Chương 65: Ông nội đào hố.
Đứng trên thành cao, Trần Cảnh nhìn thấy được các tốp quân mang cờ hình hai thanh kiếm, biểu tượng của Hiên Viên sơn đang lao về hướng này. Trần Cảnh thấy vậy thì mỉm cười, anh không biết tại sao tên họ Lưu kia quyết định từ bỏ vây hãm mà trực tiếp công thành. Nhưng điều này lại là thứ mà Trần Cảnh luôn mong đợi suốt hai ngày qua, dù sao trận chiến này một là vì bi một là vì bộ mặt của Đào Đô. Cứ mãi làm rùa đen rút đầu đợi đối phương c·hết đói vậy thì dù thắng cuộc cũng chả mấy vẻ vang cho lắm.
- Tốt! Tây Sơn quân, giương cờ!
Trần Cảnh leo lên rìa tường thành, hiên ngang mà ra lệnh. Ngay lập tức, cờ xí có họa tiết hình Cửu Vĩ màu hoàng kim liền mọc lên như nấm, che rợp bốn phía tường thành. Đứng giữa rừng cờ, Trần Cảnh trông thật oai phong lẫm liệt biết bao, nhưng vì anh không mặc quần nên cảnh tượng này khiến người xem phải ức chế đến nổ đom đóm mắt.
- Dừng lại! Bắn pháo hiệu.
Bào tướng quân thấy tòa thành hoang này bỗng nhiên cờ xí rợp trời thì hơi hoảng. Nhưng hắn là tướng quân cũng nhiều năm chinh chiến nên đó cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua chốc lát mà thôi. Sau lệnh của Bào tướng quân thì đoàn người lập tức dừng lại mà bắn pháo hiệu.
“Bùm” Một quả pháo hoa đỏ rực, sáng chói, nổ tung trên nền trời xanh. Trần Cảnh thấy màn pháo hoa này thì không nhịn được mà cười lớn, cái cảm giác khao khát chém g·iết, cái mùi tanh hôi của chiến trường dần dần tái hiện lại trong tâm chí của anh.
- Ha ha ha! Quả thật là các chủng tộc có trí tuệ đều rất thích c·hiến t·ranh, thế giới kia như thế mà thế giới này cũng vậy. Ở nơi đó, ta đã gián tiếp g·iết c·hết bao nhiêu người, qua năm tháng hao mòn cũng chẳng còn nhớ nữa. Ta luôn nghĩ việc chuyển sinh đến thế giới này là để ta chuộc lại những tội lỗi to lớn đó. Nhưng xem ra, số phận không cho phép ta buông hạ đồ đao rồi, vậy thì ta sẽ tiếp tục vung thanh đao này cho đến khi nào thiên địa sụp đổ thì mới thôi. Giết chóc? Tàn sát? Diệt chủng? Ta có bằng tiến sĩ và rất nhiều huân chương cho những việc đó đấy… Ha ha ha…
Ở bên ngoài, lão tổ Cửu Vĩ sau khi xem được cảnh tượng Trần Cảnh bán k·hỏa t·hân, đứng dưới rừng cờ mà cười nói điên dại thì nhíu mày. Vì để bảo mật nên chỉ có thể xem hình ảnh mà thôi, điều này làm lão tổ càng thêm bực mình, ông rất muốn biết Trần Cảnh đang lẩm bẩm cái gì mà vui thế.
Tiểu lão sư ngồi cạnh sau khi thấy cảnh này cũng chẹp chẹp miệng, ông ngửa đầu uống một hớp rượu rồi nói:
- Mới từ bên kia trở về, đệ bỏ lỡ gì à? Con nhóc Thanh Tuyền này kém hơn chị nó nhiều quá. Khó mà dạy dỗ được.
Lão tổ nghe vậy thì thở dài, ông bực tức nói:
- Bỏ lỡi cảnh bọn chúng phang nhau trước bàn dân thiên hạ, nhìn xem đến quần còn chẳng kịp mặc đã lao đầu ra chiến trường rồi. Giờ thì khắp cái lục địa này đều biết hắn ta bị suy thận.
Tiểu lão sư nghe vậy thì cười nói:
- Ha ha ha! Vậy là tốt, vậy là tốt. Cứ kệ hắn khoe quả ớt bống ấy đi, tiện cho mấy người kia nhìn mà có cơ sở để chuẩn bị tâm lý trước.
Lão tổ nghe vậy thì ngán ngẩm nói:
- Không kệ hắn thì làm được cái gì bây giờ? Mà việc ngươi đánh Thanh Tuyền đã lan đến tai bà ta. Nam nhân Đào Đô không được phép đánh nữ nhân, tuy ngươi làm đúng nhưng phạm luật vẫn là phạm luật, ngươi chuẩn bị mà bị bà ta mần thịt đi. Mà Tiểu Cửu bên đó thế nào rồi?
Tiểu lão sư nghe thấy lão tổ nhắc đến người đó thì rùng mình một cái, lắp bắp nói:
- Ta… Ta…Thôi vậy, kim thương của ta đã không còn dẻo dai như trước nữa, ta già rồi. Cùng lắm là lại b·ị b·ắt đi leo núi và làm thực phẩm dự trữ cho đến khi đột phá lần nữa thôi, không c·hết được! Còn Tiểu Cửu, con bé này thì vẫn rất ngây thơ, ham ăn tục uống. Được cái mông má nở nang, có thể kết đôi được rồi. Tuy vậy huynh định để nó cưỡi lên cháu trai quý tử của huynh ư? Nó chưa kiểm soát hoàn thiện sức mạnh của mình đâu, biết đâu nó hứng lên đè c·hết cháu huynh thì khổ.
Lão tổ nghe vậy thì thờ ơ nói:
- Đè c·hết thì đè c·hết, được c·hết dưới mông của nữ vương Đào Đô ta là phúc ba đời nhà nó. Chỉ cần khiến Tiểu Cửu nhà ta sinh ra những đứa trẻ có sức mạnh vượt trội, nó c·hết hay sống không quan trọng!
Tiểu lão thấy vẻ mặt lạnh nhạt của lão tổ thì cười cười, ông lại uống thêm một ngụm rượu nữa và nhìn vào trong quả thủy cầu kia. Bỗng nhiên ông nói:
- Huynh, ta muốn huynh nói cho ta biết sự thật. Cái đồ đằng mà huynh đưa cho nó là mô phỏng ai vậy?
Lão tổ nghe vậy thì cười cười:
- Chả phải nó nói là thiết kế v·ũ k·hí lợi hại nhất thế gian cho chúng ta sao? Sau khi thấy bản thiết kế của thứ gọi là AC 1, ta liền biết nó không nói đùa. Cái gì chứ về mặt chế tạo v·ũ k·hí g·iết người, ta công nhận không ai trên đất Đào Đô này giỏi bằng nó. Vậy nên đưa nó đồ đằng mô tả tộc nhân Cửu Vĩ hiện nay quả là một sự sỉ nhục. Suy tính một hồi, ta quyết định đưa nó đồ đằng mô tả Đát Kỷ, cùng là vẽ cáo chín đuôi cả, nó không hận ra đâu!
Tiểu lão sư nghe vậy thì toát mồ hôi hột, ông thừa biết cái lão già mất nết này đã động tay vào đồ đằng nhưng không ngờ ông ta lại chơi lớn như vậy. Tiểu lão sư hét lên:
- Huynh điên rồi, phải biết Đát Kỷ bà ta chính là tộc nhân rất cổ xưa, đi con đường của Hoang Thần kiểu cũ. Hiện nay sức mạnh nếu phải nói hẳn là Hoang Thần cảnh thứ mười một, mười hai rồi. Huynh đưa nó một thứ khủng bố như vậy là định g·iết nó à!
Lão tổ nghe vậy thì cười nhạt nói:
- Vũ khí trấn áp thiên địa của Đào Đô thì phải dùng đồ đằng Đát Kỷ mới xứng đôi. Mà đệ yên tâm đi, bọn nó đều đi con đường của Hoang Thần, hơn nữa đệ nhìn xem, nó tự tin đến mức tối thì phang nhau đến kiệt quệ, sáng ra không giáp, không đao, thậm chí không cần quần đã lao vào chiến trường rồi. Nên nó sẽ tự có cách sống sót thôi ha ha ha…
Bên trong thế giới sa bàn, lúc này q·uân đ·ội của Lưu Vọng Thiên đã tập hợp lại thành một toán quân thống nhất, nhìn sơ thì có vẻ hơn 2000 người. Bọn chúng như một bầy kiến khổng lồ, từ từ tiến về phía cửa thành, chỗ Trần Cảnh đang đứng.
“Máy bắn đá, pháo 125 mm, tháp công thành… xem ra khá đầy đủ đấy chứ!”
Trần Cảnh dùng nhãn thuật thấy được quy mô của đội quân bên kia thì liền mỉm cười, anh sờ sờ vào tai mèo mà ra lệnh:
- Khởi động hai bệ phóng AC 1, mục tiêu là các v·ũ k·hí hạng nặng và tháp công thành, khoảng cách là 900 mét, thời gian thu hồi giới hạn 15 giây. Chuẩn bị: ba, hai, một… Khai hỏa!
“Bùm, v·út… Bùm, v·út…” Sáu mũi tên khổng lồ lập tức rời bệ phóng mà lao về phía Hiên Viên quân. Những mũi tên này có tộc độ vượt âm, mới rời bệ phóng mà đã phá vỡ bức tường âm thanh tạo nên một v·ụ n·ổ kinh người.
AC 1 ban đầu chính là hệ thống t·ên l·ửa chống tiếp cận tên Đinh Ba Poseidon do Isarel sản xuất. Trần Cảnh lúc ấy muốn chế tạo t·ên l·ửa này nhưng anh chỉ giỏi về sinh hóa còn kỹ thuật cơ khí hay tin học thì mù tịt, vậy nên Trần Cảnh đã thử kết hợp một vài loại v·ũ k·hí có công năng tương tự được dùng nhiều ở thế giới này vào đó. Thứ mà anh chọn được chính là phi kiếm tiên gia.
AC 1 gồm ba mũi tên rỗng dài ba mét, phân làm ba khoang, mỗi khoang chứa 100 phi kiếm hai lưỡi đặc biệt, nó không có chuôi, nhọn ở hai đầu, mặt trái có khắc phù văn của 128 loại kiếm trận, mặt phải có khắc đồ đằng Đát Kỷ.
Lõi của nó là Linh thạch cực phẩm, có cơ chế tự hấp thụ linh khí. Nếu để tự nhiên thì phải mất một năm để nó tự nạp đầy. Năng lượng của mỗi thanh phi kiếm khi tự bạo tương đương một quả bom phân hạch cỡ nhỏ. Tuy vậy chẳng ai chọn cách này cả, vì số tiền tạo ra một thanh thép này mắc hơn số tiền chế tạo một quả bom nhiệt hạch cỡ lớn. Vậy nên dù mạnh như Đào Đô thì cũng chỉ có thể chế tạo hơn trăm cái AC 1 mà thôi.
Phi kiếm có một quy luật vật lý khá đặc thù mà hiện Trần Cảnh chưa giải thích được. Nhưng anh biết chỉ cần gắn một tia thần thức lên thanh phi kiếm là có thể điều khiển nó bay lượn theo ý mình, môn công pháp để điều khiển phi kiếm gọi là ngự kiếm thuật, rất khó học. Tuy vậy với mô hình Linh Thai của Trần Cảnh tạo ra thì nó tuy vẫn khoai nhưng đỡ hơn trước rất nhiều.
Tuy ngoài miệng Trần Cảnh nói là khởi động 20 hệ thống cùng lúc nhưng thực tế thì chỉ khởi động hai cái ở trạng thái yếu nhất thôi cũng đã là giới hạn với mọi người rồi. Dù sao điều khiển một ngàn tám trăm thanh phi kiếm cùng lúc cần tiêu hao một lượng thần thức khổng lồ. Vậy nên mới có thời gian thu hồi 15 giây kia. Đợt t·ấn c·ông này dù thành công hay thất bại thì đúng 15 giây cũng phải lập tức thu hồi nếu không chắc chắn sẽ c·hết người.