Chương 73: Vòng lặp
Sau khi Kiến Long rời đi, Trần Cảnh thở dài một hơi. Anh đặt hồ lô xuống, không uống nữa. Trần Thừa thấy vậy thì mỉm cười, hắn nói:
- Ngộ ra rồi sao?
- Chưa từng ngộ!
Trần Cảnh nhàn nhạt trả lời, anh dùng tay lăn bánh xe đến sát lan can, hướng mắt xuống đám trẻ con đang ăn uống, ca hát dưới kia, Trần Cảnh nở ra một nụ cười hài lòng. Anh nói:
- Rất hiếm khi Nhân, Yêu, Thần có thể sống vui vẻ với nhau như thế này. Ăn uống chung mâm, nhảy múa, kết đôi với nhau. Khung cảnh thái bình này nên được kéo dài thêm một chút. Tiểu lão sư đã từng nói: “Nhân, Yêu, Thần, Ma vốn là một.” Ban đầu ta cứ nghĩ là nói đến yếu tố di truyền, dù sao giữa các chủng tộc này mỗi năm vẫn cho ra một đống con lai có khả năng sinh sản cơ mà. Nếu không phải cùng chung một hệ thống di truyền thì sẽ chẳng có các thế hệ này đâu. Nhưng giờ ta mới hiểu, câu nói này không nên hiểu theo hàm ý nông cạn như vậy.
Trần Thừa thấy Trần Cảnh đã vượt qua được tâm ma của mình thì cũng vui thay cho anh. Sau đó hai người cứ như vậy vừa uống, vừa luận đạo suốt đêm.
Sáng hôm sau, Trần Cảnh giao lại việc quản lý cho Miêu Nhị và tiến hành bế quan, tìm cách khôi phục lại đôi chân của mình. Ngày tháng dần trôi, Thần Nông các nhờ vào phần thưởng to lớn cùng quà cáp từ khắp mọi nơi nên đã nhanh chóng quay trở về nhịp sống vui vẻ vốn có của mình. Quy mô của Tây Sơn quân lần này đã được Trần Thừa mở rộng quy mô lên đến năm trăm người.
Đầu xuân năm Tiểu Cửu thứ tư, cuộc chiến tam tộc chính thức bắt đầu. Hiên Viên sơn xuất một trăm vạn binh bắt đầu tiến vào chiến trường, phương hướng t·ấn c·ông chính là Trấn Yêu thành.
Trần Cảnh lúc này cũng đã xuất quan, đôi chân của anh hiện tại đã vô phương cứu chữa. Vết thương này không chỉ do ngã từ trên cao xuống mà nó còn chất chứa rất nhiều đao ý từ các đòn t·ấn c·ông bất ngờ của Lưu Vọng Thiên. Dù cho Trần Cảnh dùng Thiên Ti như chỉ, khâu lại các mẩu xương cùng cơ bắp thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng giúp lưu thông khí huyết, tránh cho đôi chân này bị teo nhỏ hay hoại tử mà thôi.
Ngồi trên xe lăn, Trần Cảnh vừa ăn bánh vừa uống trà với Thanh Tuyền thành chủ. Thanh Tuyền nhìn nhìn anh một hồi rồi nói:
- Không khôi phục được sao?
- Bẩm nữ vương thành chủ! Hiện tại thì không có cách nào để khôi phục, Tây Sơn quân cũng vừa mới thành lập lại, toàn là tân binh. Vậy nên xin nữ vương cho phép Thần Nông các không tham gia vào trận chiến này. Tất nhiên về kinh phí cùng lương thực, chúng ta vẫn sẽ toàn lực cống hiến.
Trần Cảnh hành lễ, anh trả lời rất đúng mực nên Thanh Tuyền cũng không nói gì thêm. Ngồi nói chuyện phiếm một hồi thì Thanh Tuyền cuối cùng cũng nói vào chủ để chính:
- Hôm nay, nghe tin ngươi vừa mới xuất quan là bổn cung lập tức đến đây ngay. Giờ thì cũng nên thực hiện giao ước kia rồi.
- Bẩm nữ vương chuyện này…
Trần Cảnh còn chẳng kịp từ chối, đã bị nàng không chế và kéo vào bên trong phòng. Thanh Tuyền vứt Trần Cảnh lên giường như vứt một con búp bê vải. Trần Cảnh lần này thực sự hoảng rồi.
- Ngươi yên tâm, ta đã nói với mấy con mèo kia và chúng cũng đồng ý rồi. Dù sao giao phối, sinh sản và bị ăn thịt là đặc quyền thiêng liêng nhất dành cho kẻ chiến thắng. Chúng ta không có mấy thứ đạo đức giả tạo như Nhân tộc các ngươi đâu nên ngươi cũng đừng cố lấy nó ra để biện hộ.
Nói xong nàng cởi đồ ra rồi leo lên người Trần Cảnh, Thanh Tuyền vừa chơi thú nhún vừa dùng đuôi quấn lấy cổ Trần Cảnh, không cho anh thở. Da mặt Trần Cảnh bắt đầu tím tái lại, hai mắt bị xung huyết đỏ ngầu. Thấy vậy thì Thanh Tuyền hài lòng lắm, nàng nói:
- Nam nhân chỉ khi bước vào ranh giới sinh tử thì bản năng giao phối mới mãnh liệt nhất, hạt giống cho ra mới là chất lượng nhất. Ngươi yên tâm, đây là Đạo Vực mà ta tạo ra. Ở đây thời gian, không gian, thậm chí sinh tử của ngươi đều do ta kiểm soát. Ngươi có thể c·hết hàng vạn hàng ngàn lần cũng được.
Nói rồi nàng liền xiết chặt đuôi và bẻ gãy cổ Trần Cảnh cái rụp, tựa như bẻ gãy một cái bánh quy vậy. Thanh Tuyết tuy là em của Thanh Tuyền nhưng ngộ tính và huyết mạnh lại cao cấp hơn nhiều. Tuyệt kỹ Hồng Trần Như Mộng kia đã được nàng ngộ ra và lồng vào trong Đạo Vực của mình. Tuy chỉ có thể tạo ra một không gian tầm năm mét vuông nhưng ở đây nàng chính là chúa tể, vạn vật đều phải quỳ gối trước nàng.
Sau khi Trần Cảnh c·hết lâm sàng, Thanh Tuyền búng tay một cái Cơ thể của anh lại khôi phục về ban đầu. Tuy vậy thì cơn đau và ký ức cận tử vẫn còn đó, Trần Cảnh bắt đầu sợ rồi. Thấy Thanh Tuyền tới anh liền rùng mình mà tiểu cả ra giường.
Thanh Tuyền thấy vậy thì gằn giọng:
- Cái thứ vô dụng, ta phải dạy dỗ lại ngươi mới được!
Nói rồi nàng hô biến móng tay mình, khiến nó sắc như dao găm rồi trực tiếp cắt phăng bộ ấm chén củaTrần Cảnh. Sau đó lại tái tạo lại cơ thể cho Trần Cảnh rồi lại cắt đứt nó. Cứ như vậy, mỗi lần Trần Cảnh tỏ ra sợ hãi là lại bị thiến, khi Trần Cảnh y·ếu s·inh l·ý thì bị bẻ cổ, khi Thanh Tuyền đã thỏa mãn với khoái cảm xác thịt thì nàng liền hóa thành một con hồ ly bảy đuôi, không ngừng gặm nhấm máu thịt Trần Cảnh.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Trần Cảnh đ·ã c·hết biết bao nhiêu lần, chịu đựng biết bao nhiêu sự t·ra t·ấn, giày vò. Thanh Tuyền lúc này mới thỏa mãn mà rời đi, trước khi đi nàng nói:
- Máu thịt của ngươi quả thực là mỹ vị nhân gian, hạt giống của ngươi cũng rất tốt, nhưng thận ngươi thì không. Duyên nợ của chúng ta còn chưa xong đâu. Để cảm tạ ngươi đã hiến dâng máu thịt giúp ta có cơ hội đột phá, lần sau quay lại ta sẽ nhẹ tay hơn một chút. Mà ngươi cũng chả nhớ được gì đâu!
“Bóc” Thanh Tuyền búng tay một cái, toàn bộ thế giới này tựa như đom đóm, rã ra rồi tan biến. Trần Cảnh lúc này liền giật mình bừng tỉnh. Anh không nhớ được gì cả, chỉ biết là đang trò chuyện với nữ vương thì tự nhiên buồn ngủ không thể chịu được, nhờ cái búng tay của Thanh Tuyền mới khiến Trần Cảnh tỉnh lại.
Trần Cảnh ngước mắt nhìn Thanh Tuyền một cái, không hiểu sao từ sâu trong tiềm thức sinh ra một nỗi sợ hãi vô hạn với vị mỹ nữ trước mặt này. Cơ thể cũng không thể tự chủ được mà xả nước ngay tại chỗ. Thanh Tuyền thấy vậy thì cười nhạt:
- Có vẻ thận của Trần thánh tử hỏng thật rồi. Mà ta sắp phải về lại Đào Đô nên giao ước một đêm này xem ra khó mà thực hiện. Thôi thì ta sẽ bồi thường cho thánh tử một ít đan dược bổ thận đặc chế bởi đan sư hàng đầu Đào Đô. Khi nào thận khỏe lại thì lên Đào Đô tìm ta, giao ước một đêm vẫn còn hiệu lực. Dù sao giao phối và bị ăn thịt chính là đặc quyền thiêng liêng nhất của kẻ chiến thắng mà.
Nói rồi nàng quay người rời đi, để lại Trần Cảnh ngồi đó ngơ ngác một mình. Anh tự nhủ: “Thận ta thật sự có vấn đề rồi. Phải tìm tiểu lão sư đòi thêm thuốc vậy.”
Miêu Nhị thấy nữ vương đã đi liền tiến lại, Trần Cảnh thấy nàng tới thì mặt ửng đỏ, hai tay cố che che đậy đậy nhưng chuyện anh tè dầm làm sao mà thoát được khỏi chiếc mũi nhỏ xinh màu hồng kia chứ. Miêu Nhị thấy Trần Cảnh lúng túng thì chỉ nhìn anh cười cười rồi đẩy xe lăn vào bên trong phòng.
Sau khi Trần Cảnh thay đồ xong, anh tập hợp mọi người lại và bắt đầu bàn bạc kế hoạch. Dù sao, từ những gì Trần Cảnh nghe được, luật chơi đã bị thay đổi rồi.