Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

CHƯƠNG 7: Tiệc của tiên gia




CHƯƠNG 7: Tiệc của tiên gia

Cuộc trò chuyện trở nên thật nhàm chán, vị nữ vương kia liền ngáp dài một cái đứng dậy.

- Ta đói rồi, hôm nay các ngươi làm rất khá nên ta quyết định sẽ đãi các ngươi một bữa tiệc của tiên gia. Hy vọng các ngươi sẽ thích nó!

Nói rồi nàng lại nộ nụ cười bí hiểm kia, quay người bước lên kiệu. Trần Cảnh cùng đám người còn sống liền quỳ xuống mà bái tạ hoàng ân. Sau khi nữ vương tàn bạo kia đi mất, tất cả mọi người còn sống ở đó ôm nhau mà khóc, khóc xong thì lại nhảy múa ăn mừng. Mừng vì mình còn sống, mừng vì thoát được kiếp nô lệ, mừng vì cuối cùng cũng có thể cất bước trên con đường tu hành.

Trần Cảnh thì không như vậy, anh chỉ ngồi bệt xuống đất mà thở hổn hển. Lòng Trần Cảnh bây giờ đang rất hỗn loạn, anh đã nhìn thấy nữ vương cười, mỗi lần nàng cười đều là c·hết rất nhiều người nên lần yến tiệc này xem ra cũng chẳng nên hy vọng gì nhiều.

Một lúc sau, một tên thái giám đi ra thống báo danh sách những người dự tiệc. Tờ thông báo ngắn tũn chỉ vẻn vẹn ba mươi người. Đám người Trần Cảnh được phát mỗi người một tấm thẻ bài. Chât liệu làm ra tấm thẻ này là ngọc phỉ thúy, cùng loại với thứ Trần Cảnh đang giẫm dưới chân. Trần Cảnh quan sát ngọc bài, mặt trước có khắc tên, dưới tên có chín số không kiểu số Ả Rập như ở địa cầu và hình chạm một đồng xu bên cạnh còn phía sau khắc chìm một con Cửu Vĩ Hồ Ly rất sống động. Sau khi phát ngọc bài xong xuôi, vị thái giám kia hắng giọng nói:

- Đây là ngọc bài Thanh Hồ dành cho tu sĩ nhập môn, phía dưới có khắc số lượng Chân Linh xu, các ngươi có thể dùng nó để đổi tài nguyên tu luyện hay giao dịch dân sự. Ngọc bài chỉ phát một lần, mất không cấp lại!

Nói xong, vị thái giám nọ phất tay ý bảo mọi người đi theo mình. Thế là mọi người đều vội cất kỹ ngọc bài của mình rồi vội bước theo sau. Đoàn người cứ thế đi xuyên qua sân ngọc, xuyên qua chính điện, mãi mới tới bên một hồ nước rất lớn. Cạnh hồ có bày rất nhiều bàn tiệc đầy ăm ắp rau củ và rượu. Trần Cảnh cũng không thấy có gì lạ, từ bé anh đã phải ăn chay như nhà sư rồi, khi anh hỏi tại sao không có thịt thì mọi người đều nói chỉ có tu sĩ mới có tiền mà ăn thịt, thịt yêu thú rất rât mắc. Ở khu vực mà anh sống không có loài vật nào là loài vật hiền lành, chỉ ăn cỏ mà lại sinh sản nhanh để có thể chăn nuôi số lượng lớn cả. Từ đó Trần Cảnh cũng không còn tư tưởng gì với thịt thà nữa.

Sau khi ổn định chỗ ngồi nữ vương liền ra lệnh nhập tiệc, mọi người đều hành lễ tạ ơn rồi bắt đầu ăn. Đã hai ngày chẳng có gì bỏ bụng nên mọi người ăn uống vồ vập như hổ đói. Trần Cảnh cũng không ngoại lệ, Anh chỉ chăm chăm vào đĩa trái cây còn các món khác hầu như cũng không đụng tới.

Không uổng danh là trái cây tiên gia, ăn một quả vào bụng thì mọi đau đớn, mỏi mệt đều biến mất, cơ thể dường như khỏe ra thêm mấy lần. Cứ vậy Trần Cảnh cứ ăn hết quả này đến trái khác mà không thèm nếm thử mấy cái món ăn nhạt thếch kia. Miêu Nhị và một vài người thấy cảnh này tưởng là thức ăn có vấn đề nên cũng chỉ dám ăn trái cây chứ không dám động tới mấy món ngon trước mặt. Nữ vương thấy vậy liền nhếch miệng cười thật tươi, giọng hờn dỗi nói:



- Trần Cảnh khanh sao lại chỉ ăn trái cây không vậy, các món bổn cung thiết đãi không hợp khẩu vị khanh sao?

“Không nhịn được mà xuất chiêu rồi sao?” Trần Cảnh nghĩ vậy liền kết ấn từ tốn nói.

- Bẩm nữ vương, Tiểu sinh ngày thường nấu nướng quen bỏ nhiều muối, thức ăn ở đây hơi nhạt, không tốt cho dạ dày của tiểu sinh, vậy nên xin nữ vương đừng trách phạt!

- Ồ! Thì ra Trần Cảnh ái khanh cũng biết nấu ăn, gần đây miệng bổn cung cũng có chút đắng, đồ ăn thanh đạm này quả thật không phù hợp. Hay là ái khanh hãy trổ tài nấu nướng của mình cho bổn cung xem, nếu khanh có thể làm bổn cung hài lòng thì khanh có lẽ sẽ không vào thực đơn bữa tối ngày hôm nay đấy!

Không đợi Trần Cảnh trả lời, nữ vương liền vỗ tay một cái. Lập tức có hai binh sĩ giáp đen khiêng một cái bàn lớn ra, sau đó một vị tiên trưởng từ đằng sau xuất hiện bắt lấy Miêu Nhị đánh hắn trở về nguyên hình là một con mèo rất lớn, sau đó lật ngửa, dùng dây thừng buộc bốn chân, kéo căng ra cố định vào bốn góc bàn. Tất cả những sự việc trên chỉ diễn trong vài hơi thở. Đến khi Trần Cảnh nhận ra thì Miêu Nhị đã thành cá nằm trên thớt rồi.

Trần Cảnh lúc này đờ ra, mắt nhìn chằm chằm vào nữ vương. Nàng cũng không vì vậy mà tức giận, nàng chỉ cười rồi rút một con dao găm bên hông đưa cho thái giám gần đó mà nói:

- Trên đời này gan rồng, não phượng, cốt tủy tu sĩ nhân tộc... Đó là mỹ vị của nhân gian, ăn một miếng còn tốt hơn uống vạn vò linh dược. Thật may mắn khi ngay lúc này lại có hậu duệ của Bạch Hổ, tuy chỉ là dòng mạt phẩm trong mạt phẩm nhưng hương vị cũng không tệ lắm, khanh hãy mau mau chế biến để tất cả mọi người ở đây có thể thưởng thức bữa tiệc thật sự của tiên gia này.

Vị thái giám kia liền bước xuống dâng dao trước mặt Trần Cảnh, anh cầm dao trong tay mà run rẩy. Hai người lính gần đó thấy vậy liền tiến tới xốc nách Trần Cảnh kéo tới trước bàn. Mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía này, Trần Cảnh thấy vậy càng run rẩy nhiều hơn, anh ngước mặt nhìn thẳng vào mắt nữ vương mà hỏi:

- Đây chính là bữa tiệc của tiên gia sao?



- Phải đây chính là bữa tiệc của tiên gia! Chỉ có thần tiên trên núi mới có tư cách để hưởng dụng máu thịt chúng sinh. Sau này ngươi trở thành thần tiên, những bữa tiệc như thế này chỉ là chuyện cơm bữa, chẳng có gì đáng nói! Nông nô chính là người ăn cỏ, ăn vật chưa khai mở linh trí, còn thần tiên chúng ta chính là người ăn người. Ngươi phải luôn nhớ kỹ điều này.

Nữ vương thấy Trần Cảnh hỏi cộc lốc nhưng cũng không cho là thất lễ, liền nhàn nhạt trả lời như vậy. Trần Cảnh nghe được lời này cũng ngộ ra một chút quy luật của thế giới này: “Ăn hoặc bị ăn” chỉ có vậy. Ở đâu cũng vậy, Địa cầu ở thế kỷ XXIII đã chứng minh được động vật và cây cỏ cũng có cảm xúc, cũng biết đau, cũng biết sợ hãi. Nhưng vậy thì sao chứ, Nhà sư vẫn ăn rau với lý do đó là thứ thấp sinh còn phàm phu vẫn ăn thịt vì cho rằng chúng sống thật thấp hèn. Ở thế giới này thì công bằng hơn một chút, ngươi ăn ta thì ta ăn ngươi, con người là vậy, yêu thú là vậy, thần tiên trên núi càng là như vậy.

- Ha ha ha…

Trần Cảnh ngửa mặt lên trời mà cười lớn, anh tuốt dao khỏi vỏ bước lại sát Miêu Nhị, lúc này Trần cảnh mới phát hiện ra Miêu nhị vậy mà lại là giống cái, lúc trước bị quần áo che đi anh cũng chẳng để ý nhiều về chuyện này. Miêu Nhị nằm đó thở phì phì, đôi mắt lộ rõ sự bi thương và chấp nhận hướng về phía Trần Cảnh, thấy anh rút dao ra nàng liền nhắm mắt lại khẽ kêu “Meo” một tiếng như là thúc dục Trần Cảnh đừng chần chừ nữa.

Nhưng Trần Cảnh lại vẫn đứng đó, tay phải vẫn cầm dao còn tay trái khẽ vuốt ve đầu của Miêu Nhị như biểu hiện rằng mọi truyện rồi sẽ ổn thôi.

- Ngươi thật vô dụng! Bảo sao thế gian chỉ công nhận Hiên Viên là nhân tộc chính thống, còn các ngươi Thần Nông, Phục Hy chỉ là gia súc chờ đợi bị ăn mà thôi!

Nữ vương thấy hành động câu giờ của Trần Cảnh liền tức giận mà quát mắng, nàng đang chờ đợi một màn huyết tanh mưa máu chứng minh cho sự ra đời của một cường giả nhân tộc đầu tiên suốt ba ngàn năm qua. Nhưng Trần Cảnh lại làm nàng thất vọng.

- Các ngươi, ai có thể làm thịt hắn cùng con súc sinh này sẽ có thưởng! Còn không thì hôm nay tất cả đều sẽ thành thức ăn của yêu thú, không có ngoại lệ.

Nữ vương hướng ánh mắt về phía đám người vừa mới bước chân vào con đường tu sĩ kia mà ra lệnh. Ban đầu mọi người cũng chần chừ vì Trần Cảnh là ân nhân với họ, nhưng rồi khao khát cầu sinh, khao khát được làm cường giả đã lấn át mọi thứ đạo đức, lễ nghi giả dối! Đã có vài người rời bàn ăn và bước tới trước vài bước.



Trần Cảnh cũng chẳng buồn quay lại, anh dùng dao cắt dây trói cho Miêu Nhị và dìu nàng dậy. Ngay lập tức Miêu Nhị nhảy sổ xuống đất bày ra tư thế săn mồi hướng về đám người vô ơn đang tiến lại gần. Nữ vương thấy cảnh tượng này thì rất khoái chí, nàng rất muốn biết Trần Cảnh sẽ làm gì, nàng muốn thấy được một lần nữa chứng kiến hào quang của Phục Hy, Thần Nông đã biến mất từ ba ngàn năm trước.

Trần Cảnh lúc này mới chịu quay đầu lại thu hồi lưỡi dao, ánh mắt sắc lạnh như một lưỡi đao nhìn về phía những người đang tiến bước. Những kẻ đó va phải ánh mắt ấy nội tâm liền sinh ra sợ hãi mà lùi ra phía sau vài bước. Nữ vương thấy vậy thì liền nở nụ cười nhạt, búng tay một cái liền có một đám lính rút kiếm của mình ra ném về phía đám người kia. Bọn chúng cũng lanh trí ngay lập tức chộp lấy bảo kiếm rồi tạo thế từ từ bước dần lên phía trước. Trần Cảnh thấy cảnh tượng này thì lắc đầu, đưa tay vuốt vuốt lông của Miêu Nhị mà nhàn nhạt nói:

- Ông nội từng nói với ta rằng quan điểm chúng sinh bình đẳng của chúng ta thường bị hiểu nhầm là không sát sinh, nhân từ với mọi loài không như Hiên Viên sát phạt quyết đoán, nô dịch mọi tộc, ăn tươi nuốt sống, ngay cả máu thịt đồng loại cũng không tha. Ông ta mỗi tối đều nhắc nhở ta rằng dù thế nào cũng phải hạn chế lạm sát kẻ vô tội, cần phải phân biệt cái gì nên ăn và không nên ăn. Khi săn bắt thì không nên g·iết con cái, con non, chỉ bắt con đực, chỉ săn vừa đủ. Khi thu hoạch thì luôn phải để lại một phần để trả ơn cho chim chóc, động vật đã bảo vệ mùa màng. Vạn vật sống tựa vào nhau cùng nhau tiến bước đó mới chính là ý nghĩa của chúng sinh bình đẳng.

Sau khi Trần Cảnh nói xong lời cảnh cáo, tất cà mọi người đều chìm trong tĩnh lặng, khuôn mặt mọi người tỏ rõ vẻ đăm chiêu như vừa mới ngộ ra một điều gì đó rất thâm sâu, vị nữ vương cao cao tại thượng kia cũng không ngoại lệ. Bỗng có một tên đầu mọc sừng hươu lao nhanh về phía trước, mũi kiếm nhắm vào cổ họng Trần Cảnh.

“Đoàng” một t·iếng n·ổ thật lớn vang lên, tên đầu sừng hươu kia liền ngã sõng soài ra đất giãy đành đạch, máu không ngừng chảy ra từ ngực. một lúc sau hắn tắt thở mà c·hết, hiện ra nguyên hình là một con hươu đốm rất lớn.

Mọi người lúc này mới để ý tới Trần Cảnh, trên tay anh cầm một ống trúc đen đang b·ốc k·hói nghi ngút. Trần Cảnh cũng không nói nhiều, cất cái ống trúc này lại vào trong quần, ánh mắt sắc lạnh nhìn về đám người trước mặt.

- Còn ai nữa không?

Trần Cảnh ra vẻ nguy hiểm nhưng trong thân tâm anh lại hoang mang tột độ. Cái ống trúc này chính là một cây súng hỏa mai đơn giản được làm từ Thiết Trúc (Một loại trúc cứng như sắt được trồng làm thành lũy tự nhiên quanh làng). Nó dùng thuốc súng làm từ kalinitrat (Diêm tiêu) và phốt pho đỏ sau đó nhét vào giấy dầu cho khỏi bị ẩm, để có chỗ thuốc súng này Trần Cảnh đã phải chưng cất mấy chục thùng nước tiểu và phân yêu thú! Ngoài ra anh cũng phải mất cả một năm mới nghiên cứu ra hạt lửa, loại bỏ đi nhược điểm dễ bị ướt của loại súng này. Dù cực khổ như thế nhưng thứ này cũng chỉ là v·ũ k·hí phòng thân dùng một lần. Nên nếu lần này bọn chúng cùng nhau hùa lên thì gay rồi!

Tuy nhiên có vẻ Trần Cảnh lo nghĩ nhiều, trước uy áp của một loại v·ũ k·hí có sức sát thương ngang với phi kiếm tiên gia, đám người đó cũng sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Thấy cảnh này Trần Cảnh liền thở hắt ra một hơi, đút cái ống trúc vào thắt lưng sau đó hướng nữ vương hành lễ

- Bẩm nữ vương, ngài còn đói sao? Để thần trổ tài nấu nướng cho người xem nhé!

- Ừ… Chuẩn tấu!

Nữ vương nghe Trần Cảnh nói vậy cũng giật mình định thần lại nhưng phải mất vài giây sau mới có thể trở về phong phạm nữ vương băng hàn như ban đầu.