Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 83: Chiêu binh




Chương 83: Chiêu binh

Sau khi môi người tản ra và bắt đầu công cuộc chuẩn bị cho cuộc chiến gian khổ sắp tới thì từ bên ngoài có một anh lính canh hớt hả chỵ vào, miệng không ngừng la lớn:

- Công tử! Có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn rồi!

Trần Cảnh lúc này đang phân phó nhiệm vụ cho mọi người thì bị tiếng la của người lính này dọa cho đứng tim. Sau khi thấy được vẻ mặt hoảng loạn của anh ta thì Trần Cảnh biết đây không phải là trò đùa. Tuy vậy anh vẫn giữ một giọng thật bình tĩnh mà nói:

- Bình tĩnh, trời chưa sập xuống ngay được. Có chuyện gì từ từ nói cho ta nghe xem nào?

Anh lính kia thấy vậy thì thở hồng hộc rồi nói:

- Hà, hà… Công tử, dân chúng không hiểu sao tập hợp rất đông xung quanh Thần Nông các, đã vậy còn trang bị rất nhiều v·ũ k·hí. Chúng ta bị bao vậy rồi!

Trần Cảnh nghe xong thì cau mày nói:

- Chuyện gì nữa đây! Bọn họ không lo buôn bán, sản xuất đi, vây lấy chúng ta làm gì, chắc là có gì đó hiểu lầm. Trần Thừa, ngươi và ta ra đó xem xem thế nào!

Nói rồi, cả hai vội vàng lao ra ngoài. Khi vừa thấy mặt Trần Cảnh, dân chúng vây xung quanh lập tức quỳ xuống, họ đồng thanh hô lớn:

- Thập nhất thánh tử vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Trần Cảnh nghe hai chữ “Vạn tuế” này thì nổi hết da gà lên. Tạo phản, đây chính là biểu hiện của tạo phản mà! Vậy là xong rồi, tất cả sẽ đều phải c·hết.

Trần Cảnh cố gắng trấn an tâm cảnh của mình, anh từ tốn nói:

- Được rồi, được rồi! Có ai giải thích được chuyện gì đang diễn r cho ta biết được không?



Một nữ tử nhìn giống người Cửu Vĩ tộc ở gần đó lập tức bước tới, nhìn bộ dạng và màu lông của nàng, hình như nàng chỉ thuộc chi thứ, không được tính là Cửu Vĩ tộc nhân.

Nàng ta bước tới trước mặt Trần Cảnh và hành lễ vạn phúc xong khấu đầu trước anh. Trần Cảnh thấy vậy thì đau đầu không thôi, lễ này chỉ có vị nữ vương thành chủ kia mới có phúc để hưởng. Một tên thánh tử nhỏ nhoi như Trần Cảnh mà dám nhận lễ này thì chính là tạo phản.

Trần Cảnh vội đẩy xe lăn tới trước, cúi người ngăn nàng dập đầu và nói:

- Không cần làm vậy, ai sai ngươi làm vậy chứ? Nữ nhân Đào Đô mà quỳ lạy trước nam nhân thì còn ra thể thống gì? Hơn nữa cái lễ này ta không đủ phúc để hưởng đâu! Có chuyện gì thì mau nói đi, các ngươi như thế này nếu mấy vị tiên gia nhìn thấy sẽ ghép tội tạo phản, chém đầu cả đám bây giờ. Mau mau đứng lên hết đi!

Dù Trần Cảnh đã nói tới như vậy nhưng mọi người hình như không để ý lắm, vẫn quỳ ở đó. Nữ tử kia cũng không chịu đứng dậy, nàng cứ quỳ ở trước mặt Trần Cảnh, nhìn anh một lúc rồi mới nói:

- Tiểu nữ tên Mi Mi là người Hồ tộc, tính ra cũng có họ hàng xa với Cửu Vĩ nhất tộc. Năm bốn tuổi, tòa thiên hạ bên kia diễn ra các cuộc thanh trừng dị tộc đẫm máu, tiểu nữ đã cùng rất nhiều tộc nhân chạy nạn đến tòa thành này. Tuy vậy vẫn không thoát khỏi bàn tay của Hiên Viên sơn, tất cả mọi người đều b·ị b·ắt làm nô lệ. Nam thì làm phu khoáng, nữ thì bị bán vào lầu xanh. Suốt ba mươi năm sống trong bóng tối Hiên Viên sơn, tưởng chừng đời đời, kiếp kiếp Hồ tộc chúng ta sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa thì ngài, thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn xuất hiện.

Nói tới đây thì nàng òa khóc như một đứa con nít, Trần Cảnh thấy vậy thì thở dài, anh lấy trong áo ra một cái khăn tay đưa cho nàng rồi nói:

- Bình tĩnh nào, đừng khóc, đừng khóc! Mà chuyện đó có liên quan gì đến việc mọi người lại tập trung làm loạn thế này?

Mi Mi lúc này nhận lấy khăn tay của Trần Cảnh, bẽn lẽn lau đi hai dòng nước mắt rồi tiếp tục nói:

- Thánh tử đã ra tay g·iết sạch đám cầm thú kia, trả lại tự do cho người Hồ tộc. Không chỉ vậy, ngài còn mở trường lớp, dạy chúng ta cách sống, cách tu hành, mở y quán, chữa chị cho chúng ta miễn phí. Ngài ban cho chúng ta ruộng đất, hạt giống, dạy chúng ta cách canh tác, trồng trọt, buôn bán. Giúp chúng ta suốt những năm này không cần lo nghĩ về cơm no áo ấm. Ngài không chỉ đơn giản là cứu mạng chúng ta, ân đức to lớn này tất phải được báo đáp! Nay nghe tin thánh tử định một mình đánh Hiên Viên sơn, ta đã dẫn toàn bộ người Hồ tộc có thể chiến đấu đến đây, trả lại mạng cho ngài!

Nói rồi nàng lập tức khấu đầu hành lễ trước Trần Cảnh. Trần Cảnh nghe xong thì hiểu ra mọi chuyện. Lúc này lại có người đứng lên bước tới và nói:

- Ta tên Trương Nho, là người Bạch Thử tộc. Ngài là người đã có ơn tái sinh với tộc ta. Nay nghe tin thánh tử định một mình đánh Hiên Viên sơn nên đã tập hợp tộc nhân đến đây trả mạng lại cho ngài! Chúng ta tuy không giỏi chiến đấu nhưng vẫn có thể làm lính cảm tử, ngài đừng lo!

- Ta tên Kim Bát, thuộc tộc Giao Nhân…



- Ta tên Đại Hoang, thuộc tộc Kim Kê…

Cứ như vậy, gần hai trăm người đại diện cho các chủng tộc của họ lần lượt đứng lên báo danh. Bọn họ có thể đến từ nhiều nơi khác nhau nhưng đều tập hợp ở đây với một mục đích duy nhất “Trả mạng” lại cho anh.

Trần Cảnh nghe xong thì cũng cảm động lắm, tuy vậy anh vẫn khá khó hiểu. Chuyện Trần Cảnh tính một mình úp sọt Hiên Viên sơn là chuyện bí mật, mới thông báo gần đây thôi mà sao giờ ai cũng biết thế này?

Trần Cành liếc Trần Thừa một cái, mặt của hắn cũng bịnh ra, tỏ vẻ hắn cũng chả hiểu chuyện ra làm sao. Trần Cảnh sau khi suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Ta rất cảm kích trước tấm lòng của mọi người, nhưng ta không cứu mọi người vì để mọi n·gười c·hết vì ta. Vậy thì cứu người đâu có ý nghĩa gì! Ta cứu mọi người, mở ra y quán, dược quán giá rẻ là vì ta muốn mọi người có thể sống, sống thật tốt, sống thật hạnh phúc. Ta mở ra trường lớp là vì muốn mọi người có thể xóa bỏ đi nô tính, có kiến thức là có tất cả. Đây là một trận chiến vô nghĩa, ta không tin Đào Đô có lá gan đủ to để từ bỏ tòa thành này, chỉ cần ta thất bại thì Đào Đô sẽ gửi viện binh đến thôi. Vậy nên nếu mọi n·gười c·hết hết trong cuộc chiến sắp tới thì công sức bao năm qua của ta xây dựng trên mảnh đất này đều là vô nghĩa.

Trần Thừa thấy Trần Cảnh nói như vậy có vẻ hơi nặng lời thì vỗ vỗ vai anh rồi nói:

- Ngươi cứ để bọn họ tham chiến đi, lần này là chiến đấu với Hiên Viên sơn, cũng là chiến đấu với bóng ma đang đè sâu trong tâm trí họ…

Trần Cảnh thở dài, anh đẩy tay Trần Thừa ra mà nói:

- Trận chiến này vốn được thiết kế để g·iết chúng ta, chúng ta có thể c·hết vì lý tưởng của mình, nhưng bọn họ không thể c·hết vì lý tưởng của chúng ta. Họ chính là lý tưởng của chúng ta, là thứ chúng ta đang bảo vệ. Nếu họ c·hết hết, vậy chúng ta đang chiến đấu vì cái gì? Đâu có ý nghĩa gì nữa chứ.

Trần Thừa nghe thế thì bực mình, hắn kéo cổ áo của Trần Cảnh nhấc bổng anh lên và tát anh một cái hộc máu mồm. Hắn vứt Trần Cảnh ngồi lại xe lăn và chỉ tay vào Miu Miu đang quỳ ở đó nói:

- Nếu đây là tử cục họ đã không đến bán mạng cho ngươi, họ tin rằng ngươi, Thập nhất thánh từ Thanh Khâu sơn đời đầu, người đã dùng chính thực lực của mình để đạt được danh hiệu này, người đã không ngừng tạo ra kỳ tích suốt những năm qua. Nghe cho rõ đây, ngươi không phải là chó cảnh của Đào Đô mà là thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn. Ngươi từng nói với ta là muốn leo lên giường của Nữ Đế Tiểu Cửu để xem mông nàng sạch hay bẩn đó sao? Cuộc chiến này chính là cơ hội để ngươi tiến gần hơn tới nàng đấy!

Trần Cảnh lúc này như bừng tỉnh, tâm trí anh bỗng được thanh lọc sạch sẽ. Trần Cảnh lập tức lâm vào trạng thái đốn ngộ và đột phá. Khi anh mở mắt ra lần nữa thì trời đã xế chiều, mọi người vẫn quỳ gối ở đó không thèm đứng dậy. Trần Cảnh đưa tay xoa xoa má mình rồi nói:

- Ta tuy lâm vào u mê nhưng ngươi có cần ra tay mạnh vậy không? Nhưng cảm ơn ngươi đã giúp ta thức tỉnh. Ngươi nói đúng, ta không phải là chó. Sau trận chiến này ta sẽ lên Đào Đô một chuyến, nhất định phải xem bằng được mông của nàng ta mới thôi, ta quá mệt mỏi khi cứ phải dọn các đống phân mà nàng ta vứt ra rồi.



Trần Thừa thấy Trần Cảnh tấu hề nhạt nhẽo thì chỉ chẹp miệng một cái nói:

- Ngươi đột phá rồi sao ta thấy ngươi vẫn yếu xìu như vậy?

Trần Cảnh nghe vậy thì chỉ chỉ vào thái dương của mình và nói:

- Đột phá ở đây, không phải đột phá tu vi hay thân thể.

Sau đó anh nhìn một lượt mọi người đang quỳ gối ở đây. Sau đó anh vươn tay nắm lấy cái tai xù lông của Miu Miu đang quỳ ở đó mà vò vò, trên miệng còn nở ra một nụ cười biến thái. Còn Miu Miu thì chỉ quỳ ở đó, hơi đỏ mặt một chút nhưng không phản kháng gì cả.

Sau một lúc nghịch ngợm, Trần Cảnh hắng giọng nói:

- Được rồi, chúng ta cùng nhau đi g·iết lũ khốn Hiên Viên sơn nào!

Mọi người nghe vậy thì hô lớn:

- Hoan hô! Thánh tử vạn tuế, vạn tuế…

Trần Cảnh hình như rất dị ứng với cái chữ “Vạn tuế” này nên lập tức nói:

- Được rồi, được rồi! Đừng hô vạn tuế nữa. Mọi người bắt đầu chia nhau ra, nam sẽ được xung vào Tây Sơn quân, nữ thì sẽ về nhà, tiếp tục học hành, tu tập, sinh con. Tòa thiên hạ này nhận mẹ không nhận cha, chỉ có nữ giới mới có quyền truyền thừa hỏa chí. Nếu trận chiến này chúng ta c·hết hết, thì ít ra chủng tộc của mọi người vẫn còn tồn tại, hỏa chí của Thần Nông sẽ mãi mãi được lưu truyền! Mọi người nghe hiệu lệnh của Trần Thừa đại kiếm tiên tự xưng này và bắt đầu công việc đi.

- Rõ thưa thánh tử!

Mọi người đồng thanh hô vang còn khuôn mặt của Trần Thừa thì tối sầm lại. Trần Cảnh sau khi đổ hết mọi trách nhiệm cùng công việc lên đầu Trần Thừa thì vui lắm, anh vừa huýt sao vừa đẩy xem lăn đi vào bên trong, tìm kiếm đám Miêu Nhị để chọc ghẹo. Xem ra thận vừa mới tốt lên một tí lại không sợ trời không sợ đất nữa rồi.

Sau đó tin tức Thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn chiêu binh mãi mã đánh Hiên Viên đã lan ra khắp mọi ngóc ngách của Trấn Yêu thành. Từ khắp nơi, các chủng tộc từng nhận ơn cứu mạng, ơn giáo dục của Trần Cảnh đều cử người tới. Thậm chí rất nhiều chủng tộc chẳng liên quan hay các tán tu cũng đến xin gia nhập vào Tây Sơn quân.

Tuy tình trạng hiện nay rất cần người nhưng Trần Thừa không vì thế mà làm qua loa. Bất kỳ ai muốn gia nhập đều phải điều tra thân phận rõ ràng sau đó ký minh ước này nọ mới được xem là Tây Sơn quân. Sau một tháng chiêu binh, Tây Sơn quân của Trần Cảnh giờ đây đã lên đến một vạn người, đến từ hàng ngàn các chủng tộc khác nhau. Đây có thể xem là một đội quân, hỗn tạp nhất nhưng cũng quy củ nhất từ trước đến nay trong lịch sử Đào Đô.