Chương 69: Chó cảnh
- Dừng tay! Chúng ta nhận thua!
Vị chưởng giáo Hiên Viên sơn sau khi thấy màn chuẩn bị g·iết người cực kỳ màu mè của Trần Cảnh thì liền hiểu ngụ ý: “Ta có con tin” mà anh gửi gắm tới ông ta. Vậy là ông ta lập tức nhận thua và trận đấu cũng vì thế mà ngừng lại.
Sau đó, cổng thông đạo liền lập tức mở ra, Trần Cảnh thấy vậy thì chỉ cười cười. Anh phất tay một cái, thanh đao khổng lồ kia liền lập tức phân giải thành từng thanh phi kiếm và quay về hộp kiếm.
- Lưu Vọng Thiên a Lưu Vọng Thiên! Ngươi diễn kịch giống y như thật vậy. Lần sau cứ thế mà phát huy nhé, những người bên ngoài có vẻ rất thích xem màn kịch nhỏ của chúng ta đấy.
Nói rồi Trần Cảnh bỏ hắn lại ngẩn ngơ một mình mà đi mất. Lưu Vọng Thiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, sinh tử chém g·iết, thây chất thành núi, máu chảy thành sông… Tất cả chỉ là một màn kịch thôi sao! Mọi cố gắng của hắn, ngay cả những sự hy sinh to lớn mà hắn phải trả cũng chỉ là phù phiếm thôi sao!
- A aa… Ngươi nói dối, lũ yêu nghiệt như ngươi toàn là nói dối. Ta không tin, ta không tin.
Lưu Vọng Thiên không can tâm, hắn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, đạo tâm của hắn bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ. Trần Cảnh lúc này cũng đã đi vào trong thành. Trần Thừa và mọi người đã tập hợp ở trước sân từ lâu để nghênh đón anh chiến thắng trở về.
Trần Cảnh nhìn mọi người rồi cười lên thật tươi, anh nói:
- Chúng ta về nhà thôi, mọi việc kết thúc rồi!
Vậy là đám người nối đuôi nhau bước vào thông đạo, thế giới sa bàn cũng vì thế mà sụp đổ, không để lại bất kỳ một dấu tích gì.
Trên đường quay trở về, Trần Thừa không hiểu mà hỏi Trần Cảnh một câu:
- Những gì ngươi nói với tên đó là sự thật sao? Tất cả chỉ là một màn kịch thôi sao?
Trần Cảnh nghe vậy cũng chỉ nhàn nhạt trả lời:
- Phải! Máu đổ là thật, n·gười c·hết cũng là thật nhưng tất cả lại chỉ là một màn kịch rẻ tiền của tiên gia mà thôi. Thần tiên sống lâu sinh ra nhàm chán, nuôi vài con chó cảnh như chúng ta rồi cho cắn xé lẫn nhau để lấy làm vui. Việc của chúng ta hiện tại là làm một con chó ngoan, biết nghe lời vậy là được. Chừng nào răng chưa đủ nhọn, móng chưa đủ sắc thì đừng có ý nghĩ tạo phản, vì suy cho cùng một con chó lớn thì cũng chỉ qua lớn hơn mấy con chó nhỏ một chút thôi, không bao giờ sánh ngang với một con cáo chín đuôi được.
Trần Thừa nghĩ nghĩ một lát rồi buồn rầu nói:
- Vậy những người đã mất thì sao?
Trần Cảnh lúc này cũng xiết chặt nắm tay lại và nói:
- Ta vẫn nhớ về họ, ngươi vẫn nhớ về họ vậy là được. Có một ngày, chúng ta sẽ khiến tất cả mọi người đều phải nhớ về họ. Mà có chuyện quan trọng hơn, hôm nay ta đã để lộ ra nanh vuốt của mình, sắp tới hẳn sẽ có người đến nhổ nó đi. Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, các ngươi tuyệt đối không được phép nhúng tay vào. Ta là một con chó to, họ sẽ phải do dự khi g·iết ta nhưng các ngươi chỉ qua là những con chó nhỏ, họ sẽ không có sự do dự này đâu. Vậy nên tuyệt đối không được phép nhúng tay vào, rõ chưa?
Cả đám người nghe vậy thì im lặng, xiết chặt nắm tay lại, dùng hết sức bình sinh mà gật nhẹ đầu một cái, có người thì lệ nóng đã chảy thành hai hàng từ lúc nào.
Trần Cảnh thấy vậy thì gật gật đầu, dù sao đây chính là số phận của kẻ yếu. Ở thế giới nào cũng thế thôi, chó cảnh không bao giờ được phép sở hữu nanh vuốt quá sắc nhọn và những con chó không nghe lời thường sẽ lên đĩa ngay lập tức.
Sau khi ra khỏi thông đạo thì đám người Trần Cảnh lại tập hợp ở ngay phía bên phải lôi đài. Nhìn về bên kia thì thấy chỉ có mỗi một mình Lưu Vọng Thiên cô đơn, quỳ gối ở đó. Hai mắt hắn thất thần như người bị liệt não, ảm đạm và u tối, không hề có một chút sinh khí gì cả.
Sau đó đám người phía bên Hiên Viên khán đài lập tức lao xuống, vây lấy Lưu Vọng Thiên như là đang bảo vệ một báu vật quốc gia vậy. Trần Cảnh và mọi người thấy vậy thì liền bật cười thành tiếng.
Vị trung niên chưởng giáo kia sau khi kiểm tra Lưu Vọng Thiên một lượt thì bước lại chỗ của Trần Cảnh, ông lạnh lùng nói:
- Không hổ danh là Thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn, hôm nay bần đạo quả nhiên được mở mang tầm mắt!
“Bần đạo? Người như lão mà bần nỗi gì?” Tuy nghĩ vậy nhưng Trần Cảnh cũng không dại gì mà nói ra, anh lại khách sáo một phen:
- Quá lời, quá lời! Là do Lưu công tử đã nương tay thôi. Đa tạ Lưu công tử!
Trần Cảnh vừa đáp lời vừa vẫy tay với Lưu Vọng Thiên. Lưu Vọng Thiên sau khi thấy cảnh này thì liền uất ức mà phun ra một ngụm máu đen rồi ngất đi.
Hiên Viên chưởng giáo thấy vậy thì cau mày nhìn Trần Cảnh một cái, mắt ông ta thoáng xuất hiện một tia sát ý nhưng lập tức biến mất ngay. Trần Cảnh cũng nhận ra điểm này nên chỉ cười cười, anh búng tay một cái, đám máu huyết màu đen do Lưu Vọng Thiên nôn ra liền hóa thành một con rết đỏ như máu, dài tầm một mét và bò về phía bên này.
- Ngươi… Ngươi dám hạ cổ!
Một vị lão giả trong đám người sau khi thấy Trần Cảnh gọi ra con rết kia thì liền hét lớn, lao về hướng này toan ra tay g·iết Trần Cảnh. Bỗng nhiên từ trên trời, hàng ngàn thanh phi kiếm từ đâu lao xuống tựa như một bầy cá lục khổng lồ, vị lão giả xấu số kia lập tức bị cắt nát thành thịt vụn.
- Cổ, làm gì có cái gì gọi là cổ đâu chứ! Hiên Viên chưởng giáo có thấy thứ gọi là cổ ở quanh đây không?
Trần Cảnh vừa hỏi vừa cầm con rết kia ở trên tay mà lắc qua lắc lại. Vị trung niên chưởng giáo kia nhìn quanh một hồi. Ông ngạc nhiên khi thấy đội thân binh giáp đen của nữ vương thành chủ đã vây quanh ở khắp nơi trên khán đài từ lúc nào. Càng kinh hãi hơn khi hai mươi cái hệ thống giống cường nỏ kia cũng đã được bố trí gọn gàng xung quanh.
Trên trán vị trung niên chưởng giáo này bắt đầu lấm tấm mồ hôi, Trần Cảnh cũng rất ngạc nhiên vì hai mươi hệ thống AC 1 vẫn ở trong tay anh, xem ra viện binh từ Đào Đô đã đến nơi rồi.
- Không, ta không thấy có thứ gì gọi là cổ ở đây cả.
Vị trung niên chưởng giáo nhàn nhạt đáp lại, ông ta đã cảm thấy được nguy cơ c·hết người ở đây, ông nghĩ:
“Chỉ với hai hệ thống đã có thể triệu hồi 1800 thanh phi kiếm, lần này là hai mươi cái nghĩa là 18 000 thanh. Cho dù tất cả cùng nhau hợp lực kháng cự thì kết quả vẫn là c·ái c·hết. Hơn nữa bây giờ chúng không phải do con chó suy thận này điều khiển mà là q·uân đ·ội chính quy, vậy thì càng không đùa được.”
- Trận chiến này các ngươi thắng! Chúng ta chấp nhận bồi thường và lui binh!
Ông ta nói lớn rồi phất tay áo, quay người rời đi trong tức giận. Trần Cảnh thấy thế thì cũng chắp tay thành kính mà nói:
- Chưởng giáo đi thong thả, nếu có dịp ta sẽ ghé qua Hiên Viên sơn thăm ngài.
Vị trung niên chưởng giáo này nghe vậy thì tức muốn nổ phổi, câu nói này có khác gì đe dọa ông là một ngày nào đó hắn sẽ dẫn quân lên tận Hiên Viên sơn chào hỏi ông đâu chứ. Tuy tức giận là vậy nhưng đại cục đã mất, ông chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà rời đi trong tức giận.
Sau khi ông ta đi khỏi, Trần Cảnh lúc này thở ra một thật dài. Từ mi tâm của Trần Cảnh hiện ra một vết cắt, hai trăm thanh phi kiếm cứ thế từ v·ết t·hương đó lao ra cắm đầy mặt đất. Khi thanh cuối cùng ra khỏi thì Trần Cảnh cũng thoát lực mà khụy xuống, dù sao liên tục cung cấp năng lượng thần thức để duy trì trạng thái hư hóa của những thanh kiếm này là một gánh nặng không nhỏ với Trần Cảnh, lơ là một chút thôi là đầu anh lập tức biến thành con nhím ngay.
Thiên Ti lúc này cũng mất điều khiển mà trở về trạng thái bình thường, lập tức Trần Cảnh ngã sấp mặt về phía trước. Lúc này mọi người mới nhận ra rằng chân của Trần Cảnh đã bị trọng thương rất nặng, xương trắng đâm cả ra ngoài, lúc trước có quần và Thiên Ti che lại nên không thấy được. Trần Cảnh bây giờ cũng vì đau quá mà ngất lịm đi.