Chương 86: Huấn luyện cấp tốc
Nói đến đây, Trần Cảnh ngưng lại. Anh không có ý định nói tiếp vế sau. Lý Linh cũng không phải nàng ngốc, Trần Cảnh chỉ nói vậy cũng đủ để nàng hình dung ra đại kết cục rồi.
- Thần phục hay c·hết! Chọn dễ thôi mà. Dù sao thì chúng ta cũng đã nhiều đời sống c·hết xây dựng cùng bảo vệ mảnh đất này, không thể để nó cứ kết thúc như vậy được.
Phạm Lão lúc này bỗng ngả người ra sau, hai mắt nhắm lại như muốn nhớ về điều gì đó. Rất nhanh ông đã mở mắt ra, khuôn mặt thoải mái cứ như vừa mới đi nặng xong vậy. Ông nói:
- Lý dược sư nói đúng! Ta cũng hiểu đại khái rồi, Đào Đô là thế gian của Cửu Vĩ, nay Tiểu Cửu nữ đế lên ngôi, cần lập uy. Mười mấy đại thế gia đứng đầu chính là đá mài đao tốt nhất. Vậy nên chắc chắn nàng sẽ cho họ lựa chọn thần phục, giao nộp lại quyền hành hoặc c·hết. Nhưng kinh doanh lâu như vậy giờ phải nôn ra thì ai cam chứ. Vậy nên họ tất phản, mà phản thì nhất định phải c·hết. Nữ đế nhà nhà ta sẽ cất nhắc tay chân mình của mình thế vào chỗ trống này, vừa nhắc cho người đời rằng thiên hạ này là của Cửu Vĩ thần tộc, vừa củng cố lại thế lực của bản thân. Quà là một nước cờ rất hay, rất tàn bạo!
Trần Thừa nghe xong thì tức giận, vỗ bàn cái bốp và mắng:
- Trần Cảnh sao ngươi không nói huỵch toẹt như vậy ra ngay từ đầu đi, làm chúng ta lãng phí cả ngày trời một cách vô ích!
Trần Cảnh thấy Trần Thừa nổi nóng thì cười cười, chỉ tay vào thái dương của mình và nói:
- Ta muốn mọi người phải tự suy nghĩ, ít nhất cũng nên biết mình đang chiến đấu vì cái gì, có đáng không! Nếu ta nói ngay từ đầu thì mọi người sẽ không bao giờ nghĩ xa thêm được nữa.
Trần Thừa bực mình ngồi xuống ghế, hắn rút thanh kiếm bên hông ra cắm lên trên bàn rồi nói:
- Ngươi đó, Phạm Minh và Kinh Thước là đệ tử của ngươi, ngươi có thể dùng cách này còn ta, Lý Linh, Mi Mi, Tiểu Bạch… Là kiếm của ngươi. Kiếm chỉ nên làm theo lệnh, kiếm không nên có suy nghĩ của nó. Ngươi cứ như vậy có ngày sẽ phải c·hết dưới chính lưỡi kiếm của mình, c·hết một cách đau đớn và nhục nhã nhất.
Trần Cảnh cười cười, anh đẩy xe lăn đến bên Trần Thừa, nhẹ nhàng rút thanh kiếm đang cắm ở trên bàn, sau đó lấy ra một cái khăn lụa và lau nó. Vừa lau anh vừa nói:
- Với kiếm tiên mà nói, kiếm là sinh mạng. Kiếm còn người còn, kiếm gãy người vong…
- Nhưng ngươi là đao tu!
Trần Thừa nhìn Trần Cảnh lau kiếm thì ngứa mắt, hắn giật lấy thanh kiếm trong tay Trần cảnh và mắng lớn. Trần Cảnh hơi sững người lại một chút rồi thở dài nói:
- Vậy nên mấy thanh kiếm các ngươi mới thật là khó bảo! Thôi được rồi, bàn về vấn đề chính đi. Trấn Yêu thành phía đông là rừng rậm, vùng đất này còn chưa ổn định, địa hình không ngừng khuếch trương, có rất nhiều hoang thú mạnh mẽ sinh sống. Còn phía tây thì lại là hoang mạc muối, tuy có nhiều đá quý và khoáng vật nhưng lại không có nước ngọt cùng cây lương thực. Mọi người nghĩ sao về việc đóng quân ở hai nơi này?
- Bẩm công tử, tộc Bạch Thử chúng ta làm nô khai khoáng ở hoang mạc muối kia nhiều đời, nơi này tuy nói khắc nghiệt nhưng vẫn sống được. Chỉ cần tìm được cỏ Kiến Thủy, loài cỏ này có bộ rễ rất dài, cứ đào theo nó là sẽ tìm thấy nước ngọt. Ngoài ra các hầm mỏ đều có đào giếng nên việc đóng quân tại nơi này là khả thi, miễn có đủ lương thực là có thể làm được.
Người vừa nói chính là Tiểu Bạch, hiện là đội trưởng đội hậu cần, dưới trướng Lý Linh. Trần Cảnh nghe xong thì gật gật đầu, anh nói:
- Còn rừng rậm phía đông thì sao?
Kinh Thước lúc này liền đứng dậy, chắp tay hành lễ rồi mới nói:
- Bẩm sư tôn, rừng rậm này là một cái tử địa, có vào mà không có ra. Tuy bên trong tồn tại rất nhiều báu vật và dược liệu. Nhưng mặt đất lại thay đổi liên tục, khi gò cao khi vực sâu… Lại còn đủ thứ như chướng khí, trùng độc, hoang thú nên suốt nhiều năm qua mọi người chỉ dám khai thác vùng bìa rừng phía ngoài. Nhìn chung nơi này không thể đóng quân.
“Tên đồ đệ này thật là đủ lễ nghĩa, nhưng lề mề quá! Mà nó mô tả có vẻ giống rừng rậm Việt Nam nhỉ. Tuy thế kỷ XIII thì Việt Nam ngoài rừng phòng hộ thì cũng chả còn bao nhiêu rừng, tuy vậy danh tiếng của chúng vẫn rất nổi.”
Nghĩ vậy Trần Cảnh liền mở một nụ cười nham hiểm, đánh nhau trong rừng ư! Hồi còn ở thế giới kia, Trần Cảnh có kết bạn được với vài tay quân nhân. Lúc rượu chè mấy ông ấy thường hay nói về cái này, không ngờ hôm nay nó lại hữu ích đến vậy. Giờ thực hành thôi, làm vài cái bụi cây biết nói nào! Mọi người thấy Trần Cảnh cười như vậy thì liền nổi gai ốc, không biết anh định đưa ra ý tưởng điên rồ gì tiếp theo đây.
Đúng như mọi người lo sợ, Trần Cảnh sau khi cười xong thì liền chống tay lên bàn, Thiên Ti bắt đầu đâm ra khỏi da chân và hình thành một bộ giáp. Anh từ từ đứng thẳng dậy, hai mắt cũng dần chuyển sang màu hổ phách. Trần Cảnh ra lệnh:
- Cử ra một trăm binh sĩ tinh nhuệ nhất, trang bị mặt nạ phòng độc cùng lương khô, chúng ta đi vào khu rừng phía đông khám phá một chút nào!
- Rõ!
Mọi người đồng thanh đáp lại, tuy đã cảnh báo Trần Cảnh nơi đó là đất độc nhưng anh đã ra lệnh vậy thì có c·hết họ cũng nhất định đi vào cho bằng được.
Sau khi tập hợp q·uân đ·ội xong, Trần Cảnh giao lại mọi việc quản lý cho Miêu Nhị, vỗ mông nàng một cái “Bốp” rồi tiêu sái rời đi, hướng về phía khu rừng tăm tối kia.
- A, mùi hương thật sảng khoái.
Đứng trước khu rừng hùng vĩ, Trần Cảnh nhịn không được mà hét lên. Khu rừng này có mùi gỗ mục, mùi phấn hoa và mùi của mặt đất bị cháy xém. Hệt như mùi của khu rừng xung quanh căn cứ bí mật trên dãy Trường Sơn vậy.
Trần Cảnh vỗ vỗ ngực mình, hít một hơi thật sâu và nói:
- Phạm Minh, phát cho họ thứ đó đi!
- Rõ!
Phạm lão nghe lệnh tức tốc lấy túi càn khôn ra, móc ra một vậy hình cầu rồi đưa cho mọi người.
Trần Cảnh cũng nhận lấy một quả rồi giơ lên xoay tròn, quả cầu này lập tức biến đổi như một món đồ chơi xếp hình, phút chốc đã hóa thành một cái đồng hồ đeo tay màu đen và tự động gắn chặt vào tay Trần Cảnh.
Mọi người thấy vậy liền lập tức làm theo, sau khi tất cả đều trang bị xong cái đồng hồ này thì Trần Cảnh mới nói:
- Cái này gọi là đồng hồ sinh tồn, nhìn lên mặt kính, nó sẽ hiển thị thời gian cũng như chất lượng không khí cũng như phương hướng xung quanh. Ngoài ra nó còn có một số tính năng như phóng dây hay cảm nhận địa chấn. Để tạo ra cái này đã tiêu tốn mười vạn chân linh xu đấy, hôm nay nhân cơ hội này ta thử nó luôn. Làm theo ta!
Nói dứt lời, Trần Cảnh ngồi khụy một chân xuống đất, bàn tay trái đeo đồng hồ mở rộng, đặt lên trên mặt đất và nói:
- Giờ ta kích hoạt trận pháp truy tung, tập trung nguyên khí dồn vào cái đồng hồ này, sau đó truyền nó xuống dưới đất càng sâu càng tốt. Sau đó khi vên ngọc dạ quang chuyển màu từ đỏ sang xanh thì nhấc tay lên, trên màn hình sẽ hiển thì cấu trúc của mặt đất trong phạm vi một ki lô mét.
Mọi người làm theo và thật bất ngờ, chỉ có hai mươi trong số một trăm cái đồng hồ là chạy được. Xem ra hiện tại vẫn chưa sản xuất đại trà thứ này được rồi.
- Phạm Minh, thất bại rồi! Thu hồi lại đi.
- Vâng!
Vậy là Phạm lão lại lục đục thu hồi lại toàn bộ số đồng hồ sinh tồn kia. Trần Cảnh lúc này vươn vai một cái, sau đó nhìn đám người như một con sói hoang đang săn mồi. Anh cười cười nói:
- Thấy đó, không nên dựa vào ngoại vật. Thực ra người tu hành vẫn có thể làm được điều mà cái đồng hồ này làm được, tuy vậy lại có tính may rủi, không có công pháp cụ thể, giống như ngồi tự kỷ một mình xong ngộ ra vậy, mất rất nhiều thời gian. Hôm nay ta sẽ bắt đầu dạy các ngươi theo cách của ta, đảm bảo các ngươi nhất định sẽ nắm vững nó nhanh thôi! Ha ha ha!