Chương 79: Toan tính
Sau khi dùng bữa xong, Nguyệt Hoa liền biến trở về hình hạng yêu mị như ban đầu, nàng dùng tay áo lụa màu xanh, quệt đi vệt máu còn vương trên khóe miệng. Sau khi mọi người đều biến thân trở lại, nàng lập tức nói:
- Được rồi, Đào Đô không thể một ngày vắng mặt chúng ta. Lý ra chúng ta sẽ không nhúng tay vào bãi phân này nhưng đứa bé đó quả là một quả bom nổ chậm. Giờ ta sẽ hóa thân thành Thái Bình, đến đó để giá·m s·át tên nhóc này, xem nó là phúc hay là họa. Việc còn lại nhờ mọi người vậy.
- Được!
Mọi người đồng thanh đáp lời rồi xé mở không gian và biến mất. Nguyệt Hoa cũng bắt đầu vặn vẹo, biến hóa thành bộ dạng của tiểu lão sư rồi cũng xé mở không gian mà rời đi. Trước khi đi, nàng cũng không quên phóng một mồi lửa, t·hiêu r·ụi toàn bộ căn mật thất này.
Trấn Yêu thành, Trần Cảnh lúc này đã về tới nhà. Xem ra hôm nay đã anh đã lãng phí thời gian cả một ngày mà chẳng thể giải quyết được gì cả. Đã vậy còn rước thêm một cục phân to đùng nữa chứ.
Sau khi an vị trên giường, Trần Cảnh càng nghĩ càng tức. Anh cần phải phát tiết ngay cục tức này, vậy là anh liền ngồi bật dậy, cố hết sức lết tới bên Miêu Nhất đang nằm bên cạnh. Trần Cảnh thấy nàng đã ngủ say thì cười gian. “Bốp, bốp, bép…” Hai tay Trần Cảnh bất ngờ vỗ yêu mấy cái thật mạnh vào hai cái mông mềm mềm, làm chúng nảy lên bần bật, tựa như anh đang vỗ vào một quả bóng nước vậy. Cảm giác từ mông Miêu Nhất truyền tới tay của Trần Cảnh khiến anh say mê, không nhịn được lại vung tay vỗ thêm mấy cái nữa.
Miêu Nhất biết Trần Cảnh hôm nay có chuyện bực mình, cần chỗ phát tiết nên cứ nằm yên đấy mà chịu trận. Sau màn vỗ mông thì Trần Cảnh bắt đầu cảm thấy hối hận, anh bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng cho Miêu Nhất, sau đó từ từ mạnh lên, cuối cùng tay anh bắt đầu mất kiểm soát và nghịch ngợm lung tung. Sờ mó chán chê, Trần Cảnh khá hài lòng và lăn ra ngủ.
Miêu Nhất cứ nằm đó chịu trận, nàng đang ngủ ngon thì bị Trần Cảnh làm cho hứng lên, vậy mà giờ anh lại dám để nàng bứt rứt, khó chịu như vậy mà đi ngủ. Điều này làm Miêu Nhất tức lắm.
“Dạo này lớn lối nhỉ? Dám leo lên nóc nhà quậy phá cơ đấy, đã vậy để xem ai chịu được lâu hơn!”
Nghĩ vậy, Miêu Nhất gọi các em dậy, sau đó sáu người cùng nhau tập kích Trần Cảnh suốt đêm, không cho anh nghỉ ngơi dù chỉ một phút. Bọn Miêu Nhất có thể chất mạnh hơn Trần Cảnh rất nhiều, hơn nữa tu luyện công pháp thải dương bổ âm, càng làm càng sung mãn, thậm chí có người xém thì đột phá.
Còn Trần Cảnh thì thảm rồi, ai bảo anh thấy hổ không gầm tưởng mèo con, muốn nghịch thế nào thì nghịch. Sáng hôm sau Trần Cảnh được đẩy Miêu Nhất bế lên xe lăn đẩy ra ngoài phơi nắng. Mọi người thấy anh thì đều phài há hốc mồm kinh hãi.
Trần Cảnh mới qua một đêm đã trở nên hốc hác không chịu nổi, hai mắt thâm quần, hai chân không ngừng run rẩy. Thậm chí đũng quần còn vương lại một ít máu. Nhìn chung thảm không thể tả.
Sau khi uống cạn hai lọ linh đan chống sặc thận của tiểu lão sư, Trần Cảnh mới có thể khôi phục lại được một chút sức sống. Anh thở dài, tự mình đẩy xe lăn đến sân sau mà ngồi ngắm mây trời. Bỗng từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc:
- Ngươi yếu thật nhỉ? Lúc nào ta đến gặp ngươi, ngươi cũng luôn ở trạng thái suy thận này là thế nào? Đã bảo ngươi phải tiết chế rồi mà, muốn sặc thận đến c·hết hay gì?
Trần Cảnh quay đầu lại thì thấy hóa ra là tiểu lão sư đến, anh chỉ cười khổ một cái rồi mời ông ngồi. Anh lấy ra một bầu rượu và hai cái chén, anh rót rượu cho tiểu lão sư rồi lại lấy ra một hôp bánh quy thơm phức. Anh nói:
- Bữa kia, ta được tặng một quả trứng, hình như là trứng của Chu Tước tộc. Vì nó chưa được thụ tinh nên ta quyết định dùng nó để làm bánh, nghe nói loại trứng này ngon hơn nhiều so với trứng của Kim Kê đấy. Lão sư thử một cái xem, đảm bảo ngài sẽ hài lòng!
Tiểu lão sư thực chất là Nguyệt Hoa lúc này thấy bánh ngọt và rượu ngon thì sáng mắt lên. Nàng đã nghe qua biệt tài bếp núc của Trần Cảnh nhưng chưa có cơ hội thưởng thức. Vậy là nàng mặc kệ sự đời, ăn như rồng cuốn, uống như rồng leo. Chẳng mấy chốc mà đã hết veo cả cái hộp bánh to đùng. Ăn xong nàng còn vỗ vỗ bụng mình tỏ ý chưa thỏa mãn nữa chứ.
- Lão sư hôm nay hình như hơi khác thì phải?
Trần Cảnh thấy cảnh này thì hỏi dò, dù sao thì hình như tiểu lão sư không thích bánh ngọt mà thích rượu hơn. Nhưng anh lại không nhận ra được sự khác biệt nào từ người trước mặt này, cả giọng nói, bước chân, nhịp thở, khí tức thổ nạp đều giống nhau y đúc. Thấy Trần Cảnh hoài nghi mình, Nguyệt Hoa phất tay một cái nói:
- Ta vẫn vậy, nhưng ngươi thì có sự khác biệt. Tầm nhìn của ngươi đã trưởng thành lên rồi, cảnh vật xung quanh cũng sẽ vì vậy mà thay đổi, ngươi nhìn ta khác lúc trước là vì vậy.
“Cái này hình như sai sai, nhưng sao ta lại thấy nó có lý nhỉ? Mà thôi, nói được mấy cái này thì tiểu lão sư vẫn là tiểu lão sư vô lại ngày nào. Ta đã quá đa nghi rồi”
Nghĩ vậy, Trần Cảnh cũng buông xuống cảnh giác. Anh uống một ngụm rượu rồi nói:
- Hôm nay lão sư đến chỗ ta là có việc gì à?
Tiểu lão sư nghe vậy thì chỉ cười nhạt, ông lấy ra một cái tẩu thuốc, gõ gõ lên bàn và nói:
- Vì ngươi, ngươi đã kí kết thỏa thuận gì với Kiến Long mà khiến hắn để lại ấn ký của mình trên bộ ấm chén của ngươi vậy hả?
- Chuyện là…
Vậy là Trần Cảnh thở dài, kể lại mọi chuyện lúc đó cho tiểu lão sư nghe. Ông vừa nghe vừa gật gù, sau đó ông bất ngờ vung trảo bắt lấy bộ ấm chén của Trần Cảnh và cười lạnh:
- Hì hì! Cách giải quyết duy nhất cho vấn để này của ngươi là phá rồi lại lập!
- Đừng mà!
Trần Cảnh hét toáng lên, anh hiểu ý câu nói của tiểu lão sư là muốn làm gì. Ngay lúc tay của tiểu lão sư chuẩn bị nghiền nát bộ ấm chén nhỏ của Trần Cảnh thì “Gràoo…ooo!” Trên thiên không truyền tới một tiếng rồng ngâm thật lớn. Sau đó Kiến Long ngay lập tức phá vỡ hư không xuất hiện, tay hắn hóa thành long trảo, cũng chụp lấy bộ ấm chén của Trần Cảnh.
Tình hình lúc này có chút thật khó xử, cũng may là tiểu lão sư nhanh tay bố trí một kết giới ở ngay phía bên ngoài nên mọi chuyện cũng không gây ra động tĩnh gì lớn lắm.
Tiểu lão sư thấy long trảo màu xanh kia bọc lấy bàn tay đang bóp bi của mình thì cười nhạt và nói:
- Xem ra chúng ta đều rơi vào tình huống khó xử rồi nhỉ, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể ngăn ta bóp nát thứ èo uột này sao?
Kiến Long nghe vậy thì nói:
- Không ngăn được nhưng ta có thể tái tạo lại cho nó một cái tốt hơn, ngươi bóp nát bao nhiêu lần đi chăng nữa thì ta cũng có thể giúp nó khôi phục lại bấy nhiêu lần.
- Thôi đủ rồi, buông bi ta ra! Nó không phải đồ chơi của các ngươi!
Trần Cảnh ngồi đó nghe hai lão già bàn chuyện thiến mình tàn bạo như thế thì liền bực mình mà hét lên. Sau đó cả đều quay mặt nhìn Trần Cảnh, tay siết chặt. Cả hai đồng thanh quát:
- Ngươi nói cái gì?
Trần Cảnh b·ị đ·au liền lập tức ngoan ngoãn, anh run rẩy nói:
- Xin hai vị thần tiên tha cho ta một mạng được không? Mà sao hai vị cứ nhằm vào bi của ta vậy? Nhắm vào thứ khác cũng có tính đe dọa mà!
Tiểu lão sư nghe vậy thì cười lớn mà nói:
- Ha ha ha! Trong thiên hạ này, với nam nhân chúng ta thì quyền được giao phối và để lại hậu duệ chính là quyền lợi tối cao nhất, nó còn được xếp trên cả mạng sống. Vậy nên ngươi bảo xem không nhắm vào đây thì nhắm vào đâu? Mà nhắm vào đây luôn luôn hữu dụng, ngươi hiểu không?
Nói rồi tay tiểu lão sư càng siết chặt hơn, Trần Cảnh đau đến phát khóc, anh đành phải gật đầu lia lịa mà không dám phản bác gì. Lúc này tiểu lão sư mới chịu buông tay ra. Ông ngồi lại xuống xuống ghế và nói:
- Kiến Long, nó là thánh tử của Đào Đô chúng ta, ngươi không thể làm vậy.
Kiến Long không đáp lại ngay, hắn sau khi gỡ xong ấn ký của mình trên bi của Trần Cảnh mới chịu ngồi xuống mà nói:
- Đồ tốt ai cũng muốn!
Tiểu lão sư cau mày lại nói:
- Không phải đồ của ngươi!
Kiến Long lấy trong tay áo ra ba viên ngọc to bằng tách trà, màu xanh lá cực kì đậm. Hắn đặt nó lên trên bàn rồi nói:
- Giờ thì sao?
Tiểu lão sư nghĩ nghĩ rồi thu lấy ba viên ngọc kia. Ông nói:
- Ba năm, sau trận chiến này, hai tộc cần giao lưu với nhau nhiều hơn. Bên ta sẽ là Trần thánh tử dại diện qua giao lưu văn hóa với Long Trì ba năm.
Trần Cảnh nghe vậy thì giãy đành đạch. Anh phụng phịu nói:
- Lão sư! Ngài bán ta!
Tiểu lão sư lập tức bày ra vẽ mặt vô sỉ, tay vuốt vuốt ba viên ngọc màu xanh kia. Ông nói:
- Ngươi qua đó ba năm, chúng ta cũng không để ngươi và cái Thần Nông các này chịu thiệt đâu. Thế nhé, ngươi không đi cũng được, nhưng ta lại rất thích ba viên bi này, thôi thì dùng hai viên bi trong quần ngươi để thay thế vậy!
- Ta đi, ta đi là được chứ gì!
Trần Cảnh hét lên đầy oán hận. Người gì đâu mà vô sỉ không chịu nổi, tiên gia toàn là một đám lão già biến thái vô sỉ mà!
Kiến long nghe thấy vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha! Vậy Long Trì chúng ta cũng sẽ gửi thánh tử qua Đào Đô giao lưu văn hóa trong ba năm. À phải, từ giờ Minh Nguyệt lâu kia sẽ sát nhập làm một với Thần Nông các của thánh tử. Từ giờ Thần Nông các sẽ là đại diện của Minh Nguyệt thương hội ở Trấn Yêu thành. Vậy nhé, ta đi đây!
Nói rồi Kiến Long nhảy ra ngoài hiên hóa thành một con rồng màu xanh lục to đùng và bay đi mất. Để lại Trần Cảnh cứ mãi ngáo ngơ nhìn lên bầu trời xa.