Chương 78: Bóng tối dưới chân đèn
Đào Đô, Linh sơn, tại một căn mật thất. Ông nội Trần Cảnh khi thấy cảnh Kiến Long thất hứa thì bực mình hất tung chén rượu xuống đất mà quát ầm lên:
- Loạn, loạn rồi! Con rắn não phân kia vậy mà dám phản ta, dám giơ nanh múa vuốt trước mặt ta! Đã thế tên ngu đó còn dám tiết lộ thiên cơ cho thằng nhóc, giờ thì hay rồi, không thể can thiệp kịp nữa. Khốn kiếp! Ta phải g·iết hắn, lột da hắn, hút cạn máu tủy hắn!
Dứt lời, ông toan đứng dậy thì lập tức bị một cái đuôi bông xù màu trắng ở đâu bay tới, đánh trúng ngực. Cú đánh này mạnh đến nỗi ông lập tức bị hất va vào tường, thất khiếu đổ máu. Sau đó, có một giọng nói nhẹ nhàng, yêu mị cất lên từ phía ghế ngồi chính diện:
- Thái Hưng, ngươi ngồi yên đó cho ta! Vở kịch này đang lúc cao trào, ngươi không nên cứ mãi làm cái bóng đen chuyên phá rối như vậy. Còn ngươi nữa Thái Bình, thấy sư huynh của mình làm ra truyện sai trái mà không thèm ngăn cản. Tối nay về ngươi biết tay ta!
Tiểu lão sư nghe thấy giọng nói yêu mị kia nhắc đến tên húy của mình thì liền cụp đuôi lại, mặt cúi gằm, không dám ngẩng đầu lên. Ở phía đối diện họ, ngay vị trí trung tâm bàn họp chính là một vị mỹ nữ tuyệt sắc, với một mái tóc trắng như tuyết, mềm xốp như bông. Đôi môi anh đào chúm chím, đỏ rực, căng mọng, tràn đầy nhựa sống. Nổi bật nhất chính là chín cái đuôi hồ ly bông xù đang ngoe nguẩy sau lưng nàng. Chúng toàn thân màu trắng tựa như tuyết, nhưng dưới ánh sáng của dạ minh châu chúng lại hiện lên tầng tầng phù văn, lấp lánh ánh vàng. Chúng ở đó, không ngừng đan xen vào nhau tạo cho người đối diện diện một cảm giác bí bách tựa như một vị đế vương ngồi trên ngai vàng. To lớn, vĩ đại, uy nghiêm, không thể x·âm p·hạm.
Cả căn mật thất lúc này có mười người, hai nam tám nữ. Tuy vậy ngoài tiểu lão sư, chẳng có ai thèm liếc mắt để ý vị lão tổ uy nghiêm, ngày thường vẫn hét ra lửa kia đang nằm thở thoi thóp như một con chó ăn phải bả ở trên sàn đá lạnh.
Tiểu lão sư cuối cùng thì cũng dồn lại được toàn bộ can đảm tích cóp cả đời để nói có ba chữ:
- Nguyệt Hoa…Ta… Ta…Ta…
Tiểu lão sư vừa nói vừa sụt sịt, tưởng chừng như chỉ một chút nữa thôi là ông khóc tới nơi rồi. Nguyệt Hoa thấy vậy thì cau mày nói:
- Bớt giả đò đi! Sống cũng hơn vạn năm rồi, mới có tí chuyện đã khóc lóc như trẻ con, không sợ lớp trẻ nó cười cho sao? Cái lá gan của Sát Long Đao Thần chạy đi dâu mất rồi? Sao còn khóc nữa! Có tin là thực đơn tối nay có món lẩu hồ ly không?
Tiểu lão sư nghe vậy thì liền im bặt, cố ép nước mắt chảy lại vào trong. Không dám rên lấy một lời. Một vị nữ tử khác ngồi gần đó thấy tiểu lão sư thật là tội nghiệp liền nói đỡ:
- Nguyệt Hoa, dù sao ngươi cũng là vợ hắn rồi. Trước khi ăn thịt hắn thì cũng nên để hắn thoải mái mới phải, nam tử mà lòng sinh sợ hãi thì thịt sẽ không được ngon. Mùi vị thịt tươi ngon nhất vẫn là ở trên giường, ngươi chỉ cần dụ dỗ hắn, chiều chuộng hắn cho tới khi hắn lên tới đỉnh, ngươi táp một phát cắt đứt cuống họng hắn mới là tốt nhất. Máu nóng chảy ra tựa như một loại rượu làm ủ ừ những trái dâu tằm chín mọng, chua chua, ngọt ngọt xen lẫn vị cay cay. Ngươi vừa thưởng thức nó vừa tận hưởng cảm giác đê mê khi cơ thể hắn điên cuồng gieo hạt vì tim hắn sắp ngừng đập. Đó mới là cách thức đúng chuẩn để thưởng thức nam nhân.
Tiểu lão sư nghe thấy bà cô này không những không giúp mình mà còn châm dầu vào lửa thì liền sợ đến mức đau tim mà ngất ngay tại chỗ. Cũng phải thôi, tám vị tiên nữ này chính là tám vị tiền nhiệm Đào Đô đệ nhất thánh nữ. Địa vị và sức mạnh của các nàng chỉ đứng sau Hoang Thần Đát Kỷ mà thôi. So với họ thì lão tổ và tiểu lão sư chỉ qua là một đám trẻ trâu, nghé non ngứa sừng mà thôi. Tuy vậy bằng cách thần kỳ nào đó tiểu lão sư đã có thể leo lên và lái một trong tám cái máy bay khủng bố này một cách an toàn suốt nhiều năm. Điều này đã góp phần không nhỏ vào việc nâng lên cán cân quyền lực của hai anh em họ ở mảnh đất này.
- Nam nhân rặt là một lũ vô dụng mà, làm mất mặt ta quá đi! Ngươi còn không mau tỉnh lại? Một… Hai…
Nguyệt Hoa càu nhàu và bắt đầu đếm ngược. Tuy ngất xỉu nhưng cơ thể tiểu lão sư vẫn theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm cận kề, cộng với phản xạ có điều kiện đã được tôi rèn qua nhiều năm tháng đã khiến dù ông dù có ở bất kỳ tình huống nào, thậm chí mất đi ý thức sắp tắt thở cũng tuyệt đối không được phép để Nguyệt Hoa đếm đến tiếng thứ ba.
“Cốp” Tiểu lão sư bật người và khấu đầu về phía giọng nói như là một phản xạ tự nhiên khi tay ta chạm vào vật nóng và rụt lại vậy. Cú dập đầu đó mạnh đến nỗi làm vỡ viên đá đặc chế của mật đất này, trán của tiểu lão sư cũng rách một vết thật dài. Nhưng nhờ vậy, ông đã tỉnh hẳn.
- Hứ! Xem như ngươi may mắn! Ra đỡ huynh ngươi dậy đi, ta có truyện cần hỏi!
Vừa nói Nguyệt Hoa vừa dùng đuôi quấn lấy tiểu lão sư ném ông về phía lão tổ đang nằm, hệt như ném một túi rác vậy. Sau khi cả hai đều an vị, hoặc nên nói là đang khoanh tay quỳ gối ở trước mặt mặt nàng thì đúng hơn. Nguyệt Hoa lúc này mới lấy từ trong tay áo ra một cây roi gân rồng. Nàng đặt cây roi lên bàn rồi hỏi:
- Thái Hưng! Ta đã nghe về thỏa thuận của ngươi với Đát Kỷ, nàng ta là bà cố cố cố cố tổ của chúng ta đấy, ngươi định đưa đứa cháu tiện nghi của ngươi lên giường của bà ta sao?
Vừa dứt lời, “Vút” Nguyệt Hoa vung lên cây roi gân rồng, nhắm thẳng vào tim của Thái Hưng lão tổ nhưng ông đã rất nhanh dùng tay hất ra. Tuy vậy ngọn roi lúc văng ra lại giống như một con rắn, nó tiếp tục lao tới, quấn lấy và xé toạc cánh tay của ông.
Thái Hưng lão tổ nhịn đau, nhìn chằm chằm vào tám người kia rồi nói:
- Cháu trai tiện nghi của ta, chỉ là Nhân tộc bình thường nhưng lại là kẻ duy nhất có thể dung hợp thành công với nội đan của một Thiên Hồ Hoang Thần, nội đan đó dược lấy từ ông cố cố cố cố tổ của chúng ta, nên hắn có đầy đủ tư cách lên giường với Đát Kỷ. Mà hiện tại ông ấy đang ngủ say trong cái nhân cách thứ hai của nó, nó đã trở thành cái kén để ông ấy phục sinh. Ta định lợi dụng việc hoan lạc với Đát Kỷ để thúc đẩy nhanh quá trình phá kén nhưng giờ thì các ngươi làm hỏng hết rồi! Hỏng hết rồi!
Thái Hưng lão tổ hét lên và lao đến t·ấn c·ông Nguyệt Hoa. “Vút” một nhát roi nữa được nàng vung ra, vậy mà nó trực tiếp xé nát không gian, biến những mảnh vỡ ấy thành không gian chi nhận và lao về phía trước, cắt đứt luôn hai chân của ông ấy, khiến ông té xấp mặt xuống đất.
- Ah… Ahh… Giết ta đi! Giết ta đi, các ngươi đã phát hiện ra rồi vậy thì hỏi làm gì nữa! Mau g·iết ta đi!
Lão tổ điên cuồng gào thét trong vô vọng. Nguyệt Hoa thấy vậy thì mỉm cười đắc thắng, nàng nói:
- Ta luôn biết ngươi có ý đồ gì đó, không ngờ ngươi vậy mà lại muốn khôi phục cho lão ta. Hẳn là ngươi và một số kẻ kia vẫn luôn ấp ủ giấc mơ khôi phục lại chế độ phụ hệ, phải không nhỉ?
Thái Hưng lão tổ nghe vậy thì hai mắt dại ra, Nguyệt Hoa thấy vậy thì cười nhẹ, nàng ân cần nói:
- Tất cả việc ngươi làm ta đều biết, ban đầu ta cũng định g·iết đứa nhỏ kia nhưng ta nhận ra để nó sống thì có ích hơn, và ta đoán không sai. Nào là ẩm thực cho tới AC 1, nó không ngừng làm ta ngạc nhiên nên ta đã giúp nó hủy đi thần thức của lão già kia, biến viên nội đan đó thành của riêng nó. Những gì các ngươi thấy là thứ giả tượng ta tạo ra, những gì các ngươi làm ta đều chỉnh sửa lại. Ta vốn định để ngươi nhảy múa thêm một chút nữa nhưng lúc nãy ai bảo ngươi làm ta cáu.
Nói rồi nàng lại mỉm cười thật nhẹ, thật duyên dáng nhưng Thái Hưng lão tổ lại thấy đó là một nụ cười c·hết chóc và đáng sợ nhất thế gian. Ông không thể nào chịu được nữa liền gào lên trong tuyệt vọng:
- Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Nguyệt hoa nhìn cảnh lão tổ gào thét mà lòng vui phơi phới. Nàng nói:
- Ý ngươi là tại sao ta lại biết đúng không? Đơn giản thôi, Thái Bình, đệ đệ ngươi không phải là người chủ động leo lên giường ta mà ta mới chính là người chủ động leo lên giường hắn. Nam nhân có hai cái đầu, mà cái đầu nhỏ thì dễ thuyết phục hơn đầu to. Giờ thì Thái Bình, ăn thịt Thái Hưng đi, lấy hết sức mạnh của hắn. Vị trí của hắn sẽ là của ngươi, hơn nữa tối nay ngươi có thể nằm trên!
- Được! Tối nay ta sẽ khiến nàng phải khóc lóc xin tha thì mới thôi.
Tiểu lão sư lập tức đáp lời và quỳ xuống, hóa thành một con cáo khổng lồ lao đến phía anh trai ruột thịt của mình.
“Ngoàm ngoàm… Ực” Chỉ với một phát táp, ông đã nuốt trọn Thái Hưng lão tổ vào trong bụng. Minh Nguyệt thấy cảnh này thì cười lên ha ha:
- Ha ha ha! Kẻ ăn thịt anh trai ruột thịt của mình, kẻ đã phản bội người tin tưởng mình như thế thì không dùng được. Giá như ngươi được bằng một góc đứa cháu tiện nghi kia thì có lẽ sẽ không phải c·hết. Nó tuy thận yếu thật đấy nhưng rất là ch·ung t·hủy với sáu con mèo kia, rất quý trọng thân cận binh tốt xung quanh mình. Các chị em, món chính đã tới rồi, ăn thôi!
Ngay lập tức cả tám vị mỹ nữ bất ngờ hóa thành tám con cáo còn to hơn cả tiểu lão sư và lao vào điên cuồng cắn xé ông. Chẳng mấy chốc, vị Sát Long Đao Thần danh chấn một phương cứ vậy mà q·ua đ·ời, đến cả một mẩu xương cũng không thèm để lại.