Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 71: Việt tộc




Chương 71: Việt tộc

Sau khi tiểu lão sư rời đi, Trần Cảnh thở dài thườn thượt. Anh nằm yên trên giường mặc cho bọn Miêu Nhị vần qua vần lại để thay quần áo. Hì học một lúc sau thì mọi việc cũng xong. Trần Cảnh nhìn vào hộp kiếm, nó chính là cái hộp kiếm mà anh đã điều khiển lúc trước, xem ra tiểu lão sư cũng rất biết ý đó chứ!

Dù sao thì nó cũng đã từng liên kết với lôi trì trong cơ thể Trần Cảnh nên cũng đã khá quen thuộc với khí tức của anh. Trần Cảnh cố vươn tay ra và chạm vào hộp kiếm, anh nhận ra dấu ấn sở hữu của Đào Đô đã biến mất, bây giờ nó hoàn toàn vô chủ. Vậy là Trần Cảnh liền cắt đứt ngón tay, cho máu nhỏ lên hộp kiếm.

Ngay lập lức hộp kiếm này rung lên và biến thành màu xanh lam, rơi vào trạng thái bán trong suốt và chui vào trong tay của Trần Cảnh. Trần Cảnh thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, anh cố tĩnh tâm và thiền định một lúc. Thật không ngờ là hộp kiếm đó bây giờ lại dung hợp làm một với nguyên thần của anh.

Ba trăm thanh phi kiếm trong đó được thả ra và phủ lên toàn bộ lôi trì, không ngừng hấp thụ lôi tức. Trần Cảnh bước tới chạm tay vào một thanh phi kiếm thì phát hiện ra nó vẫn còn ấn ký của Đào Đô, sau khi kiểm tra vài thanh nữa thì anh cũng thấy ấn ký tương tự. Nói cách khác là Đào Đô cao tầng có thể đoạt lại tất cả hay diệt sát Trần Cảnh bất cứ khi nào họ muốn. Thứ duy nhất thuộc về anh chỉ qua là cái hộp kiếm rẻ tiền kia mà thôi.

Nửa kia của Trần Cảnh thấy anh ủ rũ như vậy thì liền nói:

- Chó đã ngoan ngoãn nhận chủ, chủ cũng đã ban xích sắt cùng phần thưởng. Ít ra bây giờ nếu có ai dám động vào chúng ta thì cũng phải nhìn mặt vị thần được khắc trên những phi kiếm này một cái.

Trần Cảnh nghe vậy thì tiếp lời:

- Nhỏ yếu thì cố mà sống sót thôi, làm chó, liếm mông có gì đáng xấu hổ, miễn là có thể sống tiếp bên cạnh những người mình yêu quý là tốt lắm rồi. Một ta khác, ngươi có cảm thấy tuyệt vọng vì số phận chó cảnh của cái thân xác này không?

Nửa kia của Trần Cảnh trả lời:

- Ta là ngươi, là một phần của ngươi! Ngươi là ta, là một phần của ta. Vậy nên ngươi tuyệt vọng thì ta cũng vậy. Chúng ta tuy cùng chung một đại não, nhưng nguyên thần lại tách ra làm hai nên có hai luồng suy nghĩ khác nhau. Như phân chia từ trước, ta là mặt ác, nên những thứ tuyệt vọng này để ta đến gánh. Ngươi là mặt thiện, vậy nên hãy đứng dậy mà đi tìm kiếm một ít hy vọng đi.

Nói rồi, nửa kia với đôi ta hồ ly bất ngờ sút một cú thật mạnh vào háng của Trần Cảnh khiến anh đau đến mức buộc phải tỉnh lại. Trần Cảnh vừa mở mắt ra và lại nhận thấy một dòng nước ấm ấm ở dưới mông mình

“Xong rồi, thận ta sắp hỏng rồi!” Trần Cảnh lấy ta sờ sờ rồi nhận ra mình lại tiếp tục tè dầm rồi. Anh lúng túng nhìn về phía Miêu Nhị rồi nói:

- Ta… ta… Em giúp ta thay cái quần khác đi, ta hiện tại không thể kiểm soát cơ thể mình được nữa rồi!



Miêu Nhị nghe thấy như vậy thì càng đau lòng hơn, nàng liền ôm lấy anh mà khóc thút thít. Còn Trần Cảnh cũng không biết nên giải thích thế nào nên đành im lặng và vuốt ve nhẹ nhàng đôi tai đang run rẩy của nàng mà thôi.

Sau khi thay đồ xong, Miêu Nhất mang đến cho Trần Cảnh một cái xe lăn, Miêu Nhị liền bế anh lên, đặt anh ngồi ngay ngắn trên đó. Trần Cảnh sau khi điều chỉnh lại tâm lý một chút rồi liền giở thói háo sắc ra, anh chộp lấy Miêu Lục đang đứng bên cạnh và kéo nàng vào lòng mình.

Miêu Lục ban đầu củng hơi ngạc nhiên nhưng sau rồi thì tỏ vẻ vui mừng, vị công tử vô sỉ mà nàng biết đã quay lại rồi. Miêu Lục cũng biết chân Trần Cảnh đang đau nên chỉ dám ngồi yên trên đùi của anh, mặc cho Trần Cảnh hôn hít lung tung.

Sau khi ôm ấp xong, Trần Cảnh nắm lấy cài đuôi của nàng mà kéo kéo. Vừa nghịch anh vừa nói:

- Cảm ơn bọn em đã luôn ở bên ta!

Miêu Nhất thất vậy thì liền vòng tay qua cổ của Trần Cảnh xiết chặt, nhe ra răng nanh và gặm nhẹ vào cổ anh một cái rồi nói:

- Công tử là vật sở hữu của bọn em, vậy nên chăm sóc công tử là trách nhiệm của bọn em. Công tử không cần cảm ơn, sau này khi công tử c·hết, bọn em sẽ thưởng thức máu thịt của công tử và lấy đó làm tiêu chuẩn để chọn người giao hợp tiếp theo. Nên ngài cũng không cần quá lo lắng cho bọn em đâu!

Trần Cảnh nghe vậy thì cười lên ha ha thật vui vẻ:

- Ha ha ha! Phải như vậy chứ, phải như vậy chứ! Tòa thiên hạ này thật thú vị biết bao, chỉ cần còn sống thì ta sẽ quyết bảo vệ nơi này đến cùng! Làm chó thì sao chứ, diễn kịch thì sao chứ, g·iết người thì sao chứ… Tất cả đều không quá quan trọng, nam nhân Đào Đô không c·hết trên giường thì c·hết trên chiến trường, không thích liếm mông thì làm thực phẩm, chỉ vậy thôi. Giờ thì chúng ta đi đến chỗ bọn Trần Thừa dưỡng thương nào!

- Rõ, công tử!

Cả đám Miêu Nhị đồng thanh đáp lại lời của Trần Cảnh và đẩy anh đến một biệt viện phía đằng sau khu tiểu lâu này.

Nơi này này là cấm cung, vùng đất bí mật nhất của phủ thành chủ. Trần Cảnh cũng chưa từng đi qua nơi này bao giờ nên cũng cảm thấy thật mới lạ. Khiến anh ngứa ngáy, ngồi trên xe lăn mà cứ xoay qua xoay lại như con sâu, nhìn ngắm lung tung.

Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn biệt viện nho nhỏ. Trần Cảnh vừa vào tới sân liền thấy Trần Thừa đang bị băng nó kín mít như một cái xác ướp và được mang ra giữa sân để phơi nắng. Xem ra hắn b·ị t·hương cũng đâu có nhẹ, áp lực của người làm trận nhãn thì đâu phải chuyện đùa.



Trần Cảnh bảo Miêu Nhị đẩy xe tới bên cạnh chỗ Trần Thừa và để cho hai người một không gian riêng. Sau khi cả sân chỉ còn lại Trần Thừa cùng Trần Cảnh, một người tàn phế phải ngồi xe lăn, một người tuy không tàn phế nhưng thương thế khắp nơi, bị bó thành một cục không thể động đậy. Cảnh tượng trên sân lúc này vừa buồn cười lại vừa bi thương.

Để phá tan đi sự ngượng ngùng, Trần Thừa lên tiếng trước:

- Có một truyện mà ta cứ mãi băn khoăn kể từ khi kết thúc cuộc chiến đó. Trần Cảnh, chúng ta còn là Nhân tộc sao?

Trần Cảnh nghe vậy thì nhàn nhạt nói:

- Ba ngàn năm qua đi, cái gọi là “Nhân” ở trong chúng ta đã loãng đi rất nhiều rồi. Nếu ngươi nghĩ ngươi là Nhân thì ngươi chính là Nhân còn nếu ngươi nghĩ ngươi là Yêu thì ngươi sẽ là Yêu.

Trần Thừa cố xoay đầu về phía Trần Cảnh mà thều thào:

- Không, ta muốn một câu trả lời chính xác từ ngươi cơ, không phải thứ đạo lý mơ hồ mờ mịt này!

Trần Cảnh đưa tay lấy hồ lô rượu màu đỏ ra uống một hớp sau đó tiện tay đổ luôn một ngụm lớn vào miệng Trần Thừa khiến hắn xém thì c·hết sặc. Anh ung dung nói:

- Tỉnh lại đi, làm quái gì có câu trả lời chính xác. Ngoại trừ mấy lão ô quy sống dai như đỉa kia thì toàn bộ những người biết truyện đều trở thành bùn đất cả rồi. Mà nữ nhân nơi này đẹp như vậy, hoàn hảo đến không tì vết, nam nhân thì cũng yêu mị và soái không kém ta. Ngươi tin rằng tổ tiên chúng ta sẽ có thể giữ vững thắt lưng quần sao? Vậy nên đừng nói cái gì thuần huyết hay không thuần huyết, tất cả đều là phù du mà thôi.

Nói rồi anh lại uống thêm một ngụm rượu nữa rồi lại đổ nó lên mặt Trần Thừa. Rượu chảy vào mũi của hắn khiến hắn ho sặc sụa mà hét lên:

- Ngươi thôi ngay cho ta, ngươi tính á·m s·át ta hay gì!

Trần Cảnh thấy hắn cứ như con sâu lắc qua lắc lại thì cười lên ha ha, anh vỗ vỗ vào cái “Xác ướp” này rồi nói:

- Ta chỉ đang giúp ngươi ngộ đạo thôi mà, đừng cáu, đừng cáu…Nhưng quả thật hiện tại ta không thể trả lời cho ngươi chính xác chúng ta là cái gì được. Lần trước trong lúc vô tình ta đã đánh thức huyết mạch Cửu Vĩ trong cơ thể. Vậy là ta hiện tại là con lai của những ba chủng tộc. Ta bây giờ Nhân cũng không phải mà Yêu lại càng không phải. Do đó câu trả lời này, ngươi phải tự mình tìm kiếm thôi.



Trần Thừa nghe vậy thì liền thở dài mà nói:

- Ta cũng vậy, khi ta ngộ đạo cũng đã cảm nhận được nó, thứ gọi là huyết mạch Cửu Vĩ đó đang từ từ ăn mòn cơ thể ta một cách rất chậm chạp. Nhưng gần đây khi ta b·ị t·hương thì nó lại càng cuồng loạn và mãnh liệt hơn. Ta sợ Trần Cảnh à! Ta sợ một ngày nào đó ta không còn phải là Nhân tộc nữa!

Trần Cảnh cũng thở dài, anh chỉ ngồi đó mà uống rượu, hết hớp này đến hớp khác. Nhưng càng uống lại càng tỉnh táo, càng uống lại càng đau khổ. Cuối cùng anh nói:

- Không còn là Nhân tộc nữa thì sao? Ngươi vẫn là ngươi thôi, Phục Hy, Thần Nông giờ thêm cả tộc Cửu Vĩ hùng mạnh cũng đã trở thành tổ tiên của ta và ngươi. Chúng ta mang những dòng máu mạnh nhất thế gian này, vậy nên ngươi dù có biến thành cái gì thì cũng phải tự hào về nó mới phải. Nếu có một ngày chúng ta không còn là Nhân tộc nữa vậy thì chúng ta sẽ tự tách ra, lập nên một chủng tộc hoàn toàn mới. Ta nghĩ sẽ gọi chủng tộc này là Việt tộc.

Trần Thừa nghe vậy thì cũng cười lên:

- Ha ha ha! Việt tộc, tên rất hay, rất hay! Cuối cùng thì chủng loài hỗn huyết như chúng ta cũng có được một cái danh tự đàng hoàng.

Trần Cảnh thấy hắn đã thoát ra khỏi được bóng ma tâm lý thì cũng vui thay cho hắn. Anh nói:

- Tạm thời cứ vậy đi, có một ngày con cháu của chúng ta sẽ trở thành một trong những thế gia hùng mạnh nhất Đào Đô kia. Nhưng trước đó, cần bảo vệ đất đai của Đào Đô khỏi bị xâm lược cái đã, còn đất, còn tài nguyên thì mới có thể mưu tính chuyện lớn được.

Trần Thừa nghe vậy thì liền đổi sang bộ mặt nghiêm túc, vẻ cười cợt cùng hưng phấn lũc nãy đã biến mất không một dấu vết. Trần Cảnh thấy vậy thì gật đầu nói tiếp:

- Hiện tại ta đang sở hữu ba trăm thanh phi kiếm AC 1. Ngươi cần bao nhiêu để trở thành trung cấp kiếm tiên?

Trần Thừa ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Không cần, qua trận chiến này ta nhận ra mình không phù hợp với kiểu chiến đấu tầm xa. Ta ngộ đạo lần đầu chính là cận thân chém g·iết nên sau này cũng chỉ có thể dùng nó mà trưởng thành thôi. Hình như trong sách gọi cách ngộ đạo đó thuộc về lưu phái chiến kỹ thì phải.

Trần Cảnh nghe vậy thì gật gật đầu, lưu phái chiến kỹ là một môn trường phái chiến đấu khá phổ biến ở nơi đây. Nó không màu mè, không chiêu thức hoa lệ. Chỉ đơn thuần là cầm v·ũ k·hí lên và lao vào cận thân chém g·iết, mặc kệ đối phương xài thần thông gì thì ta chỉ cần nhanh tay hơn chém bay đầu hắn vậy là được.

Ngoài ra thì có thêm lưu phái thần thông và lưu phái ám kỹ. cà hai cái này chủ yếu dùng các phép thuật hô mưa gọi gió, điều khiển phi kiếm, trận pháp… Mà chém g·iết đối phương. Cả ba trường phái đều có những nhược điểm và ưu điểm riêng. Tuy vậy Nhân tộc bên kia hình như chủ yếu tu luyện lưu phái thần thông, và coi các trường phái khác là tà môn ngoại đạo…

Sau khi trò chuyện chán chê thì trời cũng đã gần trưa, Trần Cảnh được đám Miêu Nhị đẩy về chỗ nghỉ. Trên đường về, Trần Cảnh thấy cái đuôi của Miêu Nhất cứ lắc qua lắc lại liền dùng tay chộp lấy nó và kéo nàng vào lòng mình rồi giở trò lưu manh như lúc sáng. Vậy là cả đám lại vui vẻ, náo loạn một hồi.

Chỉ tội Trần Thừa, hình như hắn đã chọc giận nóc nhà của mình nên bị Lý Linh cho nằm giữa sân phơi nắng, còn nàng thì cầm Táng Thần kiếm của hắn mà ngồi ở trong hiên mát canh chừng. Vậy nên chả ai dám vào xin cho Trần Thừa, mọi người thừa biết con gái Lý gia làm người như thế nào. Mạng nhỏ có một cái thôi nên không dại mà động vào, chỉ có thể đứng xa xa mà cầu nguyện cho Trần Thừa đừng bị c·hết khô mà thôi.