Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 81: Đào Đô loạn thế




Chương 81: Đào Đô loạn thế

Sau khi về tới Đào Đô, Nguyệt Hoa ngay lập tức tổ chức một cuộc họp mặt cấp cao, chủ đề chính là xoay quanh hai cuốn sách của Trần Cảnh đưa cho nàng. Không ai biết cuộc họp này bàn về những gì nhưng chắc chắn nó sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của Trần Cảnh sau này.

Mùa hạ năm Tiểu Cửu thứ tư, Đào Đô tung ra hai cuốn điển tịch là Sinh Học Khởi Nguyên và Cầu Đạo Chi Lộ. Hai cuốn sách này lấy bút danh là Tiểu Cửu, nội dung đề cập tới khởi nguồn của linh khí, các phản ứng, hình thái của nó, mở ra một lối suy luận, một con đường cầu đạo hoàn toàn mới trong giới tu tiên. Điều này đã giúp Đào Đô vươn lên mạnh mẽ, trở thành trung tâm của các tu sĩ tiên gi hướng tới…

Ở Thần Nông các lúc này, Trần Cảnh đang ngồi ở trên lầu cao mà uống trà với bọn Trần Thừa. Trên tay anh cứ mãi phe phẩy hai cuốn sách Sinh Học Khởi Nguyên và Cầu Đạo Chi Lộ, tựa như nó là một cái quạt mo vậy. Tỏ vẻ đắc ý lắm.

- Ngươi đó, cả sáng giờ đều là cái trạng thái này. Đào Đô thì loạn cả lên, quân trấn thủ vốn được điều tới đây cũng buộc phải rút về Đào Đô rồi. Giờ mà lũ Hiên Viên đánh vào thì chúng ta c·hết cả nút.

Trần Thừa thấy Trần Cảnh cứ phè phỡn thì chán nghét trách móc. Trần Cảnh nghe thế thì vứt hai cuốn sách xuống dưới bàn và nói:

- Đào Đô trước sau gì chả loạn, ta chỉ là người châm ngòi kíp nổ mà thôi. Những kiến thức trong sách này chỉ qua là bản sơ lược của hai cuốn Sinh Học Cơ Bản và Linh Khí Cơ Bản của chúng ta mà thôi. Trước đây cứ phải giảng dạy trong bí mật nhưng giờ chúng ta có thể quang minh chính đại, lập đàn giảng đạo được rồi.

Lý Linh nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:

- Hai cuốn sách ngươi viết quả thực đã đạp đổ rất nhiều bức tường thành kiên cố trong tâm trí người tu đạo, làm xói mòn đi đạo tâm cũng như lợi ích của họ. Người biết ơn ngươi nhiều nhưng người căm hận ngươi cũng không hề ít. Tuy hiện tại ngươi đã chuyển đám lửa này lên đầu Đào Đô, chúng ta tạm thời an toàn nhưng Đào Đô loạn rồi, ngươi nghĩ sao?

Trần Cảnh lúc này liền ngồi thẳng dậy, mặt nghiêm túc nói:



- Đào Đô rất cần cuộc nội loạn này. Đã hơn vạn năm rồi, Đào Đô chưa có cuộc n·ội c·hiến nào lớn, các thế gia, tài phiệt vẫn không ngừng tích súc lương thảo và q·uân đ·ội chờ ngày làm loạn. Cửu Vĩ tộc đáng sợ thật đấy, nhưng qua vạn năm sống yên bình, thử hỏi xem mấy bọn nghé con mới sinh với cái suy nghĩ lật trời kia chịu khuất phục à? Nên nhớ tài nguyên tu hành là có hạn, mà tu hành theo kiểu Đạo Thần thì không khác gì đốt tiền luộc trứng. Chính vì vậy, lòng tham sẽ thúc đẩy suy nghĩ phản loạn này gia tăng. Qua nhiều thế hệ, sự phản loạn trong lòng mỗi người lại tăng thêm một chút tựa như dây cung bị kéo căng một cách từ từ vậy. Nếu dây cung này đã tích đủ thế, Đào Đô ắt phải đổi chủ!

Mọi người nghe thấy Trần Cảnh nói vậy thì há hốc mồm, có nằm mơ họ cũng không thể nào tưởng tượng được điều này có thể xảy ra. Trần Cảnh thấy vẻ mặt này của mọi người thì khá vui vẻ. Anh đẩy xe lăn đến bên Miêu Nhị, kéo nàng vào lòng mà hít lấy một hơi thật sâu cho đã cơn thèm rồi tiếp tục nói:

- Vậy nên ta mới đặt cược thử một lần, và lần này ta cược đúng. Xem ra khí vận của Cửu Vĩ tộc còn bền và chắc lắm, dây cung phản loạn kia kéo chưa đủ căng, tuy vậy ta lại gián tiếp khiến nó bắn ra mất rồi. Cho nên Cửu Vĩ tộc vẫn sẽ thống trị Đào Đô ít nhất là một vạn năm nữa. Hai cuốn sách này sẽ trở thành cái cớ để bọn phản loạn dựng cờ lên, sau khi loạn một hồi, Cửu Vĩ tộc sẽ dùng phương pháp huyết tinh nhất, tàn độc nhất để trấn áp và tiêu diệt. Cả thế gian rồi đây sẽ sống lại nỗi sợ hãi về Cửu Vĩ tộc. Sẽ có rất nhiều người phải c·hết, sẽ có rất nhiều thế gia bị diệt vong. Cuối cùng, từ đống tro tàn, chúng ta sẽ trỗi dậy, vươn lên mạnh mẽ…

Trần Thừa nghe xong thì thở raq một hơi, hắn nói:

- Trần Cảnh, so với kiếm tu thì ngươi đáng sợ hơn rất nhiều. Giờ ta đã hiểu vì sao ngươi lại lười biếng tu hành. Người như ngươi nếu có được sức mạnh to lớn của tiên gia, chắc chắn Đào Đô sẽ coi ngươi là mối đe dọa và g·iết c·hết ngươi ngay từ trong trứng nước.

Trần Cảnh cười cười rồi đưa tay lên xoa xoa đầu Miêu Nhị, sau đó lại úp mặt vô người nàng mà hít lấy một hơi, sau cơn phê pha anh mới từ tốn nói:

- Một phần là vậy, nhưng không phải ta có mọi người rồi sao! Mọi người mạnh lên là được, ta không cần phải làm thần tiên khi có một đám bằng hữu là thần tiên. Cứ sống thanh thản, vô lo vô nghĩ như vậy là tốt rồi.

Nói rồi anh lại úp mặt vào người Miêu Nhị mà hít hít. Miêu Nhị bị Trần Cảnh làm vậy thì hơi đỏ mặt nhưng cũng mạch kệ cho anh muốn làm gì thì làm.



Lúc này, Phạm lão mới lên tiếng hỏi:

- Vậy sư tôn, chuyện lương thảo và bảo vệ Trấn Yêu thành người tính thế nào?

Trần Cảnh nghe thế thì ngẩng đầu lên mà nói:

- Vì không có q·uân đ·ội trấn thủ nên nhu cầu lương thảo giảm mạnh, hiện tại cứ tập trung vào việc thu mua rêu bánh mì sau đó chiết xuất lấy bột mì rồi bán lại với giá cao đi, dùng tiền đó tích trữ đan được và v·ũ k·hí. Còn Hiên Viên sơn thì hẳn sẽ nhân cơ hội Đào Đô hỗn loạn này mà đánh chúng ta. Thù trong giặc ngoài, xem ra đây là thiên kiếp của Đào Đô phải gánh…

Mùa đông năm Tiểu Cửu thứ tư, mười hai đại thế gia Đào Đô cùng nhau dựng cờ tạo phản, chiến hỏa khắp nơi, nạn dân đổ về Trấn Yêu thành ngày một nhiều. Cũng may, Trần Cảnh đã sớm dự tính được nên mọi chuyện vẫn ổn.

Hôm nay, Trần Cảnh được Thanh Tuyền triệu hồi vào cung. Khi vừa tới cửa cung, Trần Cảnh đã bị thí giám đẩy ra sau hoa viên. Tại đây, anh thấy Thanh Tuyền đang nằm lả lướt ở trên long ỷ, với một cái bụng to tròn, dường như nàng đang muốn khoe nó với Trần Cảnh.

“Nữ vương nhà ta mang thai sao? Sao mình không nghe tin tức gì nhỉ? Mà tên xấu số may mắn nào được nàng sủng hạnh vậy, chắc giờ chỉ còn lại mấy mẩu xương không chừng!”

Trần Cảnh nghĩ vậy liền chỉ dám liếc nhìn cái bụng của nàng một cái xong thôi. Nữ vương thấy vậy thì khá vui vẻ. Nàng nói:

- Trần ái khanh, dạo này thận khỏe lại chưa? Giao ước một đêm vẫn còn hiệu lực đấy! Giờ Đào Đô đang chiến loạn khắp nơi, ta không về được, Trần ái khanh có co kiến gì không?

Trần Cảnh nghe vậy, lại không nhịn được mà liếc cái bụng to tròn của nàng thêm một cái rồi mới từ từ nói:



- Bẩm nữ vương, thận của thần vẫn yếu lắm. Giao ước đó hay là thôi đi! Còn về việc nữ vương quay trở lại Đào Đô, thì sớm thôi. Hiên Viên quân chắc chắn sẽ t·ấn c·ông nơi này, chỉ cần chúng ta đánh bại được chúng, Đào Đô ắt sẽ chấm dứt nội loạn thôi. Dù sao nếu thần đoán không sai, cao tầng bên đó vẫn đang chờ tin chiến thắng của chúng ta, hiện tại họ vẫn đang thả mồi hòng câu cá lớn, thần nói phải chứ?

Thanh Tuyền vươn tay xoa xoa bụng mình rồi nói:

- Bổn cung còn phải dưỡng thai, không tiện chinh chiến. Xét cả tòa thành này, danh tiếng thập nhất thánh tử của khanh là tốt nhất, vậy nên toàn bộ binh quyền sẽ giao cho khanh quản lý.

Nói rồi, nàng phất tay. Một tấm kim bài màu vàng rơi vào trong tay Trần Cảnh. Sau đó nàng tiếp tục nói:

- Hiện tại q·uân đ·ội của Trấn Yêu thành đều được điều hết về Đào Đô, cả thân binh của ta cùng hệ thống AC 1 cũng không ngoại lệ. Nên ngoài đội cảnh vệ để trị an, chúng ta không có một binh một tốt nào. Vì Trấn yêu thành nằm trên đất hoang địa nên Đào Đô dường như muốn bỏ qua tòa thành này luôn rồi, q·uân đ·ội đây giờ đang đóng ở Du Thủy thành phía sau chúng ta. Nên ngươi tự lo liệu đi, nếu ngươi thua ta thiến ngươi!

“Bảo ta dẫn một đội quân không người đi đánh nhau với Hiên Viên sơn? Đây là ý gì? Chi bằng bây giờ thiến ta luôn đi cho gọn!”

Trong lòng Trần Cảnh lúc này chửi ầm lên, tuy vậy ngoài mặt anh vẫn tươi cười đồng ý. Sau khi trở về, Trần Cảnh thuật lại chuyện này cho mọi người. Mặt ai lúc này cũng xám ngoét, cứ như là Trần Cảnh vừa đọc án tử cho cho mọi người vậy.

Sau cùng, Trần Cảnh thở dài nói:

- Được cái, bọn thế gia kia chạy rất nhanh. Hiện tại bọn chúng đã mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu cùng gia quyến chạy về Đào Đô. Mà sau khi nghe tin Trấn Yêu thành không có q·uân đ·ội phòng bị, nạn dân chạy tới đây cũng lũ lượt quay trở về đất của Đào Đô rồi. Tình hình trị an của nơi này phi thường tốt, không có bọn cắt đất làm vua, không có nạn dân đói quá làm loạn.

Trần Thừa nghe vậy thì cũng chẳng thấy có thêm được ti hy vọng nào, chẳng phải là tình hình của tòa thành này tệ đến mức nạn dân cũng chả thèm ở sao? Vậy mà Trần Cảnh còn tươi cười được là thế nào?