Chương 67: Mặt đối mặt
Trần Cảnh sau khi ăn vận chỉnh tề thì liền đi xuống dưới chỗ trận bàn, anh quan sát mọi người một lúc rồi nói:
- Được rồi, ngắt kết nối đi. Trận chiến này chúng ta đã thắng, giờ đây chiến trường không còn thuộc về mọi người nữa rồi. Hãy nghỉ ngơi đi.
Trần Cảnh vừa nói vừa xoay chuyển trận bàn, từng sợi dây như con rắn từ từ chui ra khỏi cột sống của mọi người và quay về, tập trung bên trong lõi của trận pháp này.
Sau khi kết nối được ngắt, lập tức có người hộc máu, c·hết ngay tại chỗ. Trần Cảnh thở dài, anh bước lại gần và vuốt mắt cho họ, nhìn xác họ từ từ b·ốc c·háy, hóa thành bụi tro. Trần Cảnh chỉ có thể thở dài chứ anh cũng không còn cách nào để có thể cứu được họ nữa.
“Đời người có sống được bao nhiêu
Sinh tử tựa như áng mây chiều
U Đô bên bờ hai hàng liễu
Hồn về ngụ lại có tiêu diêu?
Sa trường sát phạt ai thấu hiểu
Tướng, lính nằm xuống thật là nhiều
Người sống nhớ ơn xây chùa miếu
Con cháu nên lấy để làm kiêu.
Quay đầu là bờ thôi xin kiếu
Tướng bỏ rơi lính có gì kiêu
Là sống hay c·hết do trời liệu
Bảo vệ giang sơn ắt phải liều.”
Trần Cảnh đứng đó, anh bắt ấn và đọc một bài thơ tế hồn để tưởng nhớ những người đã nằm xuống. Lần này, để đổi một ngàn năm trăm lính của Lưu Vọng Thiên, Trần Cảnh đã mất đi hơn năm mươi người. Một chiến thắng thảm bại, chẳng hề cảm thấy được một chút vui vẻ gì.
Trần Thừa thấy đạo tâm của Trần Cảnh có vẻ không ổn định liền gắng gượng đứng dậy, lết từng bước đến chỗ anh. Trần Cảnh thấy vậy liền đỡ hắn ngồi xuống đất và nói:
- Ngươi vừa mới tiêu hao thần thức quá độ, trận chiến này chúng ta đã thắng nên ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Bây giờ chỉ cần ngồi đợi tên kia ăn xong bữa tiệc tiên gia của hắn và đến đây, nhưng đó lại là cuộc chiến của riêng ta chứ không còn là cuộc chiến vì Đào Đô hay vì bất kỳ thứ gì khác nữa. Nếu ta c·hết ở đây, hãy thay ta chăm sóc Thần Nông các thật tốt.
- Ngươi…
Trần Thừa định nói gì đó nhưng hắn không còn đủ sức nữa mà ngất lịm đi. Trước lúc mất đi ý thức, hắn còn nghe loáng thoáng được giọng của Trần Cảnh:
- Lý Linh, hãy chăm sóc bọn họ thật tốt. Nếu ta có c·hết thì cũng đừng đi nhặt xác…
Sau khi dặn dò xong tất cả mọi việc, Trần Cảnh cảm thấy tâm trí mình nhẹ nhõm hơn hẳn. Anh đứng trên thành cao mà tận hưởng cơn gió mang theo hương máu tươi nhàn nhạt đến từ phương xa.
Trần Cảnh nhìn thấy dưới ánh hoàng hôn có một bóng người đang từ từ tiến lại, anh nhếch miệng cười một cái, tiện tay kéo luôn một lá cờ Cửu Vĩ và quấn lên người làm thành một cái áo choàng.
Bước đến bên một hệ thống AC 1, Trần Cảnh vươn tay ra, anh dùng Thiên Ti làm cầu nối, liên kết thần thức anh với từng thanh phi kiếm một.
- Một trăm thanh thôi à! Hơi ít hơn ta nghĩ.
Trần Cảnh lẩm bẩm rồi vỗ nhẹ vào hộp kiếm hình t·ên l·ửa một cái, ngay lập tức một trăm thanh phi kiếm bay ra, xoay tròn xung quanh Trần Cảnh.
Ở bên ngoài, mọi người thấy được bóng dáng oai phong lẫm liệt của Trần Cảnh dưới rừng phi kiếm thì hò hét mãnh liệt. Trần Cảnh bây giờ cứ như một vị thần nhân chứ không còn là một tên Nhân tộc suy thận nữa. Một số nữ tử Cửu Vĩ đã bắt đầu liếm mép, họ bắt đầu có quyết tâm hơn trong việc móc thận của anh.
Lưu Vọng Thiên sau khi nhìn thấy một màn này thì liền nhàn nhạt nói:
- Ngươi làm màu đủ chưa?
Trần Cảnh nghe vậy thì vẫn ung ung đứng ở trên thành cao, bễ nghễ nhìn xuống phía dưới, chỗ Lưu Vọng Thiên đang đứng mà nói:
- Ngươi thật là khô khan, sống mà không làm màu một chút thì c·hết đi cũng chả có vui vẻ gì. Tuy ta không kỳ thị việc ăn thịt chủng loài có trí tuệ nhưng ăn thịt đồng loại, hơn nữa còn là binh tốt dưới trướng mình thì ngươi quả là quá biến thái rồi đấy.
Lưu Vọng Thiên nghe được những lời mỉa mai này thì cũng chĩ lạnh lùng trả lời:
- Khác với vùng đất trù phú mà Đào Đô các ngươi hay Long Trì của Long tộc, thiên hạ của chúng ta lại rất nghèo nàn, tài nguyên tu hành rất hạn chế. Vậy nên nếu bọn họ không còn tác dụng vậy thì ta thu hồi lại các tài nguyên ấy mà sử dụng thì có gì sai?
Trần Cảnh nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, Nhân tộc thiên hạ từ khi nào mà trở nên nghèo nàn rồi! Anh lập tức hỏi:
- Nhân tộc mà nghèo? Thời mà cha ông chúng ta còn trị vì, ngươi có biết Hiên Viên sơn chỗ đó là mơ ước của biết bao nhiêu chủng tộc không? Bây giờ các ngươi lại đi mơ ước Đào Đô và Long Trì là sao?
Lưu Vọng Thiên nghe tới đây thì không chịu nổi nữa liền quát lên:
- Còn phải hỏi sao! Là tại các ngươi, tất cả là tại các ngươi. Các ngươi đem toàn bộ tri thức của mình cho lũ hồ ly kia, ăn nằm với chúng, huấn luyện chúng thành những chiến binh dũng mãnh, giúp chúng khai phá thiên địa, giúp chúng lập quốc để rồi chúng quay lại cắn chúng ta, c·ướp đoạt chúng ta. Các ngươi là tội nhân của toàn bộ Nhân tộc! Đừng nói nhiều nữa, xuống đây đánh nhau một trận đi!
Trần Cảnh nghe vậy thì liền cười nhạt một cái rồi nói:
- Từ từ nào, đừng nóng. Trước khi đánh nhau cần nói chút đạo lý trước, nói ra rồi thì lòng nhẹ hơn, đánh nhau mới thống khoái. Đầu tiên, tổ tiên chúng ta bị các ngươi phản bội trước, thứ hai là ở Đào Đô hay là Long Trì bên kia ông cha ta không phải là kẻ tội đồ như ngươi nói mà được tôn làm thánh nhân, có đền miếu hẳn hoi. Thứ ba, các ngươi nghèo là do chính các ngươi. Các ngươi quá tự tôn chủng loài và cực kỳ cổ hủ nên bị lạc hậu hơn so với các chủng loài khác. Ngươi biết mấy con ngựa một sừng mà các ngươi cưỡi vốn là một chủng tộc rất giỏi về tìm kiếm thảo mộc không? Các ngươi đã o ép, s·át h·ại họ bắt họ giao phối cận huyết để sinh ra những thế hệ tàn tật, ngu si và cuối cùng thì thoái hóa và trở thành vật nuôi như hiện tại. Thậm chí rất nhiều chủng tộc trí tuệ đặc trưng khác ở tòa Nhân tộc thiên hạ cũng không thể thoát được số phận này. Chính các ngươi tự tay đoạn tuyệt nguồn sống của các ngươi giờ còn trách chúng ta sao? “Con người” không phải chỉ các ngươi thôi đâu, là nguồn tài nguyên vô giá đấy ngươi biết không?
Lưu Vọng Thiên tất nhiên không thể nghe lọt tai những lời đạo lý của Trần Cảnh, vậy nên hắn liền hét lớn và lao tới:
- Câm mồm! Thứ yêu nghiệt! Lũ yêu tộc khốn nạn các ngươi nên bị như thế, tất cả tội lỗi đều do các ngươi mà nên! Đi c·hết đi!
Trần Cảnh nghe thấy chữ “Yêu” thì hơi cau mày lại. Đúng là thế giới này có phân ra ra bốn cấp bậc chủng loài: Thần, Yêu, Ma, Nhân. Yêu là chỉ các chủng tộc được thiên nhiên ban cho khả năng biến hóa giữa dạng người và thú, có trí tuệ nhưng ít hoặc không có sức mạnh giống như tộc của Miêu Nhị. Thần là cũng giống Yêu nhưng lại manh theo sức mạnh hủy thiên diệt địa. Thanh Long, Cửu Vĩ là ví dụ. Ma là chỉ những chủng tộc có đặc tính hoàn toàn khác với lẽ tự nhiên như Quỷ tộc hoặc Thi tộc. Còn Nhân tộc tuy yếu đuối nhưng do mắn đẻ, số lượng cá thể cực nhiều, có cho mình cả một tòa thiên hạ rộng lớn nên cũng được đặt lên bàn cân.
Tuy vậy từ “Yêu” thốt ra từ miệng của Lưu Vọng Thiên lại mang theo sự miệt thị cùng p·hân b·iệt c·hủng t·ộc không hề nhẹ. Mà nơi Trần Cảnh đang sống lại tên là Trấn Yêu thành nên điều này chẳng khác gì hắn đang tát vào mặt Trần Cảnh cả.
- Ngươi hình như không biết vị trí xắp xếp của Nhân tộc nằm đâu thì phải. Được, đến đây đi! Ta sẽ dạy ngươi vị trí của mình.
Nói rồi, Trần Cảnh nhún chân nhảy lên một thanh phi kiếm và lướt qua mặt Lưu Vọng Thiên mà đi mất hút.
- Tên yêu nghiệt khốn kiếp, có ngon thì đừng chạy! Ngươi chạy được nhưng người trong đây thì không chạy được đâu!
Lưu Vọng Thiên hét lên toan t·ấn c·ông vào thành thì lập tức bị chín mươi chín thanh phi kiếm ẩn trong rừng cờ bất ngờ lao ra t·ấn c·ông, cũng may hắn có kinh nghiệm lúc trước nên kịp trở tay mà cản lại. Tuy vậy thế công đã mất, Lưu Vọng Thiên bị thoát lực mà rơi xuống dưới đất cái bịch.
Trần Cảnh từ trên cao nhìn xuống thấy vậy thì lắc đầu.
“Tiểu lão sư nói không sai, cuồng huyết có thể làm người ta bị ngu đi. Tuy tên này vẫn chưa đánh mất lý trí nhưng khả năng phán đoán giảm đi hẳn. Nếu kích hoạt toàn bộ linh thai thì cơ thể ta chỉ trụ được mười ba giây. Thôi vậy! Cứ chơi tiêu hao chiến trước đã!”
Nghĩ vậy, Trần Cảnh liền ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần ngay trên một thanh phi kiếm đang lơ lững giữa mây trời. Anh dùng hai tay kết ấn, chín mươi chín thanh phi kiếm phía dưới kia lập tức theo ấn pháp mà tổ hợp thành các kiếm trận khác nhau, liên tục t·ấn c·ông Lưu Vọng Thiên.
Các đòn thế cực hiểm lần lượt được tung ra, Lưu Vọng Thiên chỉ có thể cường hóa mà chống đỡ, vì cuồng huyết đã làm suy giảm khả năng phán đoán để đổi lấy sức trâu nê càng bị phi kiếm làm b·ị t·hương, hắn lại càng mạnh hơn, phi kiếm càng ngày càng khó tạo ra v·ết t·hương nghiêm trọng cho hắn.
Nhưng do giảm mạnh khả năng phán đoán nên Lưu Vọng Thiên gặp rất nhiều khó khăn trong việc xác định vị trí của Trần Cảnh còn Trần Cảnh thì ngày càng dồn nhiều sức hơn, dù thất khiếu bắt đầu chảy máu nhưng anh quyết tâm không cho Lưu Vọng Thiên thời để thở dốc, một giây cũng không!