Chương 68: Danh dự không ăn được
“Nguy rồi, cứ đà này thì ta sẽ bị mất ý thức trước khi g·iết được hắn mất, nếu vậy thì có thắng cũng chả hay ho gì.”
Lưu Vọng Thiên nghĩ nghĩ rồi đưa ra một quyết định táo bạo. Hắn gồng cơ bắp lên, mặc kệ cho phi kiếm đâm vào cơ thể hắn như con nhím. Lạ thay cho dù phi kiếm lao đi với tốc độ gấp đôi âm thanh nhưng khi đâm vào da thịt Lưu Vọng Thiên thì chỉ sâu cỡ hai đốt ngón tay là cùng, hơn thế chúng còn bị dính chặt vào đó, không thể thu hồi.
- Gì đây, năng lượng của phi kiếm hình như đang bị hao mòn nhanh chóng. Cái này là phi kiếm tiên gia chứ có phải là điện thoại Iphone đâu mà tụt pin còn nhanh hơn tụt quần vậy!
Trần Cảnh ngạc nhiên mà thốt lên, anh cảm nhận được các thanh phi kiếm này không ngừng bị hao mòn linh khí. Cứ đà này thì khoảng nửa tiếng nữa chúng sẽ trở thành những khối sắt vô dụng mà thôi. Vậy là Trần Cảnh bắt đầu vận công, điều động nguyên khí của mình để bổ sung cho nó.
Tuy vậy, hành động này lại rơi trúng vào cái bẫy của Lưu Vọng Thiên. Hắn tuy toàn thân hiện tại không khác gì một con nhím nhưng vẫn thản nhiên cười lên ha hả:
- Ha ha ha! Ta tìm thấy ngươi rồi.
- Nguy rồi! Aa aaa!
Trần Cảnh đang ngồi tĩnh tâm trên cao thì tự nhiên hét lên một tiếng, anh mất kiểm soát phi kiếm khiến toàn thân rơi bịch xuống đất tựa như một quả sung rụng.
Rất may là bộ giáp trên cơ thể Trần Cảnh cũng không phải dạng vừa, hơn nữa còn có Thiên Ti hộ thân nên thương tổn nhận được không quá nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng hai chân do tiếp đất sai cách nên phế luôn rồi.
Sau khi rớt xuống đất thì Trần Cảnh lập tức hôn mê, không tỉnh lại. Bên kia Lưu Vọng Thiên cũng lâm vào trạng thái tương tự, các thanh phi kiếm không có người điều khiển nên đã rơi khỏi người hắn xuống đất, tạo thành một khung cảnh kỳ dị. Vết kiếm để lại trên cơ thể hắn cũng ngay lập tức lành lại, tuy vậy Lưu Vọng Thiên cũng chỉ đứng yên tại đó mà không hề di chuyển dù chỉ nửa bước.
Mọi người bên ngoài thấy tình tiết chiến đấu thay đổi chóng mặt theo từng giây thì cuồng nhiệt hẳn lên, đã lâu rồi họ mới có thể chứng kiến một trận đấu thú vị như vậy. Tuy nhiên sau khi thấy cả hai điều tự nhiên khựng lại thì có chút lo lắng. Nhưng nữ thành chủ và chưởng giáo Hiên Viên sơn đã ngay lập tức xuất hiện trấn an và hâm nóng tinh thần của phe mình. Chẳng mấy chốc mà số tiền đặt cược của hai bên lại bị đội giá lên gấp ba mươi lần.
Tiểu lão sư sau khi thấy cảnh náo nhiệt này thì nhếch miệng cười, ông rót cho lão tổ một ly rượu rồi nói:
- Thanh Tuyền có vẻ đã học được bài học rồi, biểu hiện rất tốt. Còn tên cháu trai suy thận của huynh, cũng được huynh đào tạo rất rất tốt, vô sỉ giống hệt huynh. Nó đã diễn một màn kịch rất là chân thật đi! Cái gì mà giới hạn là một trăm thanh phi kiếm, rõ ràng là ba trăm thanh. Nó đã kích hoạt đồ đằng kia, hóa hai trăm phi kiếm thành hư ảnh rồi nhét nó vào trong Linh Thai giới của mình, sử dụng chúng như một cái cầu, liên kết với một trăm thanh phi kiếm phía bên ngoài. Như vậy thì nó hoàn toàn có thể vô tư điều động sức mạnh, trực tiếp bỏ qua giới hạn của cái cơ thể suy thận kia. Máu mắt, máu mũi… đều là giả! Nếu ta không biết rõ về nó thì chắc chắn đã bị nó lừa một vố rất đau.
Lão tổ cũng cười nhạt một cái, ông nhấc chén rượu lên uống cái ực rồi phất tay một cái, khung cảnh trong thủy cầu lại thay đổi. Hiện tại khung cảnh nó đang trình chiếu là thế giới Linh Thai của Trần Cảnh. Ông nhìn cảnh hai trăm thanh phi kiếm kia chễm chệ ngự trên lôi trì thì mỉm cười nhẹ một cái rồi nói:
- Đó không phải là vô sỉ mà là tâm cơ. Nó rất xấu bụng, từ khi sinh ra đã rất xấu bụng nên nó lại rất thích hợp để trở thành người dọn phân cho Tiểu Cửu nhà ta. Chỉ cần nàng đè được hắn thì sau này dù nàng có lật trời phá đất thì cũng có một con cún nhỏ theo ở sua đuôi mà hốt phân thay nàng. Còn tên nhãi họ Lưu kia thì tới số rồi, ở nơi này thì nó là Sáng Thế Giả, cho dù hắn có cuồng huyết và thôn phệ gia trì thần thức đi chăng nữa thì cũng không thể nào thắng được.
Theo ánh mắt của lão tổ, tình hình trong khối cầu kia thật sự có lợi cho Trần Cảnh. Sau khi Trần Cảnh dụ được Lưu Vọng Thiên t·ấn c·ông vào tâm thức của mình thì thế cục đã hoàn toàn thay đổi, Trần Cảnh giờ đây không còn gò bó tay chân cũng chẳng sợ ai nhìn lén nữa. Tất nhiên anh không biết là có hai lão già mất nết vẫn luôn ở một góc nào đó mà nhìn trộm thế giới này.
Lưu Vọng Thiên sau khi nhìn thấy thế giới Linh Thai khủng bố của Trần Cảnh cùng hai trăm thanh phi kiếm không ngừng hấp thu năng lượng ở lôi trì thì liền biết mình bị lừa, hắn tìm mọi cách để thoát ra khỏi nơi này nhưng đã muộn. Trần Cảnh một phân thành hai, một người một cáo chỉ tay vào hắn mà đồng thanh nói:
- Vô ích thôi, đây là thế giới của ta, do ta làm chủ. Kẻ ngoại lai như ngươi một là phục tùng, hai là c·hết!
Lưu Vọng Thiên sau khi nhìn thấy hai Trần Cảnh ngự ở trên đầu hai bức tượng khổng lồ thì kinh hãi mà hét lên:
- Ngươi, ngươi có những hai nguyên thần! Ngươi thực sự nhập ma rồi!
Hai Trần Cảnh thấy vậy thì nhìn nhau một cái và cười lớn, cà hai vẫn tiếp tục đồng thanh nói:
- Nhập ma thôi mà, không đáng sợ như ngươi nghĩ đâu. Giờ thì, đây chỉ là một luồng thần thức tách ra của ngươi thôi mà nhỉ, tuy vậy thông tin có thể khai thác được cũng kha khá đấy. Ngươi thích nhẹ nhàng tình cảm nói ra hay là để ta dùng b·ạo l·ực ép ngươi nói?
- Vớ vẩn, ngươi đừng hòng có được bất cứ thứ gì!
Lưu Vọng Thiên hét lớn dự định tự bạo thì bị hai Trần Cảnh một người một cáo từ hai bên trái, phải túm lấy hai tay mà kéo căng ra. Lập tức hai trăm thanh phi kiếm bay đến manh theo lôi năng kinh hoàng, xé toạc luồng thần thức này thành hai trăm mảnh khác nhau rồi bị Trần Cảnh hình dạng hồ ly kia nuốt vào bụng.
Ở bên ngoài, Lưu Vọng Thiên tỉnh dậy, lập tức quỳ sụp xuống mà không ngừng nôn ra máu. Vì luồng thần thức kia bị phong bế và tiêu diệt khiến hắn b·ị t·hương nặng mà không thể nhớ được là đã xảy ra chuyện gì.
Bên này Trần Cảnh cũng đã tỉnh lại, mắt bên trái của anh giờ đây đã chuyển sang màu hổ phách, hệt như mắt cáo. Trần Cảnh điều động Thiên Ti tựa như mũi khoan, đâm thẳng vào hai chân, nối lại và gia cố xương gãy. Vì đã tiêu hao một lượng lớn thần thức nên hiện tại không thể loại bỏ cảm giác đau được khiến mỗi bước đi của Trần Cảnh tực như liên tục giẫm phải gai nhọn vậy.
Sau khi khó nhọc bước tới trước mặt Lưu Vọng Thiên, Trần Cảnh nhàn nhạt nói:
- Đừng có cố, v·ết t·hương là giả nhưng cơn đau khi bị hàng trăm thanh phi kiếm băm nhỏ là thật, não của ngươi sẽ vì thế mà cho rằng v·ết t·hương đó là thật và phá hỏng cơ thể ngươi ngay từ bên trong. Tấn công thần thức chính là sử dụng nguyên lý này để g·iết c·hết đối phương mà không cần động chạm.
Lưu Vọng Thiên lúc này hệt như một con sói b·ị t·hương, không ngừng chảy máu nhưng lại không hề rên rỉ, nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh. Trần Cảnh thấy vậy thì nói:
- Thật là, đao tu của Nhân tộc luôn đi theo một hình mẫu quá cổ hủ, tên nào cũng giống tên nào, toàn loại não cơ bắp. Ngươi phải biết bàn cờ tiên gia là người ăn người, không có chuyện công bằng hay hào sảng, ân oán sòng phẳng đâu. Chúng ta chỉ là những con tốt nhỏ bé trong tay các đại lão thôi, họ cho ta ăn gì thì ta ăn đó, họ kêu ta làm gì thì ta làm đó. Quan trọng là ngươi phải biết làm màu và diễn kịch, vì như vậy sẽ làm người xem vui vẻ mà ban thưởng thật nhiều cho chúng ta.
- Giết ta đi, ta không muốn phải làm chó giống như ngươi. Từ bỏ danh dự của mình để liếm mông lũ hồ ly Đào Đô, dòng họ ngươi là một sự sỉ nhục của toàn bộ Nhân tộc.
Lưu Vọng Thiên cố hết sức nói ra một hơi rồi lại nôn khan ra máu. Trần Cảnh thấy vậy thì vẫn ra sức làm màu, anh nói:
- Làm chó có gì không tốt? Mông của nữ tử Cửu Vĩ không phải ngươi muốn là có để liếm đâu. Hơn nữa, danh dự là thứ không ăn được, nó cũng không giúp ngươi có thêm sức mạnh để bảo vệ được những gì ngươi yêu quý. Tuy vậy nó lại khiến cho ngươi có một c·ái c·hết tuyệt đẹp sau khi ngươi mất đi tất cả. Danh dự, vinh quang, quyền lực vốn không phải là thứ mà con chó cảnh như ta hay con chó săn như ngươi có thể chạm đến!
Trần Cảnh nâng tay lên, một trăm thanh phi kiếm nằm rải rác trên nền đất bắt đầu bay lên, chúng bắt đầu va vào nhau, hợp nhất lại với nhau tựa như các khối lego tạo thành một thanh katana khổng lồ ngay phía trên đầu Lưu Vọng Thiên.
Trần Cảnh thở ra một hơi, giơ tay lên tựa như đang cầm một thanh đao vô hình mà nói:
- Ta không ngờ cô ta cũng được đưa đến đây, tuy hình dáng có khác biệt nhưng lối sống và cách ăn nói đó thì vẫn không hề thay đổi. Trước khi ngươi c·hết ta cho ngươi biết một bí mật nhé. Người mà ngươi gọi là em gái đó không thánh thiện như ngươi nghĩ đâu. Giờ thì, bách kiếm hợp đao, trảm!
Trần Cảnh hét lên và hạ tay xuống, thanh katana kia cũng lập tức xé gió mà lao xuống tựa như một chiếc tiêm kích Su 94. Lưu Vọng Thiên khi nhìn thấy nó thì liền biết số mình đã tận, hắn không cam tâm nhưng đây là sinh tử đấu, được c·hết dưới một thanh đao tốt như vậy đã là mãn nguyện lắm rồi.