Chương 85: Tin xấu
Đầu xuân năm Tiểu Cửu thứ năm, trước sự t·ấn c·ông dữ dội của Long tộc, Hiên Viên sơn đã đánh mất sáu trong tổng số mười một thành. Trấn Yêu thành cũng vì thế mà có thêm được nửa năm chuẩn bị quân trang.
Ngồi trước hiên nhà, nhìn ra sân lớn nơi Trần Thừa đang hò hét luyện quân. Trần Cảnh cầm lá thư mới nhận từ Thanh Tuyền thành chủ trên tay mà lòng nguội lạnh. Lá thư này mới được tiểu lão sư bí mật đưa cho anh sáng nay. Bên trên chỉ viết có vài dòng ngắn ngủi:
“Hiên Viên bỏ sáu thành nhỏ, giữ lại năm thành lớn. Bọn chúng đang hợp quân từ các thành đã thất thủ, dự tính hơn bốn mươi vạn người, cộng với quân viễn chinh chủ lực tầm hai mươi vạn. Hiện đang tập trung ở Vong Ưu thành, cách Trấn Yêu thành ba tháng xe ngựa.”
- Miêu Nhị, tập hợp tướng lĩnh, chúng ta cần họp khẩn!
Miêu Nhị đang uống trà gần đó nghe Trần Cảnh ra lệnh như vậy liền biết có chuyện chẳng lành, vội quẳng chén trà lại và chạy đi thông báo với mọi người.
Rất nhanh, tất cả tướng lĩnh cùng những người đứng đầu Thần Nông các đã được tập hợp đầy đủ. Trần Cảnh cũng không dài dòng, anh đưa tờ giấy kia cho mọi người xem, xem xong ai cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Trần Cảnh sau khi thấy mọi người đã nắm được đại khái tình hình thì mới mở miệng nói:
- Mùa đông ở hoang địa rất khắc nghiệt, Hiên Viên sơn sẽ không mạo hiểm mà hành quân lúc này. Nhưng hiện tại thời tiết đang ấm lên, khi băng tuyết bắt đầu tan, bọn chúng nhất định sẽ đánh đến đây. Đến lúc đó, có thể số lượng sẽ còn tăng thêm nhiều hơn nữa chứ không chỉ dừng lại ở con số mà bên tình báo cung cấp. Trần Thừa, việc luyện binh thế nào rồi?
Trần Thừa thấy Trần Cảnh hỏi thì liền đứng dậy nói:
- Tây Sơn quân tổng cộng một vạn bốn ngàn người đã sẵn sàng chiến đấu, chỉ cần ngươi ra lệnh là có thể xuất binh ngay lập tức. Tuy vậy ba phần tư số này là tân binh, chưa từng g·iết người bao giờ nên sẽ rất khó để tổ chức một cuộc t·ấn c·ông quy mô lớn.
Mọi người trong phòng nghe xong liền rơi vào trầm mặc, vấn đề tân binh chưa từng g·iết người là một vấn đề không nhỏ. Những binh sĩ này thường sẽ la hét nhiều hơn chiến đấu, sợ hãi máu tươi mà buông v·ũ k·hí, không có kinh nghiệm…Nhìn chung nếu đánh trực diện với quân viễn chinh Hiên Viên sơn thì nhất định toàn quân bị diệt.
Trần Cảnh nghe vậy thì trầm mặc. Anh suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Cứ cho là Hiên Viên sơn sẽ tung ra một trăm vạn binh đi, nhưng lấy đâu ra nhiều tu sĩ đến vậy. Cho nên ắt hẳn là chúng sẽ chiêu mộ thêm dân thường, với súng thì chuyện huấn luyện sẽ trở nên dơn giản hơn nhiều. Chúng dễ sử dụng, có thể t·ấn c·ông ở khoảng cách xa, uy lực mạnh, hơn nữa có thể nhanh chóng g·iết người chỉ với một phát bắn. Điều này làm giảm đi cảm giác sợ hãi khi g·iết người. Có lẽ chúng ta cũng nên áp dụng.
Mọi người trong phòng nghe Trần Cảnh nói vậy thì khá ngạc nhiên, rõ ràng là ban đầu anh phản đối việc s·ử d·ụng s·úng và điều động dân thường rất gay gắt nhưng sao bây giờ lại quay mặt nhanh như chớp rồi!
Trần Cảnh hình như cũng nhận ra điều này, anh liền nói:
- Hình như mọi người hiểu lầm ý ta, chúng ta sẽ không lôi dân thường vào chuyện này. Dù đã mở rộng mô hình giảng dạy và giáo dục quốc phòng. Tuy vậy thế hệ tu sĩ mới chưa ra đời, ít nhất phải vài chục năm nữa, Hoang Thần con đường dù sao cũng sử dụng rất ít ngoại vật nên chi phí tu tập khá rẻ, tuy vậy thời gian tu hành, tấn cấp thì khá lâu. Khi nào mà nhà nhà đều tu hành, người người là tu sĩ thì chúng ta mới có thể kêu gọi c·hiến t·ranh toàn dân. Chứ bây giờ không thể áp dụng được.
- Nhưng thưa công tử! Bên Hiên Viên sơn vẫn cho dân thường không có sức mạnh ra trận đó thôi? Nếu họ làm được thì chúng ta cũng vậy.
Một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên, người nói câu này chính là Mi Mi, cô nương Hồ tộc ngày nào giờ đã là tu sĩ Hoang Thần cảnh thứ tư. Được sắc phong thành phó tướng dưới trướng Trần Thừa.
Trần Cảnh nghe vậy thì thở dài, Lý Linh thấy vậy bèn giải thích:
- Nhân tộc rất yếu nhưng lại mắn đẻ, chỉ cần có đủ lương thực là sinh sản rất nhanh. Yêu tộc và Thần tộc thì không như vậy, tuy rất mạnh mẽ nhưng khó sinh sản, khả năng thụ thai rất thấp nên phải giao hợp liên tục. Thời gian hoài thai cũng rất lâu. Đứa trẻ thường sẽ c·hết non nếu người mẹ không cung cấp đủ năng lượng khi hoài thai vậy nên mới có cái chuyện ăn thịt bạn tình… Cuối cùng để đảm bảo số lượng cá thể cho tộc đàn mọi người, Trần thánh tử mới kiên quyết không đồng ý việc dùng dân thường trong chiến đấu.
Sau khi nghe Lý Linh giải thích thì mọi người mới vỡ lẽ, hóa ra trong lúc nguy nan Trần Cảnh vẫn luôn tính toán về việc bảo toàn nòi giống của bọn họ. Vậy là Trần Cảnh lại một lần nữa vô tình được cộng điểm trong mắt mọi người.
Trần Cảnh thấy mọi người bắt đầu hiểu chuyện liền nói:
- Vị thánh nhân bên kia viết Thiên Đạo kinh, nó viết rằng Yêu tộc và Thần tộc tính bản dâm, lại thêm sự khát máu khi ăn thịt bạn tình, là loài thấp kém, tội đáng tru diệt. Điều này chính là căn cơ phát triển của Hiên Viên sơn. Nhưng sự thật thì không phải vậy. Mới đây ta đã đạp đổ cái suy luận cổ hủ này bằng hai cuốn sách kia, gây ảnh hưởng không nhỏ đến tòa thiên hạ Nhân tộc. Tuy Đào Đô đã cố bảo vệ bí mật này nhưng Hiên Viên sơn đã đánh hơi được. Vậy nên cuộc chiến này trên danh nghĩa là vì tài nguyên nhưng thực tế là sự v·a c·hạm của hai luồng tư tưởng…
Trần Thừa nghe vậy thì liền không nhịn nổi mà rùng mình, hn81 nhìn Trần Cảnh bằng một ánh mắt đầy cảm phục và sợ hãi. Trần Cảnh rõ ràng chỉ là một tên yếu nhớt, suốt ngày chỉ biết tụt quần, ghẹo gái vậy mà lại có thể khiến hai tòa thiên hạ nổi lên sóng gió. Trần Thừa không nhịn được nữa mà hỏi:
- Vậy cuộc chiến này…
- Chúng ta phải thắng! Chúng ta thắng thì sẽ chứng minh được lý luận của ta là đúng, từ đó Nhân tộc sẽ mất đi vị thế của mình. Ngược lại, các tòa thiên hạ khác trước nay bị Nhân tộc ăn h·iếp sẽ có được lý do để kích động quần chúng, bắt đầu các cuộc t·ấn c·ông quy mô lớn vào Nhân tộc thiên hạ. Ta trước đây từng nói sẽ dẫn đại quân lên Hiên Viên sơn thăm hỏi còn gì, đây mới chỉ là bước đầu tiên thôi.
Mọi người lúc này kích động không thôi, đặc biệt Trần Thừa. Hắn rất muốn thực hiện ý tưởng dẫn quân đạp phẳng Hiên Viên sơn này từ lâu lắm rồi. Tuy vậy có một người không vui vẻ lắm, đó là Lý Linh. Nàng lo lắng nói:
- Trần Cảnh, chúng ta cũng là Nhân tộc nên sau chuyện này, liệu có…
Trần Cảnh nghe nàng lo lắng như vậy thì nói:
- Các đại thế gia Lý, Trần, Phạm ở Đào Đô vì phản loạn nên đã bị diệt tộc, không một ai sống sót. Chúng ta ở Trấn Yêu thành này là những thế hệ Nhân tộc Đào Đô cuối cùng rồi. Chúng ta còn sống là vì chúng ta là con cháu của những người đã nằm lại Táng Thần sơn, đến bây giờ vẫn đời đời kiếp kiếp trấn thủ ở Trấn Yếu thành, cửa ngõ Đào đô này đây.
Trần Cảnh ngừng lại một lúc, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói:
- Ở Nhân tộc thiên hạ, Thần Nông, Phục Hy chúng ta đâu được coi là người. Ở Đào Đô thì sao, bọn họ chỉ biết đến Lý, Trần, Phạm ba đại thế gia kia chứ nào ai nhớ tới ở cái biên giới xa xôi này cũng có người họ Lý, Trần, Phạm chỉ vì một lời hứa mà đời đời âm thầm thủ giữ một phương chứ. Chúng ta chỉ cần chiến thắng thì sẽ chẳng bị sao đâu, Đào Đô còn ra sức bảo vệ chúng ta là khác! Nếu ta là bọn họ, ta sẽ tôn vinh Nhân tộc ở Trấn Yêu thành, và tách chúng ta ra thành một chủng tộc mới, dùng điều này để chèn ép Nhân tộc bên tòa thiên hạ bên kia, biến bọn họ thành một chủng loài thấp kém…