Chương 64: AC 1
Ở trong không gian sa bàn, bây giờ đã là sáng ngày thứ sáu, cũng tức đã sáu tiếng trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu. Trần Cảnh ngồi ở trong một góc hầm mà cảm thấy chán nản. Anh đã đợi lũ Hiên Viên kia tấn mãnh công thành nhưng chúng chỉ bao vây xung quanh ở khoảng cách an toàn và nã pháo rải rác. Hình như bọn chúng hết đạn phốt pho rồi nên các đợt pháo kích gần sáng chỉ toàn đạn chì ruột thép bình thường, tuy tính xuyên giáp mạnh nhưng lại chẳng gây thiệt hại là bao nhiêu.
Trần Cảnh ngáp một cái, vươn tay nắm cái đuôi Miêu Lục mà nghịch lông cho đỡ chán. Miêu Lục đang thiu thiu ngủ bị Trần Cảnh làm giật mình, theo bản năng đạp chân vào sườn của anh một cái đau điếng. Trần Cảnh cơ thể yếu, lại bị Miêu Lục vận khí mà đạp nên ngã lăn ra mấy vòng mà la lên oai oái.
Mọi người trong phòng thấy cảnh này thì cười lên ha hả, không khí bỗng nhiên trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều. Đợi mãi đến trưa, ngoài các đợt pháo kích lẻ tẻ ra thì chẳng có cuộc công thành nào diễn ra cả. Trần Cảnh bực mình liền mắng:
- Cái tên Lưu Vọng Thiên này, đánh không đánh, công không công, đào hầm không đào. Cứ vây quanh chúng ta xong lâu lâu đánh rắm mấy cái là ý gì?
Phạm lão nghe vậy thì liền đưa ra ý kiến:
- Bẩm sư tôn, có lẽ là hắn sợ bị mai phục đi. Dù sao thì bọn chúng có vẻ biết rõ phạm vi của trận pháp quan sát nên đóng quân ngay sát mép của nó. Có lẽ định vây chúng ta ở đây đến c·hết đi.
Trần Cảnh nghe vậy thì cười cười mà nói:
- Đó là chiến lược vây hãm cơ bản trong binh thư. Tuy vậy nó chỉ có tác dụng khi biết rõ quân địch không có nguồn tiếp tế bên ngoài mà thôi. Với số khoáng vật, linh thạch cùng đất mùn ta nhờ Kiến lâu chủ thu gom lúc trước cùng với số hạt giống và bào tử rêu bánh mì mà chúng ta luôn mang theo. Thì trong tình trạng không giao tranh, chúng ta có thể tự cung tự cấp trong vòng sáu tháng.
Lý Linh nghe vậy thì nói xen vào:
- Tuy công tử nói là vậy nhưng nước uống mà chúng ta tích trữ được không có mấy, chỉ đủ dùng trong mười ngày nữa là cùng.
Trần Cảnh ngh vậy thì cười cười, anh lấy từ bên trong người một cái hồ lô màu xanh lam có hoa văn gợn sóng, đưa cho Lý Linh rồi nói:
- Vấn đề nước đã giải quyết xong từ trước đây vài tháng rồi. Cái Sinh Thủy Hồ Lô này có khả năng hấp thu hơi nước từ trong không khí nên luôn luôn đầy nước, hơn nữa nó có không gian rộng cỡ hai mươi mét khối nên sẽ không quá giới hạn về lượng nước một lần lấy.
Lý Linh đưa tay nhận lấy cái hồ lô màu xanh này mà lòng ngơ ngác. Nhìn thấy vẻ mặt ủa cái gì thế này của nàng khiến Trần Cảnh phải bật cười giải thích:
- Cái hồ lô này là thứ thường được các nhà du hành mua nhiều, tuy nhiên có thể hấp thụ và tích trữ một lượng lớn nước như vậy thì chỉ duy nhất nó mà thôi, vì đây là hàng đặt làm riêng. Nghe đâu là một vị cường giả Đạo Nô của Minh Nguyệt hội tự tay làm nó đấy, nên giữ cho cẩn thận vào nhé. Còn về việc ta sai người tích trữ nước vốn chỉ là diễn kịch, đưa tờ giấy cho Kiến lâu chủ đi mua đồ cũng chỉ là diễn kịch. Cốt yếu để đối phương nhầm lẫn về khâu hậu cần của chúng ta.
Trần Cảnh nói tới đây thì không nhịn được mà nở một nụ cười ma mãnh, đám người Miêu Nhị khi thấy được nụ cười này thì yên tâm hơn hẳn, vì đó là báo hiệu việc Trần Cảnh đang tận hưởng cuộc chiến này.
Trần Cảnh sau khi cười cười một hồi thì liền lăn kềnh ra, gối đầu lên cái đùi mềm mềm của Miêu Nhất và nghịch nghịch đuôi của nàng, anh nói:
- Xem ra bọn chúng hẳn là đã lén lút xem trộm vở kịch này nên mới ra hạ sách ngu ngốc như vậy. Ta muốn chống mắt lên xem chúng ta c·hết đói trước hay bọn chúng c·hết đói trước.
Cả đám người thấy vậy thì lắc đầu cười khổ, bọn họ hiểu tính của công tử nhà mình quá mà. Vậy nên không ai bảo ai liền rời khỏi phòng này và về vị trí làm việc của mình. Sau khi mọi người đi mất, Miêu Nhị liền bước tới khóa cửa lại. Trần Cảnh thấy tình hình không ổn định vùng dậy thì bị Miêu Nhất tóm lại và đè xuống đất không thể động đậy.
Tuy anh đã liều mạng nắm lấy cái quần của mình trong vô vọng nhưng rất nhanh chóng, Trần Cảnh đã thất thủ. Vậy là một lần nữa Trần Cảnh lại trình chiếu phim heo trực tiếp cho tất cả mọi người ở tất cả mọi nơi cùng coi. Chỉ khác là lần trước Trần Cảnh làm chủ còn lần này thì anh bị c·ưỡng h·iếp mà thôi.
Trời đã về đêm, các trận pháo kích hầu như đã hoàn toàn dừng lại. Lưu Vọng Thiên đứng từ một tháp cao gần đó mà quan sát tòa thành không người này.
- Báo! Đạn pháo đã dùng hết. Xin thống soái ra chỉ thị.
- Ừ, ngươi tạm lui xuống đi.
Sau khi nghe được thông báo hết đạn từ binh sĩ truyền tin, Lưu Vọng Thiên chỉ đáp lại hời hợt rồi tiếp tục quan sát tòa thành này trong yên lặng.
“Tên họ Trần này lại dở trò gì đây, xây thành xong bỏ trống vậy xây để làm gì? Dụ ta t·ấn c·ông rồi phục kích từ phía sau sao?”
Nghĩ vậy, Lưu Vọng Thiên liền tập hợp tướng lĩnh, tổ chức một cuộc họp khẩn. Ngồi ở vị trí trung tâm, hắn chỉ tay lên bản đồ mà nói:
- Tên họ Trần kia thật quái dị, các ngươi có kế sách gì để ép hắn phải chui ra khỏi cái mai rùa này không?
Một viên tướng nghe vậy thì liền trả lời:
- Bẩm thống soái, mạt tướng nghĩ hắn đã sớm rời khỏi nơi này rồi cũng nên. Mục đích hắn xây dựng tòa thành này ban đầu có lẽ để tiêu hao chiến. Nhưng sau khi phát hiện chúng ta có v·ũ k·hí sát thương kia thì lập tức bỏ thành, biến nó thành cái bia khổng lồ khiến ta tiêu hao đạn dược đi.
Lưu Vọng Thiên nghe vậy thì gật gù nói:
- Điều ngươi nói ta cũng có cân nhắc qua. Tuy vậy không gian này chỉ rộng từng đó, chúng ta đã lùng sục hết cả rồi. Ngoài những cái bẫy vớ vẩn ra thì hoàn toàn không thấy bóng dáng của một người nào cả. Vậy nên chắc chắn hắn vẫn ở trong thành.
Một viên tướng khác nghe vậy thì nói:
- Nếu thống soái đã không có thông tin chính xác, vậy xin ngài cho phép mạt tướng ngày mai dẫn 300 lính đi công thành. Như vậy sẽ biết được là hắn có còn ở lại trong cái mai rùa này hay không.
Lưu Vọng Thiên ngh vậy thì cảm thấy cũng có lý. Hắn liền hỏi một vị quản sự:
- Vấn đề lương thảo thì thế nào?
- Bẩm thống soái, vì rất khó khăn để chúng ta mua sắm ở Trấn Yêu thành, nên lương thảo mang theo chỉ còn đủ cho một tháng.
Sau khi nghe báo cáo của quản sự, Lưu Vọng Thiên tặc lưỡi một cái. Hắn suy nghĩ cái gì đó rồi dõng dạc nói:
- Được, vậy thì cứ thế mà làm. Bào tướng quân, mai hãy mang 500 lính đi công thành, chúng ta sẽ ở ngay phía sau ngươi. Nếu thấy kẻ địch thì bắn pháo hiệu, chúng ta sẽ lập tức hội quân công thành.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Vậy là cuộc họp bất thường này cứ thế mà kết thúc, Lưu Vọng Thiên lại một lần nữa leo lên gác canh mà nhìn về phía tòa thành kia. Trong lòng hắn nổi lên một nỗi bất an vô hình, không thể nào diễn tả được.
Sáng ngày thứ bảy, Bào tướng quân y lệnh dẫn theo 500 binh tốt bắt đầu xâm nhập trận pháp quan sát của Trần Cảnh. Lúc này Trần Cảnh còn đang nằm co cụm một góc mà rên hừ hừ, quần cũng chả thèm mặc vào.
“Cheng cheng, cheng cheng, cheng…” Tiếng chuông báo động xâm nhập vang lên khiến Trần Cảnh bừng tỉnh. Anh cuống cuồng bò dậy, cứ tồng ngồng như vậy mà chạy đến phòng tình báo. Vừa mới bước vào thì Trần Thừa đã túm lấy tay Trần Cảnh chạy như bay đến bên trận pháp. Hắn chỉ tay vào đó mà nói:
- Năm phút trước phát hiện một toán quân tầm 500 người xâm nhập vào vùng trận pháp, mười phút sau thì lại phát hiện thêm ba toán quân khác, quy mô mỗi toán cũng khoảng năm trăm người tiến vào từ hai bên sườn của chúng ta. Ước chừng ba mươi phút nữa sẽ tiến đến chân thành.
Trần Cảnh nghe vậy thì lập tức nói:
- Kích hoạt toàn bộ AC 1, Trần Thừa ngươi là kiếm tu mạnh nhất nên ngươi sẽ là mắt trận. Với sức mạnh của chúng ta hiện tại, để khởi động được nó ở hình thái yếu nhất cũng mất toi nửa cái mạng. Vậy nên ngươi chỉ có một cơ hội mà thôi, đừng để mất.
- Được!
Trần Thừa đáp lại gắn gọn rồi lập tức nhảy vào trong trận bàn, lập tức từ dưới trận bàn, hàng trăm sợi dây bay ra quấn lấy Trần Thừa. Một sợi dây to nhất, đầu hóa mũi nhọn lập tức đâm thẳng vào cột sống hắn, kết nối não Trần Thừa với tất cả hệ thống AC 1.
Trần Cảnh sau khi xác nhận Trần Thừa đã kết nối thành công thì liền ra lệnh:
- Mọi người ở lại nơi này để chia sẻ gánh nặng cho Trần Thừa đi. Những ai b·ị t·hương hay mới chỉ đến Hoang Thần cảnh thứ nhất thì theo ta lên tường thành chém g·iết, tạo cơ hội cho bọn họ.
- Rõ!
Vậy là cả đám người phân ra làm hai, Trần Cảnh dẫn theo một đám tầm 20 người đi lên tường thành còn tất cả mọi người còn lại đều ngồi xuống đất theo các vị trí trên trận đồ. Trận bàn lập tức xoay chuyển, các sợi dây kia như những xúc tu lập tức đâm vào cột sống của họ, biến não của họ trở thành bàn tính phụ cho Trần Thừa.