Chương 72: Hoa lửa
Sớm hôm sau, Trần cảnh xin phép được xuất cung. Khi về tới cửa Thần Nông các thì tất cả già, trẻ, lớn, bé đều đã đợi sẵn ở đó, treo đèn, tung hoa chào đón Trần Cảnh cùng Tây Sơn quân chiến thắng trở về.
Trần Cảnh thấy cảnh này thì trong lòng thanh thản hơn hẳn, Kiến lâu chủ cũng có mặt ở đó, hắn trả lại anh ngọc bài rồi nói:
- Chúc mừng công tử chiến thắng trở về!
- Ừ! Ta về rồi.
Trần Cảnh đáp lại rồi nhận lấy ngọc bài, sau đó anh bảo Miêu Nhị đẩy xe đến bên đám nhỏ, xoa đầu nắm đuôi chúng một hồi rồi tuyên bố:
- Tối nay Thần Nông các sẽ mở tiệc ăn mừng chiến thắng. Mọi người thấy thế nào!
- Hoan hô! Tây Sơn quân trường tồn!
- Thần Nông các trường tồn!
- Trần thánh tử trường tồn!
Vậy là mọi người nháo nhào lên, la hét, mừng rỡ. Có người thì không kìm được nước mắt của mình mà ngồi khóc tu tu ngay tại chỗ. Trần Cảnh nhìn đám người vui vẻ như vậy thì liền cảm thấy cái mùi tử khí, mùi khói phốt pho, mùi tanh của máu thịt đã không còn thực sự nồng đậm như lúc trước. Mọi sự hy sinh, mất mát cho đến nay đều đáng giá.
Trần Cảnh sau khi an vị xong mọi thứ, anh nhìn qua Kiến lâu chủ mà nói:
- Cảm tạ đã chiếu cố nơi này trong khoảng thời gian ta đi vắng.
Kiến lâu chủ nghe vậy thì cũng hoàn lễ mà nói:
- Công tử quá lời, mới chỉ có một tuần trôi qua thôi mà! Không cần khách sáo như vậy.
Trần Cảnh nghe vậy thì hơi giật mình, ở thế giới đó quả thật đã trải qua khoảng mười bốn ngày, sau khi ra ngoài thì anh còn ngủ thêm sáu ngày nữa mới có thể tỉnh lại. Qua lời kể của mọi người, Trần Cảnh nhận ra cái chiến trường được xây bằng tính mạng của hàng ngàn người lại chỉ tựa như một bộ phim chiếu rạp đối với những ai đang quan sát ở bên ngoài. Với các vị kia, có lẽ những khung cảnh chém g·iết này rất rẻ tiền và nhạt nhẽo, tựa như một màn kịch phụ họa cho công việc hằng ngày của họ vậy, coi suốt mấy ngàn năm qua, đâu có mấy vở thực sự hay chứ.
Tối hôm đó, Trần Nông các lại đầy ắp tiếng cười nói như xưa, trẻ con trong vùng cũng được mời đến rất đông. Ngồi ở trên lầu cao, Trần Cảnh và Trần Thừa, một tên què ngồi xe lăn còn một tên bị quấn như xác ướp không thể cử động cứ thế ngồi đó mà nhìn ngắm phong cảnh nhân gian thái bình.
Trần Cảnh rót rượu vào miệng Trần Thừa rồi nói:
- Cảnh tượng yên vui này thật sự đáng quý, chỉ tiếc sự tồn tại của nó lại giống như những hoa lửa khi đốt gỗ. Rất đẹp, rất sáng nhưng cũng lụi tàn rất nhanh.
Trần Thừa nghe thế thì cười nói:
- Ha ha, vậy là đủ để có thêm hy vọng rồi. Ngươi biết không, từ lúc ngươi thành lập nơi này, các chủng tộc nhỏ yếu như Miêu Nhân, Dạ Thố, Bạch Thử… Đã vì thế mà tránh được tai họa d·iệt c·hủng. Ngươi đừng tự trách mình nữa, ngươi đâu phải là thánh nhân chứ, chúng ta đã làm hết sức rồi!
Trần Cảnh không nói, chỉ cười, cười một hồi thì lại uống rượu. Rượu này là Thanh Tuyền tửu, có uống ngàn vò cũng không say. Lần trước đã say xỉn một lần để rồi phạm phải sai lầm không thể sửa đổi. Những sai lầm như vậy, đời người chỉ nên phạm phải một lần thôi, phạm lần thứ hai thì treo cổ c·hết đi được rồi.
Sau khi uống chán chê, Trần Cảnh mới ổn định lại được tinh thần mà nói:
- Chúng ta đâu có giúp họ, tự họ đang giúp chính họ mà thôi. Tộc Miêu Nhân và Dạ Thố, quý ở bộ da nên được săn bắt nhiều. Chúng ta cho họ v·ũ k·hí, truyền dạy công pháp để họ có thể tự bảo vệ mình. Còn tộc Bạch Thử, dáng người rất nhỏ. Tuy không có năng khiếu chiến đấu nhưng được cái chạy rất nhanh, có khả năng đào đất và tìm kiếm khoáng vật rất giỏi nên thường b·ị b·ắt làm nô lệ hầm mỏ. Chúng ta chỉ qua mua lại những hầm mỏ đó, và trả lại tự do cho họ mà thôi. Vậy mà bọn họ lại sùng bái ta như thần thánh. Ngươi biết Linh Lam chứ, nó là thiên tài võ học đầu tiên và duy nhất của Bạch Thử tộc. Vậy mà sau trận chiến đó, nó đã nằm lại nơi xa xôi kia, đến một mẩu xương cũng không để lại. Nhưng gia đình, tộc nhân của bọn họ lại không hề oán trách ta, không hề căm thù ta thậm chí còn vui mừng vì ta vẫn còn sống, vui mừng khi biết con của họ đã vì ta mà phải c·hết. Thà họ căm thù ta, nhục mạ ta, đến đánh g·iết ta thì lòng ta sẽ phần nào cảm thấy thoải mái hơn đôi chút…
Nói rồi, Trần Cảnh lại tiếp tục uống rượu, Trần Thừa cũng không biết nên khuyên anh thế nào nên đành lựa chọn im lặng. Kiến Long lúc này cũng từ dưới lầu đi lên, hắn nghe được dòng tâm sự của Trần Cảnh liền biết anh đang gặp phải khúc mắc tâm cảnh. Kiến Long là người làm ăn, hắn nào sẽ bỏ qua được sự kiện thế này, dù sao thì món nợ ân tình chính là món nợ khó trả nhất trên thế gian này.
Kiến Long tiến đến bên cạnh Trần Cảnh và ngồi xuống, anh thấy vậy thì ném hồ lô rượu cho hắn. Kiến Long bắt lấy uống một hơi rồi nói:
- Rượu ngon! Cảnh đẹp, chỉ thiếu mỹ nữ. Trần công tử cứ ngồi đây mà uống rượu ngắm cảnh mà không thấy sầu sao? Ta đã nghe được đoạn tâm sự của công tử, ta cũng có suy nghĩ thế này. Bọn họ lựa chọn đi theo công tử không phải vì công tử là thánh tử Thanh Khâu sơn hay là trưởng lão của Minh Nguyệt lâu chúng ta. Họ theo công tử là vì chính công tử đã cho họ thấy được một cuộc sống tốt đẹp hơn.
- Tốt đẹp hơn?
Trần Cảnh ngạc nhiên hỏi, Kiến Long thấy cá đã cắn câu liền mỉm cười mà nói:
- Phải, so với cuộc sống trước đây thì tốt hơn rất nhiều mà so với cuộc sống ở tòa thiên hạ bên kia thì còn tốt hơn cả vạn vạn lần. Công tử là người đầu tiên thực sự quan tâm tới những chủng tộc nhỏ yếu này, những người mà ngài cứu đến từ tòa thiên hạ này hai phần còn lại tám phần là di dân chạy nạn từ các cuộc thanh trừng của tòa thiên hạ bên kia. Chủng tộc của họ ở nơi đó có thể đã từng rất mạnh mẽ nhưng khi chạy sang bên đây thì coi như sắp tuyệt chủng rồi. Mà luật pháp của Đào Đô có một lỗ hổng cực kỳ lớn khiến họ khó càng thêm khó. Và rồi công tử xuất hiện và mang cho họ một thứ gọi là hy vọng. Vậy nên giờ công tử chính là thần ở trong lòng họ rồi.
Trần Cảnh nghe vậy thì thở dài mà nói:
- Nhưng ta không phải thần, ta không thể cứ giả dạng làm thần mãi. Có một ngày sức nặng vô hình kia khiến ta khụy ngã, thì tất cả bọn họ sẽ đều phải c·hết. Kiến lâu chủ, ta sợ, ta đang rất sợ hãi, sợ rằng nếu bọn họ cứ mãi dựa vào ta thế này thì tất cả bọn họ, thậm chí là con cháu họ sẽ vĩnh viễn chỉ có thể làm chó, như ta bây giờ vậy.
Kiến Long nghe vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha! Trên đời này có ai mà không làm chó, liếm mông người khác để mà đạt một thứ gì đó chính là bản năng cần có của một sinh linh đấy. Cái quan trong là họ có hạnh phúc và thỏa mãn với điều đó hay không. Mà công tử hiện tại đã biết sợ hãi sức nặng của sự tin tưởng, sợ hãi sức nặng của trách nhiệm với sự sống c·hết của hàng vạn người, sợ phải làm chó nhưng vẫn sẵn sàng làm chó, sẵn sàng liếm mông kẻ khác để bảo vệ những người đã sống c·hết vì mình. Trần công tử, bây giờ công tử đã có đủ tư cách để tham gia vào ván cờ tiên gia thực sự rồi đấy.
Trần Cảnh nghe tới đây dường như bừng tỉnh một đạo lý gì đó, tuy anh biết nhưng lại không thể giải thích bằng lời được. Kiến Long thấy mọi chuyện đã thành thì liền mỉm cười, đặt lại hồ lô rượu vào tay Trần Cảnh mà rời đi. Hắn không quên nói thêm một câu:
- Ta mới nhận được tin, cuộc chiến tam tộc sẽ xảy ra sớm hơn một năm. Công tử nên chuẩn bị sẵn sàng đi, đầu xuân năm sau sẽ không còn thái bình yên vu như thế này nữa đâu, Hiên Viên sơn lần này có vẻ quyết tâm muốn đoạt lại bằng được Trấn Yêu thành đấy.