Chương 80: Bán sách
Sau khi Kiến Long rời đi, tiểu lão sư thở dài, ông lại tiếp tục ngồi xuống ghế và nốc rượu. Trần Cảnh lúc này cũng chú ý tới ba viên ngọc màu xanh kia, anh hỏi:
- Lão sư! Ba viên ngọc này là cái gì mà phải đánh đổi bằng ba năm tự do của đệ tử?
Tiểu lão sư nghe vậy thì hất hàm nói:
- Đệ tử? Nãy giờ ngươi toàn xưng “Ta” lời nói thì vô pháp vô thiên, giọng điệu thì vô lễ vô nghĩa vậy mà giờ lại xưng là đệ tử, nói năng cứ như là bôi mật vào tai thế là thế nào?
Trần Cảnh thấy tiểu lão sư nhìn mình khinh miệt thì hơi đỏ mặt, anh xua tay nói:
- Nào có, nào có! Chắc nãy lão sư nghe nhầm, nghe nhầm thôi! Đệ tử là người gia giáo, sao lại có thể ăn nói bỗ bã như thế được.
“Khạc thù…” Tiểu lão sư thấy Trần Cảnh bắt đầu giở thói vô sỉ ra liền nhổ một bãi nước bọt xuống dưới chân anh mà mắng:
- Hừ, đồ mặt dầy!
Trần Cảnh nghe câu này thì cười thầm, anh nghĩ “Không biết mặt ai dày hơn ta?” Tuy trong lòng là vậy nhưng ngoài miệng Trần Cảnh vẫn không ngừng léo nhéo hỏi về lai lịch ba viên ngọc kia. Tiểu lão sư bắt đầu cảm thấy phiền nên cau có nói:
- Là long châu, Thanh Long long châu. Tuổi đời ít nhất cũng phải một vạn năm.
Trần Cảnh nghe vậy thì hết hồn, phải biết long châu chính là ngoại đan của long tộc. Tuy không quý bằng nội đan nhưng lại rất hiếm có. Đây được xem là một loại đan dược đặc thù giúp cường giả Thần cảnh độ kiếp. Ba viên long châu tương đương với ba vị cường giả Đạo Nô. Vậy mà dùng nó chỉ có thể cầm tù Trần Cảnh trong ba năm, hình như giá trị thực của Trần Cảnh cao hơn cái mà anh đang nghĩ nhiều lắm.
Nhìn bộ mặt thất kinh, trắng bệch của Trần Cảnh, tiểu lão sư rất hài lòng. Ông lại ngửa cổ lên uống rượu, trong lúc vô tình lại lộ ra một vài nét yêu mị, giống hệt nữ vương thành chủ.
“Chắc đây là đặc trưng của Cửu Vĩ tộc, nam nữ đều yêu mị giống giống nhau.” Nghĩ vậy, Trần Cảnh liền buông luôn tấm màn cảnh giác xuống. Tiểu lão sư thấy vậy thì mỉm cười, xem ra thân phận thật sự của nàng giờ sẽ chẳng ai hoài nghi nữa rồi.
Tiểu lão sư uống rượu xong thì toan đứng dậy ra về, Trần Cảnh thấy vậy vội ngăn lại. Anh nói:
- Lão sư, xin dừng bước! Ngài đọc qua cái này đã, tâm huyết của đệ tử cả đấy!
Nói rồi, Trần Cảnh đưa cho tiểu lão sư hai cuốn sách một cuốn là Sinh Học Căn Bản và cuốn còn lại là Linh Khí Căn Bản. Tiểu lão sư nhận sách và ngồi đọc ngay tại chỗ, kỳ lạ là càng đọc, mồ hôi trên trán ông càng chảy ra nhiều, rơi xuống cả từng trang sách.
Trong sách Sinh Học Căn Bản có viết và hình vẽ chi tiết về cấu tạo cơ thể của rất nhiều chủng loài, từ hệ cơ, xương, mạch máu cho đến từng tế bào. Trong đó có một đoạn khiến ông chú ý:
“Vạn tộc đều là một, cơ thể sống các loài đều được cấu tạo từ các mô tế bào. Trong tế bào có hai cái nhân, một cái nhân lớn, gọi là nhân trung tâm, nó chứa hai mươi ba cặp nhiễm sắc thể, quy định hình người. Nhân còn lại nhỏ hơn, xoay xung quanh nhân chính, gọi là nhân vệ tinh. Nó chứa số cặp nhiễm sắc thể khá đặc thù, số lượng nhiễm sắc thể này sẽ quyết định hình dạng Yêu, Thần, Ma của các chủng tộc. Chủng tộc khác nhau thì số nhiễm sắc thể ở nhân vệ tinh sẽ khác nhau nhưng nhân trung tâm thì không thay đổi. Nhân tộc không tồn tại nhân vệ tinh, khi giao phối với chủng tộc khác, con cái sẽ nhận được nhân vệ tinh của chủng tộc khác đó, vậy nên thế hệ sau sinh ra luôn là Yêu, Thần, Ma mà không phải Nhân…”
Đọc tới đây, tiểu lão sư gấp cuốn sách lại. Ông không đọc nữa mà bắt đầu ngồi thiền, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Một lúc sau ông mở mắt ra và nói:
- Ngươi đã g·iết bao nhiêu người, giải phẫu bao nhiêu cái xác để có được số lượng thông tin này?
Trần Cảnh nghe vậy thì mỉm cười, anh nói:
- Hì hì, không cần g·iết người. Ngài quên ta có hơn trăm trận nhãn ở trong mắt sao, muốn phóng to thu nhỏ, nhìn xuyên thấu cơ thể không phải là chuyện quá khó. Ngoài ra ta có thể dùng Thiên Ti như một ống nội soi siêu vi, nên sẽ không gây ra thương tổn cho bất kỳ mẫu vật nào. Quá tiện đi mà!
Tiểu Lão sư cau mày lại, ông nhìn thẳng vào mắt của Trần Cảnh rồi nói:
- Ngươi quá nguy hiểm, cả thế gian có lẽ chỉ mình ngươi mới làm được điều này. Nếu giờ những kiến thức này được công bố, lũ thần tiên kia chắc chắn sẽ điên cuồng thử nghiệm, nhưng chúng không phải ngươi, chắc chắn chúng sẽ bắt g·iết rất rất nhiều người, thực hiện đủ mọi loại thí nghiệm vô đạo đức, vô nhân tính nhất thế gian này. Ngươi thực sự đẩy ta vào tình thế khó xử, bây giờ ta rất muốn g·iết c·hết ngươi để trừ đi mầm mống hậu họa.
Trần Cảnh thấy tiểu lão sư nổi lên sát ý thì thản nhiên nói:
- Đệ tử biết hậu quả của việc này, nhưng vẫn muốn cược một lần. Cái gọi là cầu đạo của thế gian vốn chỉ là tạo ra thêm cách sử dụng cái gì đó chứ không phải là tìm hiểu về chính bản thân thứ đó. Ví như có rất nhiều công pháp về lửa, nước nhưng lại chẳng có một tài liệu nào nói được lửa thực ra là cái gì, nước ruốt cuộc là cái gì và tại sao nó lại như vậy. Đệ tử không thích như vậy, đệ tử muốn làm cải cách, chỉnh đốn lại thế gian.
Tiểu lão sư nghe vậy thì mắt trợn ngược, ông trì chiết:
- Ngươi, ngươi! Ngươi chỉ là con kiến hôi nhỏ bé, ngươi không thể nhân thức được hành động của mình sẽ gây ra tai họa như thế nào. Thứ này nếu tung ra, thiên hạ ắt đại loạn. Đốt đi, đốt hết mấy thứ này đi, nể tình sư trò, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống!
Trần Cảnh giơ một ngón tay về phía tiểu lão sư mà lắc lắc, anh nói:
- Đệ tử là kiến hôi nhưng lão sư lại là thần tiên trên núi, vậy nên đệ tử muốn lão sư thay đệ tử truyền dạy thứ này. Đây là một cuộc cải cách tư tưởng quy mô lớn, vậy nên lão sư mới là lựa chọn tốt nhất, vừa có tiếng nói, vừa có uy thế. Bọn thần tiên kia sẽ không dám làm càn nếu lão sư thay mặt Đào Đô đứng ra thuyết giảng. Dù sao lão sư cũng là Sát Long Đao Thần, đừng làm đệ tử thất vọng thế chứ!
Tiểu lão sư nghe Trần Cảnh nhờ vả mình kiểu vô sỉ này thì không nhịn được mà quát:
- Hay cho một tên nhóc con, dám tính kế cả ta. Được thôi, nếu ngươi thích đặt cược như vậy thì ta sẽ chém ngươi một đao, ngươi đỡ được đao của ta thì ta sẽ giúp ngươi truyền bá thứ này, tuy nhiên nếu không đỡ được thì ngươi và Thần Nông các sẽ cùng nhau c·hôn v·ùi để giữ yên bí mật này.
Trần Cảnh lúc này cũng mỉm cười, anh biến ra bộ giáp chân kia rồi từ từ đứng lên. Anh nhìn thẳng vào tiểu lão sư mà nói:
- Quả là đệ tử rất thích cược, đánh cờ không cược rất không vui. Mà cải cách thế gian cùng thiên hạ đại loạn, hình như là điều mà Đào Đô luôn mong đợi mà nhỉ?
Tiểu lão sư nghe Trần Cảnh nói vậy thì chỉ nhếch miệng một cái. Ông giơ tay lên trời, dùng tay làm đao, chém vát một nhát xé toạc không gian. Từ vết nứt không gian, cả trăm không gian phi nhận tựa như đao khí, hướng cổ họng của Trần Cảnh mà lao đến.
Trần Cảnh đứng đó, vận dụng nhãn pháp đến cực hạn hòng dự đoán phương hướng của tất cả không gian phi nhận kia. Vì phải sử lý số lượng thông tin khổng lồ chỉ trong 0,00001 giây khiến mắt của Trần Cảnh chảy ra hai hàng huyết lệ, mù tạm thời ngy lập tức. Tuy vậy anh cũng đã tính toán xong.
Trần Cảnh lập tức di chuyển xung quanh, thậm trí bẻ gãy vài khớp xương của mình nên đã bình an mà tránh được một trăm mười tám lưỡi không gian chi nhận. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng 0,01 giây.
Nhìn cơ thể đầy vết đao cắt của Trần Cảnh tiểu lão sư cũng hơi giật mình. Chiêu đó của ông thật sự là sát chiêu vậy mà Trần Cảnh có thể né được, tuy b·ị t·hương không nhẹ nhưng về cơ bản thì vẫn sống. Ông nhìn một lúc thấy Trần Cảnh thực sự không c·hết ngay được thì liền nói:
- Khá khen cho ngươi khi ngươi với cái cơ thể yếu ớt ấy vẫn tìm ra đường sống trong sát kỹ này của ta, xem ra ta cần phải tu bổ lại sát kỹ của mình rồi. Như đã hứa, ngươi còn sống nên ta sẽ thay ngươi truyền dạy hi cuốn sách này ở Đào Đô. Còn giờ, đây là quà tặng của ta dành cho ngươi, ngươi không cần từ chối.
Nói xong, tiểu lão sư hất một ít nước lên người Trần Cảnh, mọi v·ết t·hương trên cơ thể anh đều biến mất, một vết sẹo cũng không thấy. Sau đó ông ta cười gian, ông túm lấy tay của Trần Cảnh rồi đá thật mạnh vào bộ ấm chén của anh.
Trần Cảnh lập tức b·ị đ·au thấu trời, ôm bụng lăn lóc dưới đất mà bắt đầu nôn ọe. Tiểu lão sư thấy vậy thì hài lòng mà bỏ đi. Trước khi đi, ông để lại một viên thuốc cho Trần Cảnh và bảo:
- Lần này ta thay mặt Đào Đô đập vỡ ngươi một bi, coi như trừng phạt vì tội gây náo loạn. Nếu hai cuốn sách này được truyền dạy thì ngươi chính là thánh nhân của Đào Đô, tuy vậy tội nghiệt nó gây ra cho ngươi cũng rất lớn, chúng tiên kêu gào, thần ma than khóc. Sẽ có một cuộc thanh lọc những giá trị xưa cũ, cổ hủ, rất nhiều người sẽ phải c·hết. Vậy nên không thể phong cương vị thánh nhân cho ngươi mà chỉ có thể giúp ngươi giữ lại một bi. Uống viên thuốc kia đi, càng sớm thì viên bi bị đập vỡ hồi phục càng nhanh, để lâu nó không lành được thì ngươi tự chịu. Thế nhé, ta đi đây!
Nói rồi ông ấy cầm hai quyển sách đi mất hút vào hư không, để lại Trần Cảnh nằm đó mà ôm bụng, kêu gào không thôi.