Chương 84: Tiểu lão sư phục sinh
Nơi đài cao, Nguyệt Hoa đứng đó mà nhìn gắm giang sơn vốn đã từng thuộc về nàng. Bỗng từ phía sau truyền đến một giọng nói xa xăm nó mang theo khí tức âm hàn, không có chút dấu hiệu của sự sống.
- Nguyệt Hoa, ngươi giả làm ta quá tệ đi. Nó bây giờ về danh vọng cũng như thực lực đã có đủ, tất cả là do ngươi bn tặng. Phải biết, mài đao quá sắc dễ đứt tay, nếu mũi đao này mà chĩa về Đào Đô thì Cửu Vĩ tộc chắc chắn sẽ diệt vong! Ha ha ha…
Nguyệt Hoa nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười, nàng quay người lại lấy ra từ trong hộp một cái mặt dây chuyền bằng đá quý trong suốt màu xanh lam. Nguyệt Hoa xoay xoay mặt dây chuyền dưới ánh mặt trời, bên trong có một bóng hình một con hồ ly chín đuôi nhỏ xíu, mờ mờ như làn khói trắng.
- Thái Bình, nể tình công lao suốt những năm qua của ngươi nên ta mới giúp ngươi tụ lại hồn phách, giờ ngươi là vật trong tay ta, còn cố gắng giãy dụa làm gì?
Nói đến đây, Nguyệt Hoa xoay người lại mà tiếp tục ngắm nhìn giang sơn mỹ lệ. Nàng vươn tay, cầm lấy mặt dây chuyền kia đặt lên lan can bằng gỗ. Những ngón tay ngọc ngà của nàng di chuyển thoăn thoắt, chỉ trong chớp mắt, một cái dây làm từ lông đuôi của nàng đã được bện ra.
Sợi dây này mềm dẻo tựa lụa, lại óng ánh như bạch kim, rất hợp với mặt đá màu xanh lam kia. Nguyệt Hoa xỏ dây vào và mặt đá tọ thành một cái dây chuyền hoàn chỉnh. Nàng nhấc nó lên, ngắm nghía một lúc rồi đeo vào cổ.
- Giang sơn này đã từng thuộc về ta, cái ngai vàng kia ta cũng từng ngồi đó không biết bao nhiêu năm. Nay, khi thời thế xoay vần ta cũng làm theo tiền nhân, rời bỏ sân khấu hoa lệ đó mà bước vào trong bóng tối, nhường lại một mảnh giang sơn mỹ lệ này cho các thế hệ tương lai. Tuy vậy…
Nguyệt Hoa dừng lại một lúc, hai tay nàng vô thức siết chặt, cái lan can làm từ gỗ quý kia cũng vì vậy mà bị nàng bóp nát.
- Nơi này vẫn từng thuộc về ta, là nơi chúng ta đã dùng tâm huyết và tính mạng của rất nhiều người để dựng lên. Bất kì ai dám làm tổn hại đến nó đều không thể tha thứ. Ngươi và Thái Hưng vậy mà lại dám có ý đồ phản loạn, vậy nên tất phải c·hết! Tất cả bọn phản loạn kia cũng vậy, nhất định phải c·hết!
Tiểu lão sư nghe thế thì nói:
- Là do các ngươi đã ép họ phải làm phản!
Nguyệt Hoa ánh mắt chớp chớp, nàng lấy la một cái hồ lô màu đỏ vốn thuộc về tiểu lão sư, ngửa đầu tiêu sái uống một hớp rượu, hào sảng và thống khoái chẳng kém nam nhân. Nàng nói:
- Thái Bình, ngươi nhầm! Ta không ép họ, ta cho họ lựa chọn giữa thuần phục tuyệt đối hoặc là c·hết và họ chọn c·hết. Chỉ vậy thôi! Mà đứa cháu tiên nghi của các ngươi làm ta khá ngạc nhiên, nó đã chọn trung thành tuyệt đối. Ban đầu ta định tạo cho nó một tâm ma không thể xóa bỏ vậy mà bằng cách nào đó nó đã vượt qua được.
Tiểu lão sư ở trong viên đá nhếch miệng nói:
- Ngươi không sợ nó phản sao? Sau trận chiến này nó sẽ có đủ quân lực, danh vọng. Nó chắc chắn sẽ tạo phản! Ha ha ha…
Thanh Tuyết không nói gì, nàng vẫn dùng ánh mắt đượm buồn nhìn về phương xa. Một lúc tật lâu sau nàng mới trả lời câu hỏi kia:
- Không, nó sẽ không phản. Ngươi tự xưng là tiểu lão sư của nó nhưng lại không hiểu nó. Mục tiêu của nó chưa bao giờ là Đào Đô, chưa bao giờ là vương vị, chưa bao giờ là quyền lực tối cao hay sự bất tử bất diệt. Chém g·iết, ăn chơi, lười biếng, viết sách, dạy học, đánh cờ tiên gia… Nó chỉ đang cố tận hưởng cuộc sống khắc nghiệt này từng phút từng giây mà thôi. Nay mục tiêu mới của nó là cái mông Cửu nhi nhà ta chứ không phải là cái ghế Cửu nhi đang ngồi.
Tiểu lão sư xì một cái thật dài rồi mắng:
- Phì! Ta nhổ vào, nó chưa từng là người như thế!
- Hì hì hì! Nó chính là người như thế, vì con đường nó đi là con đường thánh nhân chứ không phải là con đường vương giả. Với thánh nhân mà nói thì giang sơn không quan trọng, thái bình mới quan trọng. Quyền lực không quan trọng, vui thích mới quan trọng. Nay nó muốn sờ mông Cửu nhi nên chắc chắn sẽ làm mọi cách để chiến thắng cuộc chiến tưởng chừng vô vọng này, không thắng thì sẽ tiếp tục đánh tiếp tục trở thành nỗi kh·iếp sợ của kẻ thù cho đến khi chúng chịu thua mới thôi. Đó cũng chính là điểm đáng sợ của những ai đi theo con đường này. Ngươi cứ chống mắt lên mà xem, nó nhất định sẽ sờ được mông của Cửu Nhi và bị nàng đè cho bể thận…
Lúc này ở Thần Nông các, Trần Cảnh cũng đang bị đám Miêu Nhị đè, anh sắp bể thận tới nơi rồi. Cũng may hôm nay có nhiều chuyện cần phải làm nên bọn họ mới tha cho Trần Cảnh một con đường sống, nếu không thì anh đừng mơ mà mọi chuyện dễ dàng kết thúc như vậy.
Ngồi ở trong phòng, Trần Cảnh vừa thở phì phì vừa nghe Trần Thừa báo cáo. Sau khi bàn chuyện xong, Trần Thừa thấy vẻ mặt hốc hác của Trần Cảnh thì lo lắng hỏi:
- Ngươi cứ thế này sớm hay muộn cũng bể thận mà c·hết thôi.
Trần ngước mặt lên cười hì hì mà nói:
- Không c·hết được, nếu không có họ n·gười c·hết chính là ta. Ngươi biết đấy, không hiểu sao ta đột phá lên Hoang Thần cảnh tầng bốn tương đương Kim Đan cảnh rồi, nhưng cơ thể vẫn chỉ là Linh Thai cảnh. Hiện tại ta là trường hợp đầu tiên bị thế này nên không có cách giải quyết. Não hải, linh thai của ta không ngừng tạo ra nguyên khí, mỗi ngày một nhiều hơn. Mặc dù ta đã dùng phần lớn để nuôi dưỡng ba trăm thanh phi kiếm nhưng vẫn còn dư thừa rất nhiều, chúng tràn vào cơ thể ta như vỡ đập, nếu không đào thải ra mau sẽ bạo thể mà c·hết.
Trần Thừa nghe vậy thì thở dài, quả thực hắn cũng tu luyện Hoang Thần quyết. Với sự mở rộng không ngừng của trường học và cải cách, rất nhiều người từ rất nhiều chủng tộc khác nhau ở khắp Trấn Yêu thành cũng tu luyện nó nhưng cuối cùng thì chỉ có Trần Cảnh là bị như vậy, ngoài ra không còn ai nữa.
Trần Cảnh thấy vẻ mặt trầm mặc của Trần Thừa thì cười nói:
- Không sao đâu, phần dư thừa này lúc không thể kiểm soát ta sẽ dùng cách song tu để thải bớt ra ngoài, đám Miêu Nhị cũng nhờ vậy mà có thể cấp tốc tăng lên tu vi. Ngoài ra ta cũng đã biến cái xe lăn này thành một cái tụ linh trận nhỏ, nó sẽ không ngừng hấp thụ nguyên khí dư thừa trong cơ thể ta chuyển thành Linh dịch để luyện đan…
Trần Thừa thấy Trần Cảnh nói với vẻ mặt toe toét thì cáu gắt mà nói:
- Ngươi còn cười được? Cái xe này chiết được bao nhiêu chứ? Ngươi vẫn luôn luôn phải dùng thuật song tu như một cái cửa đập x·ả l·ũ. Ngươi bây giờ chả khác gì một cái lô đỉnh hay một viên tiên đan biết đi trong mắt phái nữ cả, mà thận ngươi thì đã yếu lắm rồi. Cứ đà này sẽ có một ngày ngươi phải chọn giữa c·hết vì bể thận hay c·hết vì bạo thể mà thôi.
Trần Cảnh nghe vậy thì thở dài nói:
- Đợi tới lúc đó rồi tính. Mà chuyện kia thế nào rồi?
- Đã giải quyết xong rồi, nhưng thu nhận nữ tử vào quân là một sự mạo hiểm. Họ tuy rất mạnh nhưng nhu cầu sinh lý cũng rất cao, đã vậy còn có sở thích ăn thịt bạn tình sau khi giao hoan. Giải quyết vấn đề này thì dễ thôi, ta đã cho mười lăm hàng tháng sẽ mở lễ hội trong quân để họ có thể bắt cặp với nhau, với tỷ lệ hai nam một nữ, nên nếu có c·hết cũng không ảnh hưởng tới lực chiến lắm.
Trần Thừa nói xong thì nhìn Trần Cảnh tỏ ý cứ n tâm đi. Trần Cảnh nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Ở tòa thiên hạ này, chỉ có Nhân tộc chúng ta là nam khỏe hơn nữ, còn lại là nữ khỏe hơn nam. Hơn nữa luật pháp ở đây chỉ bảo vệ nữ chứ không bảo vệ nam nên chịu thôi. Tập tính ăn thịt con đực chỉ diễn ra khi nữ nhân bọn họ xác định mình cần năng lượng để đột phá hay tấn cấp thôi, chứ nếu nó phổ biến thì ta đã bị đám Miêu Nhị xé xác róc xương lâu rồi chứ không còn ngồi ở đây nói chuyện với ngươi đâu.
Trần Thừa nghe thấy có vẻ khá hợp lý liền gật gù, Trần Cảnh nói tiếp:
- Để tránh trường hợp như vậy, ngươi hảy về lập ra một chế độ nghỉ thai sản, nghỉ đến tháng, chế độ chăm con nhỏ. Ngoài ra cải cách lại chế độ cung cấp đan dược cho những ai cần tăng cấp hay đột phá, như vậy sẽ tăng thêm tỉ lệ sống sót cho những tên xui xẻo kia. Mà kể cũng lạ, sau khi tu luyện Hoang Thần quyết thì nữ nhân các tộc liền thể hiện ưu thế tuyệt đối so với nam nhân, q·uân đ·ội gì mà 90% sức mạnh lại đến từ 30% nữ tử thì còn ra thể thống gì!
Trần Thừa nghe vậy thì cười lớn, hắn vỗ vỗ vai Trần Cảnh mà nói:
- Mỹ nữ quân đoàn ngươi ao ước đấy còn gì, sau khi biết đội quân thân binh của thành chủ hay đội quân tinh nhuệ của Đào Đô tất cả đều là nữ tử, ngươi liền bảo ta tuyển thêm nữ tử vào còn gì. Mà hai đội quân kia có cái luật gọi là luật săn đêm, nó cho phép họ có một ngày trong năm có thể cưỡng bức và ăn thịt bất kỳ nam nhân nào mà họ thích, không cần lý do. Nay ngươi lại cho một tháng một lần, sớm hay muộn thì đội quân Tây Sơn này sẽ chỉ còn lại toàn nữ tử thôi! Ha ha ha!
- Hừ! Ta tin ta đang làm đúng, dù sao phải thử cái mới biết được. Mạng sống nam nhân chúng ta ở nơi này vốn rất rẻ mạt mà, ngươi cũng nên biết giữ mình kẻo bị cô nàng nào đó ăn thịt thì khổ đấy, Trần đại kiếm tiên à!
Trần Cảnh nói xong thì Trần Thừa hừ lạnh, chân dẫm mạch vào sàn nhà một cái “Rầm”. Hắn tức lắm, nhưng điều Trần Cảnh nói cũng là điều mà hắn lo sợ. Trong đám người hắn thu thập có vài vị nữ tán tu có sức mạnh co hơn hắn, hình như họ cũng rất để ý đến hắn. Lý Linh tu là Nhân tộc, nhưng tổ tiên đã sống lâu ở cái thiên hạ này, từ khi sinh ra nàng đã bị ảnh hưởng bởi cái tư tưởng nam nhân chẳng đáng hai xu. Nên cho dù Trần Thừa có bị h·iếp hay ăn thịt nàng cũng chả thèm ghen tuông đâu, có lẽ chỉ buồn chút thôi. Đối với Lý Linh hay đám Miêu Nhị, Trần Cảnh và Trần Thừa là vật sở hữu ưa thích đúng hơn là người.