Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 74: Cơ hội




Chương 74: Cơ hội

Sau khi mọi người đã có mặt đầy đủ, Trần Cảnh cũng bắt đầu luôn. Anh nói:

-Theo những gì nữ vương thành chủ cung cấp, chúng ta dù không muốn chiến cũng phải chiến, không còn lựa chọn nào khác cả. Lần này các bên thi nhau thanh lọc các thế lực khác bên trong các tòa thành mà họ chiếm giữ. Ví như bên ta, Long tộc đã rút lui và bàn giao lại Thanh long khu rồi. Giờ đây, Trấn Yêu thành là của Đào Đô theo đúng nghĩa đen của nó.

- Ra vậy!

Mọi người nghe thế thì à lên một tiếng, bảo sao tháng trước toàn bộ Long tộc, kể cả Kiến Long đều lần lượt rời đi, hoạt động giao thương cũng bị đình trệ hẳn.

Trần Cảnh hít một hơi rồi nói tiếp:

- Trận chiến tam tộc lần này cũng vì thế mà thay đổi. Bây giờ cuộc chiến không còn là đánh nhau sống c·hết ở các di tích chiến trường cổ nữa mà là công thành, chiếm đất, xưng vương. Toàn bộ thành trì, đất đai cùng dân chúng sẽ là chiến lợi phẩm cho kẻ chiến thắng. Ngoài điều này ra thì mọi thứ vẫn giữ như cũ, cuộc chiến này là dùng c·hiến t·ranh để mài dũa huyết tính của thế hệ trẻ tuổi. Sau trận chiến này, kẻ nào còn sống chính là vàng ròng lẫn trong cát sỏi, là con sói đầu đàn, là ngọn cờ vinh quang của cả dòng tộc.

Lý Linh nghe vậy thì nói:

- Như vậy thì chúng ta quá thiệt thòi, Đào Đô hiện tại chỉ có mỗi Trấn Yêu thành mà thôi. Hai bên chắc chắn sẽ bắt tay nhau t·ấn c·ông và dồn chúng ta vào đường cùng trước. Diệt xong chúng ta, bọn họ mới có thể an tâm mà phân cao thấp được.



Trần Cảnh gật đầu, anh nói:

- Chính là như vậy. Trấn Yêu thành tuy chỉ là một thành trì cấp năm nhưng diện tích và dân số cũng phải tương đương một tiểu quốc ở tòa thiên hạ bên kia. Hiên Viên sơn xuất trăm vạn binh nhưng đó mới chỉ là thế hệ trẻ tinh anh của Hiên Viên sơn thôi, chưa tính các tông môn khác, chưa tính mười mấy tòa thành mà họ đang sở hữu. Vậy nên theo dự tính của ta, lần này bên đó xuất quân ít nhất cũng phải một triệu người.

Mọi người nghe vậy thì liền hít một ngụm khí lạnh. Xem ra quy mô cuộc chiến này không kém hơn cuộc chiến tàn khốc nhất từng được ghi nhận kia là bao.

Trần Cảnh thấy mọi người tỏ vẻ như vậy thì cười nhẹ một cái rồi nói:

- Trận chiến kia kéo dài mười năm, chôn xác của hơn mười triệu người, nhưng đó chỉ qua là một trận chiến nổi bật nhất thôi. Còn có vô vàn các trận chiến nhỏ nhỏ khác nữa, t·hương v·ong tổng cộng cũng phải lên tới vài trăm triệu là ít. Dân số của Hiên Viên thiên hạ là khoảng năm tỷ người, Thanh Long thiên hạ là hai tỷ người và Cửu Vĩ thiên hạ là ba tỷ người. Nói là cuộc chiến tam tộc nhưng thực chất là cuộc chiến của ba tòa thiên hạ này với nhau. Không c·hết vài trăm triệu mới là lạ đấy.

Phạm Lão lúc này mới cảm thán một câu:

- Chân Linh thế giới rộng lớn như vậy, sao suốt ngày cứ phải chém chém g·iết g·iết vì một vài khoanh đất thế này chứ!

Trần Thừa nghe vậy thì thở dài, hắn vỗ vỗ vai Phạm lão mà nói:



- Chân linh thế giới này rất rộng lớn, nếu ví nó là một quả cam thì so với nó, mười tòa thiên hạ cũng chỉ là mười cái hạt cam mà thôi. Tuy nhiên, vùng đất mà sinh linh như chúng ta có thể sinh sống và phát triển được cũng chỉ gói gọn trong mười cái hạt này. Chân Linh thế giới còn rất non trẻ, nó đang không ngừng diễn sinh ra các vị diện và các chủng loài khác nhau. Những vùng đất như thế được gọi là Hoang Địa, chiếm phần lớn diện tích của Chân Linh thế giới, chúng thường mang trong mình nhiều tài nguyên nhưng lại không đủ ổn định để sinh sống…

Trần Cảnh nghe vậy thì tiếp lời:

- Cũng không hẳn, có một vài chỗ sau nhiều năm biến đổi sẽ dần dần trở nên đủ ổn định để sinh sống, hơn nữa lại chứa rất nhiều tài nguyên mới chờ khai thác. Ba mươi mốt tòa thành này là ví dụ. Vậy nên ai ai cũng nhòm ngó nó. Dù đánh nhau chiếm đất là chính nhưng khai thác báu vật vùng Hoang Địa cũng hấp dẫn không kém. Vậy nên ba bên mới phái ra nhiều người tham chiến như vậy.

Lý Linh nghe vậy thì liền nói xen vào:

- Tuy công tử nói đúng, nhưng lần này luật chơi đã đổi. Bọn chúng sẽ dồn toàn lực đánh chúng ta đấy! Chắc chắn chúng sẽ…Híc, híc…

Lý Linh đang nói thì bị nghẹn đến bật khóc, Trần Thừa thấy vậy thì vội ôm nàng vào lòng mà an ủi. Trần Cảnh nhìn cảnh tượng này thì thở dài mà nói:

- Người dân xung quanh tường thành đã được di tản hết rồi, quân Đào Đô cũng đã tới trấn thủ. Vì lần này dân chúng chính là phần thưởng nên sẽ không một ai có thể rời khỏi Trấn Yêu thành được nửa bước đâu. Việc của Đào Đô, để Đào Đô quản. Chúng ta giờ có việc cần phải làm đây!

Mọi người nghe vậy thì chỉ im lặng, dù sao thì cái cảm giác số mệnh, tự do cùng sống c·hết của mình bị người khác đem ra làm phần thưởng quả là không mấy dễ chịu chút nào. Trần Cảnh suy nghĩ một hồi rồi nói:



- Đừng bi quan như vậy, với AC 1 thì việc thủ thành của Đào Đô dễ như trở bàn tay thôi. Việc của chúng ta hiện tại hướng dẫn dân chúng khai khẩn đất hoang, tập trung sản xuất lương thực. Các chuỗi cung ứng hiện tại đã bị gián đoạn cả rồi, giờ nữ vương ép Thần Nông các phải tiếp quản tất cả cơ sở phân phối lương thảo bị bỏ hoang tại Trấn Yêu thành và làm chúng hoạt động trở lại sau một tuần. Nếu để Trấn Yêu thành rơi vào tình trạng thiếu hụt lương thực ta sẽ bị nữ vương tự tay thiến đấy rõ chưa! Rõ rồi thì mau làm việc đi.

- Ha ha ha! Rõ thưa công tử!

Mọi người nghe thấy Trần Cảnh nói đùa thì cười lên ha ha rồi vội tản đi làm việc. Riêng Trần Thừa biết rõ Trần Cảnh không hề nói đùa, nếu trong một tuần mà anh không làm xong thì có nguy cơ bị thiến thật.

Sau khi mọi người đi hết, Miêu Nhị ở lại giúp đẩy xe, đưa Trần Cảnh đi thăm thú xung quanh. Vừa đi Miêu Nhị vừa hỏi:

- Nữ vương bệ hạ thật là, tại sao lại giao một việc như vậy cho chúng ta chứ. Với nhân lực của chúng ta hiện tại thì điều này là bất khả thi mà!

Trần cảnh nghe vậy thì túm lấy tay Miêu Nhị và kéo vào lòng mình, anh nhéo nhéo cái má của nàng rồi nói:

- Nữ vương chỉ qua muốn ta thay nàng dọn phân thôi. Trấn Yêu thành chỉ có hai hệ thống phân phối cốt lõi là Minh Nguyệt lâu cùng Hiên Viên các. Nhưng giờ cả hai đều không còn thì cái hệ thống phân phối lớn thứ ba là chúng ta phải gánh lấy. Mà chúng ta lại không hề có chi nhánh của riêng mình. Vậy nên hàm ý của nữ vương là ta phải thôn phệ các chi nhánh nhỏ kia, biến Thần Nông các trở thành hệ thống phân phối lớn nhất và duy nhất.

Nói đến đây, Trần Cảnh như chợt nhớ ra điều gì. Phải rồi, Kiến Long rời đi nên Minh Nguyệt lâu phải tạm thời dừng hoạt động. Hiện tại thì mấy người kia đang tranh nhau xem ai làm lâu chủ, vậy thì tại sao Trần Cảnh lại có thể bỏ qua được cơ hội tốt như này chứ. Xem ra đây mới là hàm ý thật sự của nữ vương: “Không chiếm được Minh Nguyệt lâu thì ta thiến ngươi.”

- Đến Minh Nguyệt lâu nào!

Trần Cảnh nghĩ tới đây thì nói thầm vào tai Miêu Nhị rồi mỉm cười một cái thật xấu xa, tay anh không nhịn được được nữa mà vỗ vào mông Miêu Nhị một cái bốp rõ đau. Miêu Nhị lập tức trừng mắt nhìn Trần Cảnh sau đó vung tay đấm vào bụng anh một cái khiến anh ngã lăn quay ra đất.

Sau khi thấy Trần Cảnh nằm đó lăn lộn như một con sâu đo một hồi thì Miêu Nhị cũng bớt giận hơn, nàng bế anh để lên xe lăn rồi đẩy anh về phía Minh Nguyệt lâu.