Chương 66: Cuồng huyết
Những hộp phi kiếm hình quả t·ên l·ửa này, sau khi rời bệ phóng liền hướng lên trời theo một góc xiên. Khi nó đã vào đúng vị trí và đạt được độ cao khoảng một ngàn mét liền lập tức giải phóng toàn bộ phi kiếm ở bên trong. Phi kiếm khi được giải phóng sẽ lập tức gia tốc, đâm thẳng xuống đất theo phương thẳng đứng với tốc độ kinh người.
- Còn ba trăm mét, hai trăm mét, một trăm mét. Giải phóng!
Theo hiệu lệnh của Trần Cảnh, toàn bộ một ngàn tám trăm thanh phi kiếm được bung ra, tạo thành một cơn mưa phi kiếm không ngừng lao xuống đám người Lưu Vọng Thiên.
- Có mai phục, mau hộ giá!
Bào tướng quân là người có trực giác cực mạnh, ông là người nhận ra mối nguy hiểm sớm nhất. Ông dồn toàn lực của mình mà lao về phía Lưu Vọng Thiên, đẩy hắn ngã khỏi ngựa.
“Viu” Một thanh phi kiếm từ trên trời lao xuống đã đâm xuyên qua con ngựa và phá hủy mặt đất, uy lực của nó không khác gì một quả pháo 125 mm cả, thậm chí còn nhỉnh hơn. Lưu Vọng Thiên thấy được cảnh này liền tái mặt. Hắn không hề cảm nhận được nguy hiểm nên không có thực hiện các biện pháp phòng bị, nếu lúc đó mà Bào tướng không nhanh tay đẩy hắn ra thì có lẽ cái xác tan nát đằng kia không chỉ có mỗi của con ngựa thôi đâu. Hắn thực sự hoảng liền lắp bắp nói:
- Bào tướng mau…
- Thống soái, đã không kịp rồi!
Bào tướng vừa dứt lời, từ trên trời hàng trăm thanh phi kiếm tương tự lao xuống như mưa, xé nát toàn bộ đội hình của hắn. Tiếng nổ, tiếng rên rỉ, ngào khóc vang một góc trời.
- Táng Thần kiếm trận, là Táng Thần kiếm trận! Tai họa đến rồi! Tai họa đến rồi!
Một vị trưởng lão bên Hiên Viên sơn sau khi thấy cảnh này thì hoảng hồn mà hét lên. Lão ta như điên dại mà lao ra ngoài mà gào mà khóc, làm khán đài bên đó loạn một hồi.
Còn bên khán đài Đào Đô thì sau khi nghe thấy: “Táng Thần kiếm trận” nhì hò hét như điên, trợ uy cho Trần Cảnh. Xem ra kỳ tích năm đó lại được tái hiện một lần nữa rồi. Trận chiến tam tộc lần trước bọn họ thua quá thảm, hôm nay ngay tại đây, ngay trước mặt bàn dân thiên hạ Trần Cảnh đã ra tay giúp Đào Đô lấy lại được vinh quang đã mất. Cũng từ đây, lịch sử của vùng đất này chính lật sang trang mới.
Trên đỉnh Linh Sơn, lão tổ sau khi thấy được cơn mưa phi kiếm này thì chỉ chẹp miệng một cái mà nói:
- Kém. Quá kém đi. Tuy mô phỏng nguyên lý giống Táng Thần kiếm trận đã thất truyền kia, nhưng lại không có thế và uy của nó. Thế này thì chỉ có thể hù dọa mấy đứa nít ranh mà thôi! Hắn đang sỉ nhục pháp bảo mà chúng ta cung cấp đấy à?
Tiểu lão sư ngồi gần đó nghe thấy những lời miệt thị như vậy thì liền nói đỡ lời:
- Nó quá yếu, làm sao mà kích hoạt được kiếm trận và đồ đằng khủng bố kia chứ. Vậy nên cứ trực tiếp dùng cục thép thuần túy mà đập c·hết người như vậy sẽ cho hiệu quả cao mà ít hao tổn nguyên thần. Nếu cho nó vài ngàn năm tu hành hoặc cho con cháu của nó điều khiển thì có lẽ kết quả sẽ đẹp mắt hơn một chút.
Lão tổ nghe vậy thì xì một tiếng:
- Xừ, nó mà yếu cái gì. Nó chỉ qua là lười luyện thể mà thôi. Chính vì thế nên nó mới y·ếu s·inh l·ý đến vậy. Chứ thực tế không gian Linh Thai của nó còn rộng hơn cả ta, nói cách khác nó sở hữu cả một biển hồ nhưng lại chỉ lấy cái gáo thủng mà múc nước tưới cây!
Tiểu lão sư nghe vậy thì cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, ông nói:
- Tất nhiên đệ biết điều này, nhưng sự thực vẫn là sự thực, nó hiện tại rất yếu! Tuy linh hồn và thần thức nó cực mạnh nhưng cơ thể nó không chịu được thì cũng vậy thôi. Nó tập trung vào tu luyện Linh Thai là vì muốn là người mở đường, tránh cho thế hệ sau cứ mãi phải mò mẫm trong bóng tối. Trên đời này người có Linh Thai có thể thôi diễn đến cấp độ như vậy thì chỉ có nó mà thôi. Ta đã để ý nhiều lần, và nhận ra nó chỉ dùng một phần Linh Thai để làm việc thường ngày và chiến đấu còn chín phần kia vẫn luôn không ngừng thôi diễn về cái gì đó. Nếu nó mà sử dụng toàn bộ Linh Thai để thôi diễn hành động của đối phương thì ngay ta hay huynh cũng đừng hòng chạm được một ngón tay vào nó.
Lão tổ nghe vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha! Nó thôi diễn được là một chuyện nhưng có né được hay không lại là chuyện khác. Mà thôi nó như thế này là hợp ý ta nhất, không gian Linh Thai có thể di truyền nên cứ kệ hắn phát triển đi. Cơ thể càng yếu thì càng dễ bị đè, sau trận chiến này có thể nó sẽ có giác ngộ mà đi luyện thể. Trước đó ta phải để Tiểu Cửu đè nó cái đã, sau này nó mạnh rồi muốn đè nó xem ra khó.
- Ha ha ha! Đúng là nên làm như vậy!
Vậy là hai lão già thúi lại cùng nhau uống rượu, bàn bạc kế hoạch để móc thận Trần Cảnh. Hai người mải nói chuyện mà không để ý rằng hình ảnh trong cầu nước kia đã thay đổi đến hồi quyết định.
Trần Cảnh đứng dưới rừng cờ mà quan sát cơn mưa phi kiếm ở phía xa. Sau khi thấy Lưu Vọng Thiên thoát được lưỡi hái tử thần thì chẹp miệng một cái:
- Chặc…Tiếc thật! Ám sát thất bại rồi. Trần Thừa, thu kiếm!
Ở phía Lưu Vọng Thiên, cảnh tượng trước mắt hắn thất là khủng bố, cách hắn chỉ một bước chân thôi là cả một rừng phi kiếm, mũi nhọn hoắt hướng lên trời. Khi hắn còn chưa nhận ra điều gì thì những phi kiếm này lại bay từ dưới đất lên trên trời, mất hút vào trong những đám mây, để lại dưới mặt đất là la liệt xác người, xác ngựa bị cắt xẻ nham nhở.
- A a aaaa!
Lưu Vọng Thiên ngửa mặt lên trời mà hét lớn, vì bảo vệ hắn mà đội thân binh quan trọng của mình đã đứng ra làm khiên thịt chắn lại cơn mưa phi kiếm kia, giờ đây hắn đã mất toàn bộ thân binh, tuy vẫn còn khoảng một ngàn lính nhưng toàn là tốt thí mà thôi, hắn không có tự tin để dẫn dắt đội quân này đánh nhau với một con cáo non như Trần Cảnh.
Mắt của Lưu Vọng Thiên bắt đầu hằn lên từng tia máu, từ trước đến nay là hắn g·iết người khác, hắn sỉ nhục người khác, người khác sợ hắn nhưng mới chỉ có mấy ngày bước chân vào cái chiến trường ngu ngốc này thôi mà hắn đã phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi cùng sỉ nhục.
- Được, ta cộng nhận thực lực của ngươi khi ép ta phải dùng đến nó! Trần Cảnh, ngươi đừng c·hết quá sớm nhé, chả vui tí nào đâu ha ha ha!
Lưu Vọng Thiên bắt đầu cười nói điên loạn và mở miệng thật to hút một cái. Toàn bộ máu thịt xung quanh lập tức hóa thành sương mù màu đỏ và chui vào miệng hắn. Mắt Lưu Vọng Thiên chuyển dần thành màu đỏ, hắn đã chính thức kích hoạt cuồng huyết cùng thôn phệ rồi.
- Chưa đủ, máu còn chưa đủ.
Lưu Vọng Thiên hét lên, hắn chưa hấp thụ đủ sức mạnh cùng máu huyết để đạt tới trạng thái hoàn hảo nhất. Vậy là Lưu Vọng Thiên đưa ra một quyết định táo bạo. Hắn rút thanh đao bên hông ra và điên cuồng chém g·iết binh lính của mình. Vậy là một lần nữa tiếng khóc than, hoảng loạn lại vang lên ở phía đằng xa.
Trần Cảnh sau khi thấy cảnh này thì kinh ngạc, thì ra đây là cuồng huyết cùng thôn phệ mà tiểu lão sư nhắc đến. Sau khi nhận ra Lưu Vọng Thiên đang tàn sát quân của mình thì Trần Cảnh nghĩ:
“Quyết đoán đấy chứ, nồi da nấu thịt sao? Đỡ cho chúng ta rất nhiều việc đấy chứ!”
Thế nên Trần Cảnh quyết định buông lỏng cảnh giác một chút, khi bước xuống bờ tường thì anh mới nhận ra mình không mặc quần, anh vội dùng tay che hạ bộ của mình lại và mắng:
- Tại sao các ngươi không nhắc ta?
Mấy người xung quanh đó nghe Trần Cảnh nói vậy thì ngơ ngác đáp:
- Công tử đang ở trạng thái chiến đấu, cần quần áo làm gì?
Trần Cảnh lúc này mới sực nhớ, quả thật là các chủng tộc này khi ở trạng thái chiến đấu đều hiện ra chân thân và hoàn toàn không mặc đồ. Tuy vậy Nhân tộc làm gì có chân thân chứ! Nên cởi chuồng thì vẫn là cởi chuồng thôi.
- Ngươi nhắc ta mới để ý! Phải chỉnh lại áo giáp của mọi người mới được.
Nói rồi Trần Cảnh cũng không thèm che đậy nữa, dù sao mọi người cũng đã nhìn thấy, giờ nhục thì có hơi muộn rồi. Điều cấp bách hiện tại là chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Vậy là Trần Cảnh không thèm che đậy nữa, thẳng lưng mà đi xuống hầm, tìm lại cái quần của mình.