Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 76: Bị móc thận




Chương 76: Bị móc thận

Minh Nguyệt lâu, mấy tháng trước còn là nơi giao thương tấp nập nhất Trấn Yêu thành vậy mà giờ đây bị phá nát tươm, chẳng khác gì mấy cái miếu hoang bên ngoài thành cả.

Miêu Nhị đẩy Trần Cảnh tới trước quầy hàng, Trên kệ hàng giờ đây trống trơn, có chăng cũng chỉ còn lại vài mẩu sứ vỡ cùng phân chuột là hết rồi.

Trần Cảnh thấy vậy thì lắc lắc đầu nói:

- Miêu Nhị, em có biết nguồn gốc của yêu thú không? Để ta kể cho em nhé! Yêu thú vốn chính là Yêu nhân đã mất đi lý trí, nhân tính, bản thể. Chỉ còn sót lị bản năng, họ trở lại hình thể đơn thuần nhất và sống một cuộc sống giống hệt các loài súc vật và bọn Hiên Viên rất giỏi trong chuyện này. Nếu ở điều kiện tự nhiên, việc này rất ít khi xảy ra nhưng bọn hắn đã bắt cả một tộc loài giao phối cận huyết, ép phải l·oạn l·uân. Cuối cùng sự thoái hóa di truyền kết hợp với sự chọn lọc cùng phối giống của bọn hắn. Con ngựa một sừng và con chó đã ra đời.

Miêu Nhị nghe vậy thì rùng mình một cái, kiến thức này Trần Cảnh đã giảng dạy rất nhiều lần cho đám người nhưng nghe lại thì trong lòng vẫn không khỏi sinh ra sợ hãi. Nàng run giọng nói:

- Không có cách nào cứu họ sao?

Trần Cảnh nghe vậy thì cười nhạt mà nói:

- Nếu chỉ đơn thuần là bị cưỡng ép biến thành yêu thú như là cách trừng phạt t·ội p·hạm hiện tại của tòa thiên hạ này thì có thể. Dù sao đó chỉ qua là làm tổn thương não bộ hay phong ấn thiên hồn lại mà thôi. Nhưng những chủng tộc kia không phải vậy, họ bị Hiên Viên sơn bắt chẹt, gây thoái hóa về di truyền suốt nhiều thế hệ, con cái sau này sinh ra đã không có lý trí, não bộ không phát triển nên không có cách nào cứu được, trạng thái của họ bây giờ tựa như hoang thú vậy nhưng yếu hơn rất nhiều.

Miêu Nhị thở dài, chuyện này nàng cũng đã dược dạy qua, tuy vậy cuộc đời này vẫn cần một chút hy vọng. Nên nếu nàng có cơ hội thì vẫn sẽ hỏi Trần Cảnh về khả năng này. Miêu Nhị rất hi vọng vào một ngày nào đó Trần Cảnh sẽ nói hai chữ: “Có thể!” Dù trong lòng nàng biết sẽ không bao giờ có ngày ấy.

Trần Cảnh lấy hồ lô rượu ra, uống một hớp rồi tiếp tục nói:

- Ta từng nghĩ, Minh Nguyệt lâu là một nơi văn minh, sạch sẽ. Nhưng xem ra hiện tại nơi này chỉ chất chứa toàn yêu thú. Suốt ngày chỉ biết ăn với ỉa, p·há h·oại lung tung là giỏi. Thiết nghĩ mấy tháng qua, chúng nhân lúc thiên hạ loạn thế mà ăn đến béo mập béo tròn, xuất chuồng làm thịt chắc cũng được rồi! Phải không trưởng quầy? Hay ta phải gọi ngài là Kiến Long lâu chủ chứ nhỉ?

Từ phía sau màn, vị trưởng quầy nọ từ từ vén màn bước ra. Cứ mỗi bước đi cơ thể hắn lại biến đổi một phần, bàn tay hóa thành long trảo sắc bén, làn da cũng xuất hiện lớp lớp vảy rồng, ánh lên một màu xanh lá đậm, tự như chúng được làm ra từ những viên phỉ thúy cực phẩm vậy.

Trên đầu trưởng quầy cũng mọc ra hai cái sừng thật dài, đồng tử cũng từ từ được kéo dài ra giống như mắt rắn. Nếu nhìn thật kỹ, khe hẹp màu đen đó tựa như một cái vực sâu không đáy, các đường nét hoa văn màu xanh lam tạo ra từ mống mắt giống như một dòng thác chảy siết, tung bọt trắng xóa, không ngừng đổ xuống vực sâu này.

Tóc của hắn cũng từ từ chuyển thành một màu trắng bạc, dưới ánh mặt trời thì chúng còn ẩn hiện, phản quang lại tạo ra hiệu ứng lấp lánh. Cứ như thể những sợi tóc này làm từ bạch kim kết hợp với pha lê vậy.

Trần Cảnh thấy cảnh này thì liền thở dài một cái mà nói:



- Thanh Long nhất tộc, một trong những chủng tộc cao quý nhất thế gian! Xem ra vũng nước đục Trấn Yêu thành này sâu không tưởng.

Kiến Long nghe vậy thì chỉ cười nhẹ, hắn kéo cái ghế ra và ngồi xuống trước mặt Trần Cảnh. Trần Cảnh nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi nói:

- Lâu chủ thật biết ẩn nhẫn, đường đường là một Thanh Long tộc nhân lại nhẫn nhịn ẩn mình trong lốt một Giao Nhân tầm thường. Đã vậy lại còn đổi chỗ làm người hầu cho kẻ khác nữa chứ! Tuy không biết vì lý do gì, nhưng tại sao lúc này lâu chủ mới quyết định xé mở vỏ bọc?

Kiến Long cũng nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh, hắn không trả lời anh ngay mà hỏi:

- Làm sao Trần thánh tử biết ta cải trang thành trưởng quầy, ta nghĩ mình đã rất cẩn thận, không hề để lại một chút sơ hở nào rồi chứ!

Trần Cảnh tặc lưỡi, anh phất tay ý bảo Miêu Nhị lui ra bên ngoài rồi nói:

- Mới tháng trước thôi, lúc lâu chủ giúp ta phá vỡ tâm ma thì ta đã nhận ra rồi. Trước đây khi giao dịch, ta luôn để ý ánh mắt của vị lâu chủ giả kia, nó luôn hướng về phía trưởng quầy là ngài đây. Tuy rất nhanh và giống như là vô ý nhưng lần nào cũng vậy thì sẽ khiến người khác không khỏi sinh ra một chút nghi ngờ. Tối hôm đó lâu chủ đã khiến ta nghi hoặc thêm một lần nữa khi nói: “Trên đời này có ai mà không làm chó.” Với những gì ta quan sát được thì Kiến lâu chủ mà ta hay gặp không phải loại người có thể nói được phần đạo lý này. Sau khi kết hợp các manh mối thì ta đoán kỳ thủ sau màn chính là ngài, một vị quản sự ít ai để ý nhất.

Kiến Long nghe Trần Cảnh lý giải thì thấy có lý, hắn gật gù, đưa tay lên sờ sờ cằm mình mà nói:

- Không hổ danh là thập nhất thánh tử đời đầu tiên, rất thông minh. Ta cũng không ngờ mình lại để lại một tia sơ hở to như vậy. Xem ra, xau này phải chỉnh đốn lại vấn đề này một chút rồi. Trần thánh tử có ý kiến gì không?

Trần Cảnh hơi bực mình vì Kiến Long mãi không chịu trả lời câu hỏi của anh, nhưng cũng đâu thể làm gì khác vì chỉ riêng thân phận là Thanh Long nhất tộc kia thôi cũng đủ để hắn có tư cách g·iết c·hết anh. Không một ai có thể can thiệp được vào chuyện này, Đào Đô hay vị thần tiên được khắc trên phi kiếm kia càng không thể nhúng tay vào. Nếu ương ngạnh can thiệp, hậu quả gây ra không ai trên đời có thể gánh được!

Trần Cảnh lại thở dài, anh lấy ra hồ lô rượu màu đỏ rồi tu một hơi. Anh nói:

- Nghe nói có một môn công pháp tên là Huyết Sát Phân Thân. Dùng nó có thể tạo ra một bản thân khác từ máu thịt của mình, hình dạng thậm chí chủng tộc hoàn toàn có thể tự tay thiết kế, giống như là nặn đất sét vậy. Ưu điểm của nó là tâm trí liên thông, có thể hành động độc lập với bản thể, không tồn tại sơ hở. Nhưng cách luyện khá tàn bạo, yêu cầu bản thân ra tay phải tự tay lăng trì với chính cơ thể mình, nên sự đau đớn, thống khổ đó khó mà tưởng tượng được. Ở Trấn Yêu thành xưa nay chỉ có một số rất ít Cửu Vĩ tộc nhân là học được. Vậy nên dù nó không phải là bí tịch cấm truyền nhưng cũng chả mấy ai thèm học rồi dần dần bị quên lãng.

Kiến Long nghe vậy thì cười cười, chân trái gác lên chân phải, làm cái đuôi rồng đang quấn quanh người rơi xuống đất cái bịch. Nó tựa như một con trăn khổng lồ làm từ ngọc bích vậy. Kiến Long ung dung nói:

- Vậy thì quả thật rất đáng tiếc. Giờ thì thân phận của ta đã bại lộ, Trần thánh tử muốn c·hết như thế nào? Yên tâm, ta sẽ ra tay thật nhanh. Trần thánh tử chẳng thể nào cảm nhận được dù chỉ là một chút đau đớn gì cả đâu.



Trước lời đe dọa đanh thép kia, Trần Cảnh chỉ cười khẩy một cái rồi tiếp tục uống rượu. Kiến Long cũng chỉ nhìn anh mà cười, không hề ra tay. Uống xong, anh vứt cái hồ lô rượu về phía Kiến Long, hắn cũng không hề do dự mà bắt lấy, ngửa đầu tu ừng ực.

Cái hồ lô rượu này có thể chứa toàn bộ nước của cả một tòa thiên hạ. Tuy Trần Cảnh không thể nào lấp đầy nó nhưng số rượu anh bỏ vào cái hồ lô đỏ này những năm qua cũng phải tương đương một cái hồ nước lớn.

Vậy mà chỉ trong một hơi, Kiến Long đã tu sạch sành sanh, một giọt cũng không để lại. Xem ra truyền thuyết về Thanh Long uống cạn biển sâu, chỉ cần khẽ khạc nhổ cũng có thể nhấn chìm một quốc gia trong nước bọt là có thật.

Trần Cảnh thấy Kiến Long còn cố gắng hút hút cái hồ lô rỗng thì lắc đầu mà nói:

- Hết rồi, đừng mút nữa! Số rượu đó đã đủ mua lại cái đầu của ta chưa hả Kiến lâu chủ?

Kiến Long nghe vậy thì cười lớn, hắn vất cái bình rượu rỗng về phía Trần Cảnh mà nói:

- Ha ha ha! Rượu ngon thật nhưng chưa đủ để mua lại cái đầu của Trần thánh tử, bên Hiên Viên sơn đã ban cáo thị, bất kỳ ai lấy được đầu của Trần thánh tử đây thì ngoài Trấn Kiếm thành là cửa vào Hiên Viên sơn, còn lại sẽ dâng tặng toàn bộ thành trì cùng dân chúng mà bọn hắn đang sở hữu. Chỗ rượu này cùng lắm chỉ mua được một tòa thành, mười tòa còn lại Trần thánh tử tính sao?

Trần Cảnh nghe vậy thì hoảng sợ, không ngờ chỉ bị vả mặt có một cái mà đám người Hiên Viên sơn lại dám chơi lớn đến vậy. Anh hạ giọng mà nói:

- Kiến lâu chủ, ta... Ta… Hay là ngài thư thư cho ta vài năm, ta nhất định sẽ gom đủ tiền chuộc về cho ngài!

Kiến Long lắc lắc ngón tay ra vẻ không đồng ý, hắn nói:

- Thời gian là vàng bạc, ta thích có được mười tòa thành ngay tại bây giờ hơn.

Trần Cảnh nghe vậy thì cực kỳ ức chế, anh toan đứng dậy vả vào mặt tên vô sỉ này một cái rồi bỏ chạy nhưng cơn đau không tưởng đến từ hai chân đã kéo Trần Cảnh quay lại hiện thực. Bây giờ anh là tên què, chạy không được, đánh không được. Điều này là Trần Cảnh cười ra nước mắt. Cuối cùng anh nói:

- Được rồi, ta chịu thua! Kiến lâu chủ ra giá đi!

Kiến Long thấy cảnh này thì liền mỉm cười đắc thắng, hắn nói:

- Ta muốn hai trái thận của Trần thánh tử để đổi lấy một con đường sống cho chính thánh tử. Không cho phép thỏa hiệp!

Trần Cảnh nghe vậy thì tối sầm mặt lại, anh quát:



- Mẹ ngươi! Thôi, g·iết ta đi. Thận ta yếu lắm rồi, giờ bắt ta móc ra khác gì án tử chứ! Thà c·hết toàn thây còn tốt hơn.

Kiến Long thấy Trần Cảnh bị dồn vào đường cùng thế này thì rất vui vẻ. Hắn nói:

- Trần thánh tử hiểu lầm rồi, ta không bàn bạc với ngài mà là với vị đang theo dõi phía sau màn kia. Trần thánh tử hiện tại là hàng hóa trao đổi, mà hàng hóa thì không biết nói.

Nói rồi hắn phất tay một cái, hai con rắn màu xanh từ đâu chui ra, quấn lấy Trần Cảnh biến anh thành một cái anh tét. Lúc này, có một giọng nói quen thuộc được cất lên, đó chính là giọng của tiểu lão sư:

- Mười tòa thành, mười quả trứng. Dùng thận của hắn để đổi lấy sự hỗ trợ của Long Trì trong việc chống Hiên Viên quân. Chúng ta chỉ cần thủ vững nơi này là được, những nơi khác chúng ta sẽ không nhúng tay vào. Điều này không biết ý ngài thế nào, Kiến Long lâu chủ?

Kiến Long lúc này cũng đứng dậy, chắp tay và nói:

- Thành giao! Cửu Vĩ Đao Thần yên tâm, ta sẽ huấn luyện lại hắn. Tưởng gì chứ suy thận với Long tộc ta chỉ là chuyện nhỏ. Cho dù hắn có làm bao nhiêu lần, cho dù hắn đ·ã c·hết vì kệt sức. Thậm chí là hai trái thận của hắn có nổ tung, kim thương của hắn gãy thành tám khúc thì với công pháp Long Thần Cửu Biến của Thanh Long nhất mạch, ta tin rằng sẽ trả lại một Trần thánh tử nguyên vẹn.

Tiểu lão sư nghe vậy liền nói:

- Nếu Hồng Trần Như Mộng của tộc ta là công pháp thống trị không gian và thời gian, thật ảo đan xen, hiện thực mơ hồ. Tiếc là chỉ có nữ tử mới học được. Còn công pháp Long Thần Cửu Biến lại nghiêng về điều khiển sinh cơ, thống trị sự sống và c·ái c·hết. Vậy nên có thể lần này là phúc của ngươi, nếu người làm tốt thì có thể đổi hai trái thận lấy hai cái chân. Cố lên nhé!

Kiến Long nghe vậy thì bật cười ha ha, hắn nói:

- Không, không, không! Một cái chân đổi lấy một quả trứng!

Tiểu lão sư nghe vậy thì thở dài nói:

- Giới hạn lão già mất nết kia đưa ra là mười quả trứng, vậy thì cứ để chân hắn như nguyên trạng đi. Mà sau khi hành sự xong, nhớ dọn dẹp cho kĩ, hắn có hai nguyên thần đấy.

Kiến Long nghe vậy thì chắp tay nói:

- Yên Tâm, yên tâm! Trần thánh tử sẽ không thể nhớ gì đâu! Ta đảm bảo mọi thứ đều sạch sẽ.

Nói xong Kiến Long tiến lại và sách Trần Cảnh lên như xách một con chuột, cả hai bóng người từ từ biến mất ở sau hậu viện, chỉ để lại tiếng la hét, cầu xin cùng chửi rủa của Trần Cảnh vang vọng mãi.