Chương 70: Tàn phế
- Ui da, đau quá! Đau c·hết cái chân ta rồi!
Trần Cảnh bỗng nhiên ngồi bật dậy và la oai oái. Bọn Miêu Nhị thấy anh cuối cùng cũng đã tỉnh thì vội khóc òa như mấy đứa con nít bị trộm mất kẹo rồi lao vào lòng anh mà hít lấy hít để.
Trần Cảnh vừa mới tỉnh dậy sau cơn mê, không hiểu chuyện gì xảy ra nên chỉ biết ngồi đó mà ngơ ngẩn. Một lúc sau đám Miêu Nhị mới hết khóc, Miêu Nhất cũng từ bên ngoài đi vào, theo sau nàng là tiểu lão sư cùng Thanh Tuyền thành chủ.
- Chào lão sư, chào Thanh Tuyết nữ vương! Tệ quá, hiện tại chân ta đang đau, không đứng dậy tiếp mọi người được. Miêu Nhị, buông ta ra! Em mau đi pha trà cho lão sư và nữ vương đi!
Thanh Tuyền thành chủ thấy Trần Cảnh nhận lầm mình là Thanh Tuyết thì cũng không bực tức, vì dù sao việc nàng bị đưa đến đây thay thế chỗ của chị nàng hiện vẫn là một bí mật. Thanh Tuyền gật đầu đáp lại Trần Cảnh rồi ngồi xuống ghế uống trà.
Tiểu lão sư thì đi đến bên giường, gõ gõ vào chân Trần Cảnh mất cái khiến anh đau đến nhăn mặt lại. Ông thấy vậy thì bực tức nói:
- Còn biết đau sao? Ngươi đó, khoái làm màu, khoái sính anh hùng! Giờ chân ngươi coi như phế luôn rồi, đáng sao?
Trần Cảnh nghe tin chân mình bị phế thì như sét đánh ngang tai, anh hốt hoảng hỏi tiểu lão sư:
- Lão sư cứ thích đùa, Trần Thừa bị cắt đứt tứ chi còn nối lại được thì sao chân ta mới b·ị t·hương có chút xíu mà đã phế mất rồi!
Tiểu lão sư nghe câu hỏi ngô nghê của Trần Cảnh thì bực tức lại gõ vào chân canh một cái khiến Trần Cảnh phải la lên oai oái. Ông nói:
- Nhìn ta giống đang đùa giỡn với ngươi lắm sao? Tên kia tứ chi là bị kiếm cắt, vết cắt rất ngọt ngoài ra không có tổn thương gì khác nên vẫn nối lại được. Còn hai chân của ngươi giống như bị người dùng búa mà đập nát toàn bộ xương cốt thành các mảnh vụn vụn, mảnh nào cũng chỉ to hơn đốt ngón tay một chút. Ngươi bảo chúng ta phải nối lại kiểu gì? Hai cái chân của ngươi giờ coi như phế rồi, có là lão tổ Thần Nông của các ngươi hiện hồn về thì cũng không chữa được đâu!
Trần Cảnh nghe tới đây thì trái tim bắt đầu đập loạn, nhưng rất nhanh anh đã điều chỉnh được cảm xúc của mình rồi nói:
- Không sao! Rồi sẽ có cách thôi.
Thanh Tuyền lúc này mới mở miệng nhàn nhạt hỏi:
- Tại sao trong đợt t·ấn c·ông đầu tiên ngươi không điều động phi kiếm g·iết tên kia luôn đi mà lại rút về?
Trần Cảnh nghe vậy thì thở dài nói:
- Tên họ Lưu đó là một con quái vật đáng sợ, dù cho ta có chơi bẩn, hạ độc, hạ cổ thì hắn cũng chả yếu đi tí nào. Lúc đó, đã quá mười lăm giây, chúng ta đã dùng mạng của sau mươi người để đổi lấy mạng của hơn một ngàn tên địch. Nếu tiếp tục, thiệt hại sẽ nghiêng về chúng ta chứ không gây thêm được tổn thất nào cả.
- Vậy sao ngươi không dùng bách kiếm hợp đao ngay từ đầu? Hoặc kích hoạt đồ đằng. Nếu ngươi làm vậy thì có lẽ chân ngươi đã không tàn phế.
Tiểu lão sư nghe vậy thì không nhịn được tò hỏi. Trần Cảnh chỉ cúi đầu mà trả lời:
- Vì ta yếu! AC 1 là một loại v·ũ k·hí đặc biệt, nó được thiết kế dựa trên Thiên Ti nên có thể kết hợp và biến hóa thành bất cứ thứ gì, bất cứ hình dạng gì, giới hạn duy nhất của nó chính là trí tưởng của người điều khiển. Tuy vậy, khi thực chiến ta nhận ra chúng chỉ có thể điều khiển ở dạng nguyên bản, cái đồ đằng kia thực sự quá khủng bố, nó hoàn toàn khác với những gì ta dự tính, cứ như một cái hố đen không đáy vậy, chẳng thể nào cung cấp đủ năng lượng mà kích hoạt, nếu không thì chỉ cần một thanh thôi là có thể quét sạch bọn chúng rồi. Thanh đao mà mọi người thấy đơn giản chỉ là chồng các thanh kiếm lên nhau để tạo ảo giác thôi, chứ chẳng phải là thứ mà mọi người đang nghĩ đâu.
“Do ông nội ngươi đào hố chứ ai! Thôi, coi như số ngươi xui khi phải làm cháu của lão già thúi đó! Ta không giúp được đâu…”
Nghĩ vậy, tiểu lão sư liền nói:
- Vậy sau trận chiến này, ngươi ngộ ra được cái gì không?
Trần Cảnh nghe vậy thì mỉm cười thật tươi, tuy vậy ánh mắt anh lại hơi pha sắc buồn. Anh nói:
- Nhân tộc rất yếu. Ta có hai cái đồ đằng, nó mô tả Thần Nông và Phục Hy, ta thường dùng nó để chế mấy thứ linh tinh, ta đã nghĩ đó là rất mạnh rồi cho đến khi ta thực sự tiếp xúc với đồ đằng của Cửu Vĩ tộc, ta nhận ra Thần Nông, Phục Hy tổ tiên của ta, người được xem là thần, là thánh nhân một phương nhưng trong mắt của vị thần Cửu Vĩ tộc, chỉ qua là một con chó cỏ, to hơn bình thường một chút mà thôi.
“Ngươi đề cao chúng ta quá rồi, tuy nhìn giống nhau nhưng cái đồ đằng mà ngươi tiếp xúc vốn là của một vị Hoang Thần tên Đát Kỷ, còn đồ đằng hiện tại của Cửu Vĩ tộc mô phỏng chính là nóc nhà của ta, bà ấy cũng chỉ mạnh hơn tổ tiên các ngươi một cấp thôi.”
Tiểu lão sư nghĩ nghĩ rồi thở dài mà nói:
- Ngươi ngộ ra được điều này cũng tốt, tuy mọi chuyện cũng không hẳn là vậy. Sau này khi ngươi mạnh hơn, ngươi sẽ có một cái nhìn mới thôi. Dù sao thì thần tiên đánh cờ, nhân gian đồ thán mà. Tuy vậy, nếu thần tiên mà không còn đánh cờ thì nhân gian hẳn là sắp bị tận diệt. Ngươi phải nhớ kỹ điều này.
Trần Cảnh nghe vậy thì gật gật đầu anh hiểu ý của lão sư muốn nói là gì. Thần tiên trên núi giống như giới chính trị gia ở địa cầu vậy, chỉ là tên gọi có chút khác biệt mà thôi. Trần Cảnh thở dài một cái, anh dùng hai tay vỗ vỗ mặt mình để lấy tinh thần rồi nói:
- Kệ đi, thần tiên trên núi có công việc và trách nhiệm của họ, ta không quan tâm. Nếu họ muốn ta tiếp tục làm chó, diễn kịch, hát tuồng, bán đi mạng nhỏ của mình thì cũng được thôi. Nhưng phải thêm tiền!
Tiểu lão sư nghe được những lời này liền hiểu ý, với Trần Cảnh mà nói thì thần tiên trên núi chả phải chỉ ông cùng Thanh Tuyền sao! Nhưng mà quả thật đây là lần đầu tiên có một Nhân tộc can tâm tình nguyện làm chó, lại nói với vẻ mặt đầy tự hào như Trần Cảnh đấy.
Tiểu lão sư nháy mắt với Thanh Tuyền một cái, nàng lập tức đứng dậy, bước tới chỗ của Trần Cảnh rồi nói:
- Chân của ngươi b·ị t·hương nặng, nên phần thưởng một đêm với ta sẽ tạm hoãn lại. Ngươi có muốn phần thưởng gì để bổ xung không?
Trần Cảnh nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Thưa nữ vương, phần thưởng kia ta không nhận có được không? Thận ta hơi yếu! Còn phần thưởng phụ thì cho ta một cái hộp kiếm của AC 1 là được. Ta đang nghĩ đến việc dùng Thiên Ti để vá lại xương chân nên trong khoảng thời gian đó, ta cần v·ũ k·hí tự vệ khác.
Thanh Tuyền nghe vậy liền cau mày, nàng giơ tay hóa trảo, bất thình lình tóm lấy đũng quần Trần Cảnh mà xiết mạnh. Nàng nói:
- Ngươi không có quyền từ chối phần thưởng được ban, vì phần thưởng này đã trở thành chiếu chỉ rồi, không có đường lui. Còn về việc ngươi thận yếu, không cần lo. Nếu ngươi không thỏa mãn được ta thì ta sẽ cắt nó đi giúp ngươi! Là nam nhân thì nên biết thân biết thân biết phận, ngoan ngoãn nằm đó mà hưởng phúc, chống cự lại chỉ khiến ngươi đau khổ hơn thôi. Nếu ngươi thích thì đám mèo kia cũng có thể tham gia cùng. Mà kể cũng lạ, Nhân tộc các ngươi không phải thích những việc như thế này lắm sao? Lần đầu ta thấy có tên Nhân tộc sợ hãi việc này giống như ngươi vậy, ngươi đang làm mất mặt toàn bộ nam nhân Nhân tộc đấy.
Nói rồi nàng buông tay ra, và bỏ đi mất. Tiểu lão sư cũng giơ ngón cái lên tỏ ý “Giữ thận của mình cho tốt” rồi bỏ lại một hộp kiếm hình t·ên l·ửa rồi đi mất hút. Trần Cảnh lúc này đã hoàn hồn lại, anh bỗng cảm thấy đũng quần mình âm ấm, hóa ra anh đã sợ quá mà tè cả ra quần lúc nào không hay.