CHƯƠNG 6: Kiêu hùng ít chọn giết người lễ nghĩa
Cứ thế, Trần Cảnh cùng mọi người chém gió quên cả trời đất, chỉ khi xe ngựa dừng lại trước một cung điện rất lớn thì Trần Cảnh mới nhận ra đã đến lúc phải nói lời chia tay rồi. Theo sự sắp xếp trên thẻ bài, Trần Cảnh và Miêu Nhị may mắn vào cùng một tổ đội.
Trần Cảnh nhìn sơ sơ thì tính được, dưới sân rồng tập hợp khoảng một trăm tổ đội, mỗi tổ đội khoảng ba mươi người, vị chi hiện tại chỗ này tập trung gần ba ngàn nô bộc, nghe mấy người đứng cạnh trò chuyện thì Trần Cảnh mới biết đợt tuyển chọn này là đợt tuyển chọn cuối cùng trong năm dành cho các bộ tộc ít người, đợt trước chỉ tuyển Cửu Vĩ tộc nhân ở các nhánh phụ cũng đông gấp bốn lần hiện tại. Nhưng đây chỉ là thành trì cấp năm, nếu là thành trì khác không biết số nô bộc hàng năm phải tiến cống nhiều đến nhường nào!
Trần Cảnh và mọi người cứ thế bị quản sự bắt đứng yên giữa sân rồng từ giữa trưa nắng chang chang đến tận tối mịt mà không ai đả động gì. Có vài người không chịu nổi mà ngất xỉu hoặc khụy xuống liền bị cảnh vệ mặc giáp hai bên lôi đi, Trần Cảnh cũng không biết số phận của họ sẽ thế nào.
Cứ như vậy đám người Trần Cảnh b·ị b·ắt đứng đó suốt hai ngày hai đêm mà không được ăn, uống hay ngủ nghỉ, thậm chí tiểu tiện và đại tiện luôn tại chỗ không chứ thể di chuyển. Có rất nhiều người đã ngục ngã và bị lôi đi, cũng có người phản kháng, bỏ chạy nhưng đều b·ị b·ắt lại và chém đầu ngay tại chỗ.
- Mạng sống của nông nô chúng ta thật là rẻ mạt, quá rẻ mạt đi!
Trần Cảnh thầm than thở với Miêu Nhị, đến bây giờ anh mới ý thức được vị trí của mình trong cái thế giới khắc nghiệt này. Không nghe thấy tiếng trả lời, Trần Cảnh liền nhìn qua bên Miêu Nhị, thấy hắn cũng sắp gục ngã liền rón rén bước sát lại một bước để Miêu Nhị có thể tựa vào mà nghỉ một chút. Trần Cảnh nghĩ: “Dù sao ngươi cũng là người bạn đầu tiên ta kết dao khi đi ra ngoài, nên ta sẽ đặt cược mà giúp ngươi, hy vọng ngươi không đâm ta một dao thấu tim như con ***** Hiên Viên đó”.
Khi bình minh ngày thứ 3 vừa ló rạng, cánh cửa chính cung điện từ từ hé mở, hiện một đoàn người ngựa đông nghịt. Ở trung tâm đoàn người là một nữ tử tuyệt sắc, thân mang hoàng bào tại vị trên long ỷ. Xung quanh có rất nhiều binh sĩ mặc giáp trụ đen thui, tay cầm trường thương trên mặt thì đeo mặt nạ hồ ly.
Khi đoàn người đến trước chỗ đám người Trần Cảnh đang đứng tầm trăm mét thì dừng lại, nữ tử kia đứng dậy rời khỏi long ỷ lộ ra năm cái đuôi bông xù, trắng muốt đung đưa theo gió. Lập tức cả đoàn người dạt ra thành một con đường, nàng đi đến đâu cánh hoa được rải đến đó tựa như tiên tử dạo chơi ở chốn bồng lai.
Nàng đi được nửa đường thì dừng lại, lập tức có ba, bốn cung nữ chạy lại, quỳ rạp xuống đất tạo thành một cái ghế. Khi nàng ngồi xuống, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống hô to:
- Cung nghinh nữ vương thành chủ. Vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Thật biết làm màu nha!
Trần Cảnh chửi khẽ một tiếng rồi đỡ Miêu Nhị quỳ xuống, anh chợt nhận ra chân mình không thể quỳ được vì bị chuột rút. Trần Cảnh ngay lập tức quyết đoán, dùng tay đánh mạnh vào sau đùi khiến cả cơ thể lập tức đổ nhào xuống đất. Sau đó Trần Cảnh gắng gượng bò dậy, chỉnh lại tư thế cho Miêu Nhị, rồi bắt tay kết ấn hành lễ.
Đám người còn lại thấy vậy cũng ngay lập tức làm theo, còn một vài người ngu ngơ không hiểu chuyện gì, chưa kịp quỳ liền bị binh sĩ chém đầu ngay tại chỗ.
Vị nữ vương nọ thấy hành động quả quyết của Trần Cảnh thì rất ngạc nhiên, ánh mắt lộ ra vẻ thích thú còn Trần Cảnh thì thở dốc, xém tí nữa thì anh tè ra quần, cũng may là anh kịp nhớ tới lời ông nội “Gặp miếu phải kính, gặp vương nên quỳ vì kẻ kiêu hùng ít chọn g·iết người lễ nghĩa. Sau này đi lại trên giang hồ hễ gặp nước không thấy ảnh đừng uống, đồ nóng b·ốc k·hói lạnh đừng ăn, đất không có âm thanh đừng tới, nhớ kĩ thì có thể thoát một kiếp”
- Các ngươi còn đứng ở đây chứng tỏ các ngươi có sức mạnh, ý chí và sự kiên nhẫn, nếu các ngươi bỏ cuộc và ngã gục như những kẻ khác thì các ngươi cũng chỉ xứng làm nô lệ mà thôi. Khi các ngươi nhanh chóng quỳ xuống và hành lễ đã chứng minh các ngươi cực kỳ cơ trí, người thiếu cơ trí thì không nên tu đạo vì tu xong thì cũng bị người khác g·iết, rất lãng phí tài nguyên, Thà rằng chúng c·hết ở đây bây giờ còn có thể làm no bụng vài con yêu thú.
Vị nữ vương nọ đứng dậy và tuyên bố hùng hồn như vậy, Trần Cảnh nghe thấy cũng rất hợp lý vì dù sao thế giới này quá khắc ghiệt đi nên luật lệ vận hành của nó cũng cực kỳ tàn khốc là chuyện bình thường. Nhưng chỉ vì vậy mà g·iết người thì cũng không hay lắm. Anh nghĩ “Có nên mang tư tưởng Marx Lenin áp dụng vào thế giới này không nhỉ, tuy nhìn nó như phong kiến nhưng nó cũng vừa có chế độ tem phiếu như thời bao cấp, vừa có kinh tế thị trường”.
Nói xong, nữ vương phất tay một cái liền xuất hiện một cơn mưa rào rơi xuống quanh chỗ đám người Trần Cảnh, một vài người thấy vậy liền tham lam uống nước. Miêu Nhị lúc này đã tỉnh lại, cũng định há miệng uống nước nhưng bị Trần Cảnh ngăn lại. Anh bắt Miêu Nhị cùng nhau chắp tay kết ấn tạ lễ với nữ vương. Miêu Nhị cũng biết được Trần Cảnh là người đã cứu mình khỏi kiếp nô lệ nên cũng ngay lập tức làm theo. Một vài người cũng có tâm cơ, thấy lần trước Trần Cảnh chọn đúng nên lần này cũng bắt chước anh, Trần Cảnh lễ, họ cũng lễ. Trần Cảnh không uống nước, họ tuyệt đối không uống nước.
Vị nữ vương kia thấy được cảnh này thì nụ cười trên khóe môi lại càng đậm, hình như nàng ta vừa mới phát hiện được một món đồ chơi mới, xem ra số phận Trần Cảnh sau này khá là âm u mù mịt. Sau khi mưa tạnh, mặt đất đã được gột rửa sạch sẽ v·ết m·áu, bụi bặm và những thứ ô uế để lộ ra nền gạch xanh lục đậm, ánh sáng mặt trời chiếu vào liền phản lại lộ ra từng đường vân trắng như sóng nước. Trần Cảnh thấy cảnh tượng này thì than thở
- Là ngọc phỉ thúy, cả cái sân này được lát ngọc phỉ thúy!
- Cái gì!
Miêu Nhị nghe vậy liền thốt lên thất thanh, đưa mắt nhìn xung quanh một hồi rồi nắm chặt lấy tay Trần Cảnh mà run bần bật. Trần Cảnh thấy vậy thì khẽ cười, tay Miêu Nhị rất ấm hơn nữa có các miếng đệm thịt rất mềm và êm, cảm giác này khiến anh cực kỳ thoải mái.
Lúc này, Trần Cảnh lấy từ trong túi áo ra một cái hồ lô, bên trong đựng đầy nước. Anh lại bắt ấn hành lễ với nữ vương, cầm hồ lô che miệng lại, quay người qua bên phải mà uống một hớp nước. Sau đó Trần Cảnh đưa nước cho Miêu Nhị, hắn cũng bắt chước anh hành lễ rồi tu ừng ực. Trần Cảnh thấy thế thì cố ý hơi lớn tiếng nhắc nhở cốt để mọi người xung quanh cùng nghe:
- Uống ít lại, rồi đưa cho những người còn sống! Đừng quên kết ấn.
Miêu Nhị giật mình, xém tí thì sặc nước. Hắn không hiểu “người còn sống” ý là thế nào vội quan sát thật kỹ xung quanh, mọi người vẫn thế vẫn đang quỳ gối tuy vậy có một vài người mắt nhắm nghiền, đã không còn hơi nữa rồi, đó chính là những kẻ đã uống nước mưa khi nãy. Miêu Nhị nhìn thấy một kẻ còn sống ở gần đấy, ánh mắt tên kia cũng đầy hoang mang và sợ hãi giống hắn. Miêu Nhị tay run run đẩy hồ lô nước về phía hắn rồi hành lễ, hắn cũng hành lễ rồi uống một hớp nước rồi tiếp tục truyền đi, khi hồ lô về tới tay Trần Cảnh thì đã không còn một giọt nước nào.
- Làm sao ngươi biết nước không uống được?
Miêu Nhị bây giờ đã bình tĩnh trở lại liền chất vấn Trần Cảnh, hắn thấy mọi người đều nhìn mình thì cười cười, làm mau cất cái hồ lô vào trong túi tỏ vẻ bí hiểm mà nói ba chữ:
- Ảnh phản chiếu.
- Thì ra là vậy!
Lần này thì mọi người đều ồ lên, họ ngẫm lại thì quả là trời nắng không mây nhưng lại gây mưa lớn, cũng không hề có ảnh phản chiếu ở vũng nước hay xuất hiện cầu vồng. Rồi tất cả mọi ánh mắt đều dồn về Trần Cảnh như đang quan sát một con thú lạ.
- Ngươi có phải nhân tộc không vậy?
Một người không nhịn được mà thốt lên. Bên kia từ nữ vương và các quan đứng đó cũng có vẻ rất thích thú với cuộc trò chuyện này.
- Ta đương nhiên là nhân tộc!
Trần Cảnh làm màu mà trả lời, nhưng dường như câu trả lời ấy không thể thuyết phục bọn họ. Nhân tộc trong nhận thức của bọn họ là loài có tuổi thọ trung bình, rất thông minh hơn một nửa các phương pháp tu hành, võ kỹ, binh khí, đan dược… Đều do họ phát minh, nhưng đổi lại cơ thể và sức sống rất yếu, không có vảy, cơ bắp đồ sộ hay nanh hoặc sừng. Mười tuổi nhân tộc cơ thể và linh trí đều chưa trưởng thành. Bài kiểm tra kiểu này đã khiến cho cơ thể của các tộc mạnh mẽ như họ suy kiệt, không thể minh mẫn, các tên nhân tộc khác đã bị loại bỏ hoàn toàn ngay từ đêm ngày đầu tiên nhưng tên “Nhân tộc” này dường như chẳng bị sao cả.
- Không, ngươi là cái gì đó chứ không phải nhân tộc!
Mọi người cùng nhau thốt ra một câu như vậy còn Trần Cảnh thì đã quá mệt mỏi để giải thích. Cơ thể này vốn đã vượt qua giới hạn từ ngày hôm qua rồi, lý do anh không ngã là vì nhân lúc không ai để ý anh đã bỏ lá Nhất Diệp Tùng vào miệng, nó chả có tí dinh dưỡng hay dược chất nào nhưng vị đắng của nó thật kinh khủng, nhờ vậy mà Trần Cảnh mới có thể giữ được sự tỉnh táo đến lúc này.