Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 87: Vỗ mặt thánh nhân




Chương 87: Vỗ mặt thánh nhân

Trần Cảnh vừa nói vừa làm màu, Trần Thừa thấy thế thì cũng chỉ ngao ngán lắc đầu chán nản. Bỗng hắn nhíu mày lại và nhìn về một hướng, hình như có thứ gì đó đang theo dõi hắn ở trong bóng tối, phía khu rừng xa kia.

- Trần Cảnh…

Trần Thừa toan lên tiếng nhưng Trần Cảnh đã giơ tay lên ngăn lại. Anh gấp hai ngón tay lại kết thành một ấn. Ấn này chính là sát ấn, biểu thị chuẩn bị t·ấn c·ông, một kích tất sát. Trần Thừa và mọi người thấy ấn này vừa ra liền hiểu ý, âm thầm vận nguyên khí và khởi chú. Trần Cảnh thấy vậy thì hài lòng, anh thu hồi tay lại, tiếp tục làm màu và nói:

- Trước giờ các tu luyện giả thường dùng khả năng cảm ứng của mình để quan sát mọi thứ mà mắt không nhìn thấy, tai không nghe được, nhưng nay ta sẽ chỉ các ngươi thêm một cách nữa, đó chính là dùng sóng điện từ. đầu tiên dùng nguyên khí tạo thành sợi tơ, quấn lấy hai tay giống như ta, sau đó chuyển nguyên khí thành lôi điện và phóng ra phía trước, tùy vào thể lực các ngươi mà làm nhưng phải liên tục và đều đặn. Làm thử ta xem.

Sau đó mọi người cũng bắt trước và làm theo, Trần Thừa thấy có vẻ vui vui nên cũng bắt chước nhưng Trần Cảnh làm dễ dàng bao nhiêu thì mọi người lại gặp khó khăn bấy nhiêu. Cái khó nhất chính là phải giữ cho tần số và sức mạnh của mỗi lần phóng điện phải giống nhau như đúc.

Trần Cảnh thấy mọi người đau khổ tập luyện thì anh vui lắm, kế hoạch của Trần Cảnh là biến mọi người thành một cái Radar sống. Anh chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói:

-Hiện tại tay của các ngươi chính là một máy phát tín hiệu điện từ hãy vừa vận khí vừa ghi nhớ đặc trưng của tín hiệu này thật sâu vào trong não. Khi tín hiệu này bị chặn bởi bất kỳ đối tượng nào, nó sẽ bị phản xạ hoặc dội lại theo nhiều hướng. Hãy sử dụng từng lớp da, từng cọng lông trên cơ thể để cảm nhận tín hiệu dội lại này. Sau đó đưa nó đến nguyên thần để tính toán. Các ngươi có thể xác định khoảng cách và hình dạng của vật thể xung quanh bằng cách tính thời gian của tín hiệu để truyền từ tay ngươi đến mục tiêu và quay lại. Vị trí của mục tiêu được đo theo góc từ hướng tín hiệu dội lại với biên độ cực đại. Nếu có thể thành thục thì dù trên trời hay dưới đất, không có thứ gì có thể trốn khỏi bàn tay các ngươi.

“Bốp, bốp, bốp!”

- Hay! Dạy giỏi, học tốt! Không hổ danh là Thập Nhất Thánh Tử Thanh Khâu Sơn! Tại hạ bái phục, bái phục.

Từ khu rừng phía xa, bỗng có một lão giả bước ra. Ông ta vừa đi vừa vỗ tay tán thưởng. Nhưng mỗi cái vỗ tay của ông ta lại mang theo uy áp khổng lồ. Mỗi tiếng “Bốp” vang lên, phổi của mọi người lại giống như bị ai đó dùng búa tạ đập vào thật mạnh. Một vài người bên Trần Cảnh có tu vi hơi yếu đã không thể chịu được mà phun ra vài ngụm máu.

Trần Cảnh thấy vậy thì mỉm cười bước tới. Mọi người thấy vậy cũng vội chạy theo. Đến khi hai bên chỉ cách nhau đúng năm bước chân thì lão giả kia dừng lại. Trần Cảnh cũng không tiến thêm nữa, anh lấy trong nhẫn trữ vật ra một cái bàn và hai cái bát, bên trong chứa các viên tròn tròn, dẹt dẹt màu đen và trắng.

Trần Cảnh đặt cái chén chứa các viên đen đen về phía lão giả kia, anh ngồi xuống và chìa tay nói:

- Mời!

Lão giả kia thấy Trần Cảnh vậy mà có hành động như vậy thì cũng mỉm cười thật phúc hậu rồi ngồi xuống. Trần Cảnh thấy vậy thì nói:



- Ngài biết chơi cờ vây chứ?

- Nếu là cờ tướng, bần đạo còn biết một chút. Cờ vây này bần đạo chưa từng học qua, hổ thẹn, hổ thẹn. Nếu Trần thánh tử có hứng thú với cờ vây đến vậy, liệu bần đạo có thể mời một vị đạo hữu am hiểm về loại cờ này đến đây giao hữu một chút, thánh tử nghĩ sao?

Trần Cảnh gãi gãi cằm rồi cười đểu một cái. Anh nhấc tay chỉ về hướng khu rừng kia và nói:

- Ở đó có hai trăm con chuột cống rất to, là của ngài sao?

Lão giả kia thấy Trần Cảnh đang hướng mình thị uy thì mỉm cười nhân hậu đáp lại:

- Không phải!

Trần Cảnh nghe vậy thì quay mặt về hướng Trần Thừa và nói:

- Đêm nay ta muốn ăn lẩu thịt chuột, ngươi dẫn mọi người qua đó săn bắt đi. Bọn chuột này dạo này rất thích cắn phá lung tung, tuyệt đối không được phép để lại bất kỳ một con nào sống sót.

Trần Thừa thấy anh mắt của Trần Cảnh thì liền biết chuyện này hắn không thể tham dự. Dù sao hắn cũng chỉ là một thanh kiếm, chủ đã ra lệnh thì nên tức tốc chấp hành.

Sau khi Trần Thừa dẫn quân đi thật xa, Trần Cảnh lúc này mới quay lại phía lão giả kia và nói:

- Thánh nhân Nhân tộc, ngự trị một phương mà lại đóng vai một lão đạo già, sống đời tán tu, cốt khí nhàn tản, phản phác quy chân thế này thì không hay ho lắm đâu.

Lão giả kia nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, ông vuốt vuốt chòm râu bạc trắng của mình một lúc rồi nói:

- Ta nghĩ mình đã cải trang rất kỹ rồi, tại sao Trần thánh tử có thể nhận ra ta?

Trần Cảnh cũng không trả lời ngay, anh lấy một cái hồ lô rượu và ba cái chén, anh rót rượu cho mình trước rồi tới cái chén kia, cuối cùng mới rót cho rượu cho lão giả già nua này.



Trong tiệc rượu, rót rượu cho mình chính trước chính là biểu hiện của sự là tự phụ, vô lễ, cùng cao ngạo. Vậy mà Trần Cảnh còn quá đáng hơn khi rót rượu cho một vị bằng hữu của lão đạo kia trước dù hắn chẳng có ở đây. Quả thực là một sực vũ nhục cùng vô lễ tới cực điểm.

- Mời, rượu Thanh Thủy này chỉ có binh lính nơi sa trường trước khi ra trận mới được uống thôi đấy, rất quý, rất hiếm, rất khó chế tạo. Ngài thử xem.

- Ha ha ha! Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!

Trần Cảnh nói xong thì xòe tay tỏ ý mời, lão giả thấy vậy thì cười lớn, cầm ly rượu lên kính lễ với Trần Cảnh rồi uống cạn.

- Rượu ngon!

Lão giả uống xong thì cảm thán một tiếng rồi tự tay lấy bình rượu trên bàn và tự châm cho mình, sau đó lại nâng chén, kính lễ Trần Cảnh rồi uống cạn.

Trần Cảnh thấy lão giả này thoải mái như vậy thì cũng cảm thấy hứng thú, vươn tay cầm chén rượu, không kính không thưa, ngửa đầu uống cạn. Đặt ly rượu rỗng không xuống bàn anh nói:

- Vị bằng hữu của thánh nhân hẳn cũng là thánh nhân nhỉ, bao giờ ngài ấy tới!

- Ta không phải thánh nhân gì cả, do người đời tự ý gọi thế thôi thực chất ta cũng chỉ là một tán tu vô danh, này đây mai đó thôi. Vị bằng hữu kia cũng vậy. A, thánh tử nhìn xem hắn tới rồi.

Lão thánh vừa trả lời Trần Cảnh vừa chỉ tay về phương xa. Ở đó có một bóng người vận đồ màu vàng đất, đội nón lá rộng vành, tay phải có cầm một cái thiền trượng, bên trên có chín cái vòng.

Khi người này đến gần, Trần Cảnh mới nhận ra người bằng hữu mà lão thánh nói hóa ra lại là một vị sư già. Vị sư già này chắp tay hướng Trần Cảnh niệm.

- Vô lượng thọ phật! Bần tăng xin chào Trần thánh tử.

Trần Cảnh thấy vậy thì vội đứng dậy, hai tay bắt ấn Cửu Vỹ hành lễ đáp trả:

- Vinh hạnh, vinh hạnh! Mời cao tăng ngồi.



- Đa ta thánh tử!

Vị sư già này sau lời mời của Trần Cảnh liền từ tốn cảm tạ và ngồi xuống. Khi vị sư này vừa an tọa, cái ghế gỗ ông ấy ngồi lập tức đâm chồi nảy lộc, hóa thành một cây đại thụ che trời, bộ rễ của nó quấn lại với nhay tạo thành một đài sen ngàn lớp, và vị cao tăng này an vị ngay giữa nhụy hoa.

Trần Cảnh thấy cảnh này thì thán phục không thôi. Vị lão thánh kia thấy thái độ của Trần Cảnh thay đổi nhanh như lật bánh tráng thì hình như nổi chút tị nạnh. Ông nói:

- Hình như thánh tử có vẻ khá hứng thú với lão Phật gia?

Trần Cảnh nghe lão nói vậy thì nhếch môi, anh nói:

- Không hề, chỉ qua người đến là người lễ nghĩa, tất phải dùng lễ nghĩa để đối đáp, nếu điều nhỏ nhặt này mà cũng làm không được thì ta đâu thể quỳ liếm ở Thanh Khâu sơn lâu như vậy chứ!

Lão thánh nghe vậy thì hơi cau mày, ông nghĩ:

“Đây là hắn đang giảng cho ta đạo lý của hắn. Măc kệ ngươi là tên quái nào, nếu ngươi đến đây đ·ánh đ·ập người của ta vậy thì ta sẽ g·iết sạch chó của ngươi xem như đáp lễ… Thú vị!”

Lão thánh nghĩ thông liền mỉm cười, ông cũng không nói gì nữa mà tiếp tục mặt dày, vô lại ngồi đó mà uống rượu. Thấy không khí hình như hơi tĩnh lặng, Trần Cảnh nói:

- Cao tăng pháp danh là gì, ngài có biết chơi cờ vây không?

Vị cao tăng kia nghe vậy thì mỉm cười, ông phất tay một cái, cái ghế của Trần Cảnh lập tức biến thành một đài sen, Trần Cảnh thấy vậy thì mỉm cười, anh nhấc hai cái bát chứa quân cờ cùng bàn cờ lên, đài sen kia từ từ nâng lên cao.

- Hừ! Có mới nới cũ! Đi thì đi, nhưng bỏ lại đây cho ta ít rượu.

Lão thánh thấy hai tên làm màu gặp nhau thì buồn nôn tới cực điểm, liền chửi ầm lên. Trần Cảnh cũng biết bản thân lại gặp phải lão ngoan đồng rồi. Vậy là anh lấy ra khoảng mười hồ lô rượu, nhưng lại là Ngọc Lộ tửu phiên bản nâng cấp, có thể dùng như cồn để nướng mực khô luôn cũng được. Anh gói chúng nó lại rồi đặt lên một cái cánh sen, ngoài ra anh cũng để vào đó một hộp bánh quy và các loại hạt rang muối. Với con sâu rượu như lão ta mà nói thì như vậy thôi cũng đã là tiên gia mỹ thực trên đời khó cầu rồi.

Sau khi xong xuôi, anh chắp tay hướng vị cao tăng cúi đầu nói:

- Làm phiền ngài rồi!

Vị cao tăng ngh vậy cũng không nói gì, ông chỉ gật đầu một cái đáp lễ, sau đó cánh hoa sen chứa đồ kia lập tức bứt ra và bay xuống chỗ lão thánh đang ngồi. Sau khi thấy đồ lễ của Trần Cảnh thì lão liền đứng người. Nó quá tươm tất và đầy đủ, hơn nữa còn đúng loại rượu, đúng loại đồ nhắm mà lão thích nữa chứ.

“Lần này là ý gì đây? Giết chó của ta xong dùng đại tiệc mời ta uống rượu cho việc này ư? Trên đời này xem ra chỉ có ngươi mới dám làm vậy với ta, đã bao lâu ta chưa hứng thú như vậy rồi nhỉ? Xem ra Đào Đô lần này đã kiếm được một vị ứng kiếp thánh tử không tệ. Nghĩ lại, chán cho bên này của ta, rặt toàn một lũ đầu đất. Mà thôi không sao, lát ta xin nhẹ hắn hai quả thận là được. Nhân tộc vốn mắn đẻ, cứ cho hắn phối giống thật nhiều rồi từ từ chọn lọc thôi.”