Chương 77: Báu vật ai cũng muốn.
Kiến Long kéo Trần Cảnh vào một căn phòng, ở nơi này đã có sẵn mười vị Than Long nữ tử ngồi chờ đợi sẵn. Hắn vứt Trần Cảnh lên giường rồi nói:
- Chăm sóc Trần thánh tử thật tốt, ta biết có vài người trong các ngươi khá khó chịu và miễn cưỡng trong chuyện này. Tuy vậy đây không phải chuyện của cá nhân các ngươi có thể quyết định. Được sinh ra trong Thanh Long nhất tộc, các ngươi từ nhỏ đã hưởng dụng sự đãi ngộ tốt hơn tất cả mọi người, vậy nên đây là trách nhiệm và cũng là nghĩa vụ của các ngươi. Các ngươi sống và c·hết cũng phải vì sự phồn vinh Thanh Long nhất tộc, phải luôn nhớ điều này!
Mười vị nữ tử kia nghe vậy thì liền quỳ một gối xuống, tay bắt ấn mà nói:
- Tuân lệnh lão tổ!
Trần Cảnh nghe được hai chữ “Lão tổ” thì không khỏi lạnh run, không ngờ vũng nước đục của cái thành trì rách này vậy mà ẩn giấu một con quái vật kinh khủng như vậy. Kiến Long đã là lão tổ Thanh Long nhất tộc, cao cao tại thượng vậy mà lại tỏ vẻ cung kính cùng khiêm nhường với tiểu lão sư. Còn gọi ông là cái gì đao thần nữa! Xem ra thân phận của tiểu lão sư cũng không hề đơn giản như anh nghĩ.
Trần Cảnh lúc này gần như muốn khóc rồi, anh không hiểu tại sao mấy con trùm cuối này lại tập hợp nguyên đám tại cái thành rách này chứ. Mà bực mình hơn là tại sao mấy lão quái này lại cứ lăm lăm tìm cách móc thận mình ra thế nhỉ!
Trần Cảnh há miệng định nói gì đó, ngay lập tức cái đầu của hai con rắn kia phóng nhanh như chớp, bít kín miệng anh lại. Kiến Long thấy vậy thì nhếch miệng một cái và nói:
- Trần thánh tử, hàng hóa thì không nên nói chuyện. Thánh tử nên để dành sức mà leo núi đi. Đây là không gian đặc thù, một ngày ở đây chỉ khoảng mười lăm phút so với bên ngoài. Vậy nên Trần thánh tử cứ an tâm tận hưởng. Tuy nữ tử tộc ta không yêu mị như nữ tử Cửu Vĩ tộc, nhưng về chuyện chăn gối, chúng ta giỏi hơn nhiều. Ta biết Trần thánh tử có vài quan điểm khác bọn ta về việc cưỡng ép giao phối này. Với bọn ta, duy trì nòi giống mới là quan trọng nhất, những thứ còn lại có hay không có cũng được.
Nói rồi, Kiến Long bước ra bên ngoài mà đóng cửa lại. Để Trần Cảnh một mình ngây ngốc ở đây cùng mười vị nữ tử. Khoảng hai tiếng sau, Kiến Long lại lần nữa mở cửa ra, lúc này Trần Cảnh đã tàn tạ không chịu nổi. Người không ra người mà ma cũng chẳng ra ma.
Kiến Long thấy vậy thì khá hài lòng, hắn ngồi xuống ghế và nói:
- Báo cáo công việc đi!
Nagy lập tức có một vị nữ tử bước ra, nàng quỳ xuống một chân mà dõng dạc nói:
- Bẩm lão tổ, hạt giống đã được gieo và nảy mầm rất tốt. tuy vậy thận của Trần thánh tử bị tổn hại nghiêm trọng, kim thương cũng đã gãy nát vài chục lần. Cơ thể của nhân tộc quá yếu ớt, kim thương vừa nhỏ vừa mềm! Chúng ta mới chỉ hơi xiết lại một chút mà nó đã vỡ nát mất rồi. Việc này gây ra rất nhiều khó khăn trong việc gieo hạt.
Kiến Long nghe xong thì đưa tay vuốt vuốt râu rồng, tỏ vẻ khá hài lòng, hắn nói:
- Vậy tình trạnh hiện tại của Trần thánh tử thế nào?
- Bẩm lão tổ, ngoài bị suy nhược do lao lực quá độ gây ra, còn lại đã được chúng ta dùng Thanh Long Cửu Biến khôi phục giống y như cũ, không có bất kỳ sự sai khác gì.
Nữ tử kia báo cáo xong thì chắp tay vái một cái rồi lui ra ngoài, Kiến Long lúc này đi ra đóng cửa lại. Hắn bước tới bên cạnh Trần Cảnh và nói:
- Trần thánh tử đã làm rất tốt, bây giờ đã đến lúc phải lên đường rồi.
Nói rồi hắn phất tay một cái, Trần Cảnh lập tức đờ người ra, hai mắt lạc thần, nhìn giống như người đ·ã c·hết. Sau đó Kiến Long vác Trần Cảnh lên vai và đi khỏi gian phòng này…
- Trần thánh tử! Trần thánh tử…
Nghe Kiến Long gọi, Trần Cảnh bỗng giật mình tỉnh giấc. Ký ức hiện tại của anh chỉ dừng lại ở việc dùng rượu chuộc mạng, phần phía sau hoàn toàn trống rỗng. Kiến Long thấy Trần Cảnh đã tỉnh táo trở lại thì vừa cười vừa nói:
- Chúng ta đang bàn chuyện tiền nong thì Trần thánh tử bỗng nhiên trầm tư, nhìn về xa xăm. Nếu Trần thánh tử có ưu tư, phiền não, thánh tử có thể giãi bày với ta. Nói ra sẽ khiến lòng người nhẹ hơn chút ít đấy.
Trần Cảnh đầu óc lúc này có chút mông lung, nhưng anh vội định thần lại ngay. Dù sao buổi đàm phán này có liên quan mật thiết đến tính mạng của anh, không thể phân tâm thế này được. vậy nên anh lập tức xua tay mà nói:
- Không… Không có gì đâu! Vậy như vấn đề bàn bạc lúc trước, Kiến lâu chủ không định mở cho ta một con đường sống sao?
Kiến Long thấy Trần Cảnh bắt đầu nổi lên sát ý thì thì trong lòng nghĩ thầm:
“Tên này thú vị! Như người bình thường thì khi lâm vào tình cảnh này thường có hai biểu hiện nhàm chán, một là hoảng sợ và tìm cách bỏ chạy, hai là tuyệt vọng, cố gắng cầu xin và cuối cùng chấp nhận c·ái c·hết. Suốt mấy ngàn năm qua, đây là lần đầu ta gặp được một tên có thể vượt qua được cái ranh giới này và có chủ ý muốn g·iết ta. Hắn có thể là người rất can đảm, cầu phú quý trong nguy hiểm hoặc đơn thuần là một tên ngu ngốc, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Nghĩ vậy, Kiến Long nhếch miệng cười nhẹ một cái, hắn nói:
- Việc Trần thánh tử sắp làm là một việc rất rất ngu ngốc đấy, sẽ không thành công đâu! Hơn nữa việc đo có thể biến dân chúng của cả tòa thành này tội đồ, vạn kiếp bất phục đấy.
Trần Cảnh thấy đối phương đã đoán ra được việc mình sắp làm, anh quyết định không cần thiết phải diễn kịch nữa. Trần Cảnh vận khí, Thiên Ti từ bên trong hai chân đâm phá da thịt mà lao ra bên ngoài. Giờ đây hai chân của Trần Cảnh bỗng chốc được bao phủ bởi một lớp lông dày, trắng muốt, có pha thêm một chút sắc đỏ đến từ máu huyết của anh.
Sau đó trong chớp mắt, chúng liên kết lại với nhau tạo thành một bộ giáp chân, bộ giáp này có kết cấu giống vỏ của côn trùng, tuy vậy lại có màu trắng. Nó cứ như bộ giáp của người ngoài hành tinh trong phim điện ảnh vậy.
Trần Cảnh sau đó liền đứng phắt dậy, thứ anh vừa mới chế tạo chính là phần dưới của chiến giáp cơ học cá nhân, thứ này khá phổ biến ở thế kỉ XXIII. Nó được thiết kế dựa trên bộ xương ngoài của côn trùng, trên chiến trường người mặc nó dù b·ị t·hương tật nặng đến mấy, miễn nội tạng vẫn ổn thì đều có thể tiếp tục di chuyển và chiến đấu được, bộ giáp này sẽ biến thành khung xương mới, cơ bắp mới của họ.
Kiến Long thấy Trần Cảnh vậy mà có thể đứng dậy thì ngạc nhiên lắm, phải biết với cái tình trạng xương chân bị băm nhỏ thế kia thì dù có là tu sĩ cấp Thần chỉ thì cũng đừng mơ có thể đứng lên được.
Trần Cảnh tuy hiện tại tạm thời đã có thể di chuyển bình thường, nhưng mỗi bước đi đều khiến chân của anh phải trải nghiệm một sự đau đớn giống như có người cầm gậy phang mạnh vào ống quyển vậy. Để điều khiển Thiên Ti tạo ra bộ giáp chân một cách chi tiết thế này, Trần Cảnh cần tốn rất nhiều thần thức cũng như tạo áp lực cực lớn nên Linh Thai. Vậy nên một Trần Cảnh khác đã không thể nào có thời gian mà ngăn chặn các tín hiệu thần kinh thông báo về sự đau đớn nữa.
Thấy Trần Cảnh cứ mãi đứng đó, không chịu t·ấn c·ông, Kiến Long liền thở dài chán nản. Hắn búng tay một cái, hai con mãng xà màu xanh kia lập tức hóa thành hai con giao long, to hơn cột nhà, điên cuồng lao về phía Trần Cảnh.
“Đoàng, đoàng, đoàng” Ba tiếng súng chát chúa vang lên, một con giao long ngay lập tức bị thổi bay đầu, c·hết không kịp ngáp. Con còn lại thấy bạn mình c·hết thì liền lùi lại ra phía sau, thủ thế phòng ngự.
Kiến Long lúc này rất ngạc nhiên, thứ Trần Cảnh đang nắm trong tay không phải là mấy cái ống sắt đồ chơi vô dụng đo bọn Hiên Viên sơn tạo ra sao! Hắn không rõ Trần Cảnh có nó từ lúc nào và tại sao cái ống sắt này lại mạnh như vậy.
Trần Cảnh thấy con giao long kia bị dọa sợ liền khẽ thở ra một tiếng. Cây súng này là thứ mà hồi sáng anh hôi được từ trong xác lũ Hiên Viên c·hết tiệt kia. Xem ra, bản tính thích trưng dụng mọi thứ đã giúp Trần Cảnh lấy lại tư cách đàm phán của mình.
Kiến Long sau khi thấy màn trình diễn này thì nở một nụ cười thật tươi, hắn không ngờ là cái ống sắt vô dụng này trong tay Trần Cảnh lại mạnh mẽ đến vậy.
- Thú vị!
Kiến Long thốt lên một câu rồi búng tay, con gaio long kia lập tức tạo ra một màn nước xoay tròn giống như Trần Cảnh biểu diễn hồi sáng. Trần Cảnh thấy vậy thì thở dài, anh nhăn mặt lại, cố sức chịu đau mà bật nhảy một cái thật cao.
“Đoàng đoàng đoàng” lại ba tiếng súng vang lên, thân của con giao long kia lập tức bị đục ba cái lỗ to tướng, c·hết ngay tại chỗ.
Khẩu súng này bây giờ cũng đã bị tạc nòng, dù sao thì uy lực của nó cũng quá mạnh, để sản xuất đại trà thì Hiên Viên sơn không có đủ kim loại tốt để làm nên cách hay nhất là tạo ra cái thứ v·ũ k·hí bắn hết băng đạn thì vứt luôn khẩu súng này.
Trần Cảnh sau khi đáp đất thì vứt luôn cái cục sắt vô dụng này đi, quay về xe lăn và ngồi xuống đấy. Anh đã cho Kiến Long thấy nanh vuốt của mình, giờ chỉ đợi quyết định từ hắn nữa thôi.
Kiến Long thấy Trần Cảnh hành động không theo lẽ thường như vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha! Thú vị, quả thực là rất thú vị!
Nói rồi, hắn bước lại và ngồi lại xuống ghế, mặt đối mặt với Trần Cảnh. Sau khi nhìn lại anh một lượt, Kiến Long nói:
- Trần Thánh tử còn có ba trăm thanh phi kiếm cơ mà, sao không sử dụng? Ta khá chắc bọn chúng có thể làm tổn thương được ta đấy.
Trần Cảnh nghe vậy thì thở dài, anh nói:
- Không dùng được! Nếu dùng nó t·ấn c·ông một Thanh Long nhất tộc như Kiến lâu chủ đây, Trấn Yêu thành nhất định sẽ chìm trong khói lửa.
Nói rồi, Trần Cảnh triệu hồi một thanh phi kiếm và ném nó về phía Kiến Long, hắn đưa tay bắt lấy và xem xét một hồi. Sau khi thấy được đồ đằng Cửu Vĩ kia thì liền hiểu.
Cái đồ đằng này tượng trưng cho thân phận của người được phác họa, sau khi nhìn qua, Kiến Long liền biết vị được khắc ở trên đây chính là vị kia. Nếu Trần Cảnh dùng nó để t·ấn c·ông hắn, một Thanh Long tộc nhân thì về ý nghĩa cũng chính là vị kia t·ấn c·ông hắn. Điều này sẽ gây ra một cuộc chiến không thể vãn hồi giữa Long Trì và Đào Đô.
Kiến Long suy tư một lúc rồi ném lại phi kiếm cho Trần Cảnh. Ban đầu hắn chỉ định thăm dò hậu phương của anh một chút thôi nhưng không ngờ được vị kia vậy mà cũng nhúng tay vào vũng nước bẩn này. Kiến Long cũng tỏ vẻ rất khâm phục trí tuệ của Trần Cảnh, ít ai bị dồn ép như vậy mà vẫn giữ được cái đầu lạnh mà nghĩ cho đại cục lắm.
Kiến Long bắt đầu thay đổi sắc mặt, hắn lại biến trở về là một lão quản sự thấp bé như ban đầu. Sau khi biến hình xong thì hắn nói:
- Thứ gọi là súng này, tại sao trong tay Trần thánh tử lại mạnh như vậy?
Trần Cảnh thấy được chuyển biến này thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra đặt cược đúng cửa rồi. Anh từ từ nói:
- Như ta nói từ trước, thứ đồ chơi này không hề yếu, nhưng chỉ khi bắn trúng mới có tác dụng. Đầu tiên viên đạn này không thể điều khiển như phi kiếm được, thời gian từ lúc nhắm bắn cho tới lúc siết cò là tầm một đến hai giây. Với tu sĩ Kim Đan cảnh hay tu sĩ luyện qua đồng thuật, thì từng đó thời gian là đủ để né rồi. Vậy nên thứ cần ngắm không phải là mục tiêu trong hiện tại mà là mục tiêu trong tương lai, thôi tính ra mọi vị trí của đối phương đặt chân trong vòng ba giây, siết cò là đảm bảo trúng.
Kiến Long nghe vậy thì cả kinh, Thôi tính mọi vị trí trong vòng ba giây. Thời gian ba giây tuy có vẻ ngắn nhưng để thôi tính toàn bộ hành động của một sự vật thì cần phải xử lý một lượng thông tin khổng lồ, kể cả hắn nếu dồn toàn lực vào thôi diễn thì một phẩy năm giây đã là giới hạn rồi.
Kiến Long đưa tay vuốt vuốt râu rồng mà nói:
- Điều này là không thể, hơn nữa tại sao màn nước kia lại không ngăn cản được đạn? Ta nhớ đã mô phỏng rất giống mà!
Trần Cảnh thấy cuộc trò chuyện có vẻ tiến triển tốt thì liền hồ hởi nói:
- Phải, nếu thôi diễn toàn bộ một sự vật thì rõ ràng là không thể! Nhưng nếu chỉ thôi diễn vị trí của cái đầu thôi thì liền chả phải là được rồi sao! Hãy tưởng tượng cái đầu của hắn là một trái dừa và không gian là một mặt nước, lên hay xuống trái hay phải. Chỉ vậy là đủ! mặc kệ hắn làm gì, cái đầu vẫn là thứ kém linh hoạt nhất. Còn về cái màng nước kia thì chỉ là một mánh khóe đơn giản, trung tâm vòng xoáy thường có lực hướng tâm yếu nhất, tác động một lực thẳng đứng vào đó là được.
- À ra vậy!
Kiến Long ồ lên một tiếng, hắn cảm thấy rất hứng thú với điều này. Tư duy chiến đấu của Trần Cảnh rất khác so với Long tộc nhưng cũng vừa hay chỉ ra và bổ sung cho nó. Long tộc trước giờ toàn kiểu não cơ bắp, mấy vị trưởng lão kia tuy mạnh và thông tuệ thật đấy nhưng vẫn không thoát khỏi tư duy kiểu não cơ bắp này. Xem ra quyết định móc thận của Trần Cảnh là quyết định sáng suốt nhất của hắn. Nhờ vậy, Long Trì sau này sẽ có thể sinh ra một thế hệ vô cùng cùng cường đại, không ai dám bảo Long tộc là não cơ bắp nữa:
- Trần thánh tử a Trần thánh tử, ta thật sự muốn có được hai trái thận của ngươi ghê!
Kiến long lúc này không nhịn được nữa mà thốt lên khe khẽ, Trần Cảnh ở gần nên nghe được, biết có mùi không ổn liền vội kéo xe lùi lại nhưng đã muộn. Kiến Long lao v·út tới như một viên đạn, một tay b·óp c·ổ một tay bóp bi Trần Cảnh.
Hắn ghé sát đầu vào tai của Trần Cảnh mà nói:
- Muốn ta không g·iết Trần thánh tử cũng được thôi, nhưng phải dùng bi để đổi. Bây giờ ta mặc kệ mấy con cáo kia ý kiến gì, ta sẽ bồi thường cho chúng sau. Tuy vậy thứ ta không có được thì bọn chúng cũng đừng hòng có được. Trần thánh tử nghĩ sao?
Nói rồi Kiến Long xiết chặt tay lại, khiến hạ thân của Trần Cảnh trở nên đau nhức không thôi. Anh vội la lớn:
- Ta đồng ý, đồng ý!
- Tốt lắm, ba ngày sau gặp lại. Còn lũ yêu thú kia, ta sẽ giúp Trần thánh tử dọn dẹp hộ cho. Hãy cố mà dưỡng sức nhé ha ha ha!
Nói rồi Kiến Long liền thả Trần Cảnh xuống xe lăn, hóa thành một con rồng khổng lồ và bay đi mất. Bỗng một dòng nước ấm từ trong quần Trần Cảnh chảy dài xuống dưới chân, anh vì quá sợ hãi mà lại tiểu ra quần nữa rồi. Trần Cảnh lần này ấm ức mà hét lớn:
- Có bao nhiêu thứ trên đời cớ sao lũ thần tiên các ngươi không lấy lại cứ nhắm vào bi của ta mà đe dọa thế hả! Con mẹ các ngươi! Ta hận!
Tuy vậy căn phòng vẫn vắng lặng, chả ai đáp lại lời anh cả!