Chương 63: Do dự
Chính vì không có bằng chứng về việc tiêu diệt được đội chủ lực của Tây Sơn quân nên Lưu Vọng Thiên cũng không dám hành động bừa bãi, hắn bắt đầu trở nên do dự, không biết nên nhân lúc này mà công thành hay không.
Ở bên ngoài, đám người bên phe Đào Đô ủ rũ không thôi, trái ngược hoàn toàn với đám người đến từ Hiên Viên. Bọn chúng vui vẻ lạ thường, có lẽ vì những hình ảnh được chiếu ở kia đang cho bọn chúng thấy được vẻ oai phong của thánh tử bọn chúng và vẻ nhu nhược, chán đời của Trần Cảnh lúc này.
Ở khán đài Hiên Viên sơn, một vị trưởng lão đang xem bỗng lên tiếng, phá tan bầu không khí hào hứng của mọi người:
- Nhìn thế này thì chúng ta rõ ràng có lợi thế hơn rất nhiều, sao Lưu thánh tử không dồn binh, thuận thế công thành đánh cho xong trận này luôn nhỉ.
Vị trưởng giáo trung niên nghe vậy thì liền húp một ngụm trà, nhàn nhạt nói:
- Hắn đang do dự! Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Ngay từ trận đầu hắn đã bị tên họ Trần kia cho ăn khá nhiều quả đắng, trên đường hành quân thì không gặp hố chông thì cũng gặp tiễn độc, tuy không c·hết ngay nhưng sẽ tạo ra rất nhiều người b·ị t·hương. Bọn chó cỏ ấy một khi bị chảy máu thì sẽ rên rỉ rất nhiều, từ đó mà gia tăng nỗi sợ hãi trong toàn quân, mài đi huyết khí của chúng. Thân binh thật sự của nó chỉ có vài trăm người, còn lại là lính ép buộc. Cái lũ ăn nhiều làm ít ấy nếu nó không quản chặt thì sớm hay muộn cũng sẽ gặp phải phiền phức từ chúng thôi.
Vị lão giả, người được Lưu Vọng Thiên xưng là sư tôn nghe vậy thì thở dài tiếp lời:
- Với nó thì đây là lần đầu tiên cầm binh chém g·iết. Vậy mà gặp phải một đối thủ cà chớn như thế này thì thật là lãng phí thời gian. Tên họ Trần kia tuy học được sự ranh ma của lũ hồ ly Đào Đô nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Quân đội của hắn tuy toàn tinh anh, trang bị cực tốt nhưng tiếc rằng tu vi quá thấp. Xét qua thì toàn bộ đều là Linh Thai cảnh, đội quân của chúng ta tu vi thấp nhất cũng phải là Tiên Cốt cảnh, cao nhất là Kim Đan cảnh. Thực lực cách biệt quá nhiều, nên dù nó chọn t·ấn c·ông hay vây hãm thì người chiến thắng cuối cùng cũng chỉ có thể là nó thôi.
Vị trưởng giáo nghe vậy thì liền nói:
- Nếu thần đao Lưu Kim Cách ngài đã nói như vậy, chúng ta cũng yên tâm hơn hẳn. Nào, ta kính ngài một ly. Hãy uống mừng cho chiến thắng của Lưu Vọng Thiên…
Ở bên đó vui là vậy nhưng không khí ở bên này thì khác hẳn. Nữ thành chủ hiện tại đã đứng ngồi không yên, đuôi lúc nào cũng xù lên thành một cục bông, đi đi lại lại liên tục, chà muốn nát luôn cái đế giày rồi.
Tiểu lão sư thì vẫn cứ ngồi đó uống rượu, ông nhìn bóng hình đám người Trần Cảnh đang ngồi chè chén một cách chán đời ở trong cái bóng nước rồi lại nhìn khung cảnh vậy hãm, không tiến cũng chẳng lùi của đám Hiên Viên quân kia thì cười lớn. Ông đứng dậy, ợ một cái thật to sau đó dùng tay kéo mạnh cái đuôi của nàng khiến nàng ngã sấp mặt về phía trước.
Ngay lúc đó tiểu lão sư đạp cái ghế ra để nàng ngã đập mặt vào đó, còn mông nàng thì chổng về phía đằng này. Tiểu lão sư không nhiều lời, ông lập ra một kết giới và ngay lập tức rút từ trong tay áo ra một cái roi mây thật dài.
“Vút…Chát! Vút… chát!” Từng tiếng vụt roi chát chúa cùng tiếng da thịt bị xé toạc vang lên, hai cái mông trắng nõn của nàng lập tức hằn lên cả chục vết roi thật dài, thật sâu. Mỗi lần cây roi của tiểu lão sư vụt xuống thì lại đánh văng một miếng da thịt của nàng ra ngoài.
Nữ vương thành chủ bản đóng thế này b·ị đ·ánh đau như vậy thì tức giận lắm, nhưng nàng không hề oán thán một lời, không dám rên lên một tiếng. Nàng cứ cố gắng giữ vững tư thế của mình mà đón nhận những nhát roi xé nát thịt da đó.
Sau khi đánh tầm trăm roi, tiểu lão sư lúc này mới chịu ngừng tay. Hai cái mông của nàng giờ đây máu thịt mơ hồ, hầu như bị lột toàn bộ da, máu chảy ướt đẫm cái quần màu trắng nàng đang mặc. Một số nơi b·ị t·hương nặng đến nỗi lộ ra cả lớp mỡ vàng hay những sợi cơ nát tươm.
Lão sư vứt cây roi xuống đất, chộp lấy một ly rượu đang uống dở mà tạt vào mông nàng. Sau đó ông quay trở lại chỗ ngồi mà tức giận nói:
- Ngươi biết lỗi của ngươi chưa?
Vị nữ thành chủ này vừa b·ị đ·ánh xong, máu ở mông còn chưa kịp khô thì lại bị tạt ngay một ly rượu mạnh khiến nàng đau thấu tim gan, nước mắt của nàng đã rơi ra từ khi nào nàng cũng không biết. Nhưng nàng vẫn cố gắng giữ vững tư thế, giọng run run nói:
- Tiểu nữ ngu dốt, xin lão sư giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nữ một con đường sống!
Lão sư nghe vậy thì tức điên, định nhặt cây roi lên đánh thêm một chặp nữa nhưng nghĩ đi nghĩ lại một lúc thì lại thôi. Ông nói:
- Ngươi thân là thành chủ lại không có tín nhiệm với người đại diện của mình, lại còn biểu hiện thái độ đó trước mặt ta, trước mặt tên nít ranh Hiên Viên kia đó là tội thứ nhất. Ngươi thân là thành chủ nhưng thấy con dân mình lo lắng, thấy binh lính mình hao mòn nhuệ khí lại không chủ động ra đó mà trấn an họ, cứ xù lông, đi đi lại lại ở đây ngứa cả mắt. Đó là tội thứ hai. Năm đó ta đã dạy Thanh Tuyết, chị của ngươi bài học này khi tiếp quản nơi đây, giờ lại tiếp tục dạy cho ngươi. Năm đó ta đánh chị ngươi một trăm roi xong xát muối thì hôm nay cũng sẽ đánh ngươi một trăm roi nhưng không có muối, dùng rượu thay vào vậy.
Nói dứt lời, tiểu lão sư lại tiếp tục hắt rượu vào cái mông be bét máu thịt của nàng. Nàng đau, xót, ngứa đến cắn cả vào môi chảy cả máu, lệ nóng hai hàng nhưng tuyệt nhiên không dám rên lấy một tiếng.
Một lúc sau, Tiểu lão sư lấy ra một bình ngọc sau đó đổ chất dịch trong bình vào mông nàng. Ngay lập tức mông nàng liền bắt đầu hồi phục lại da thịt, lãi trắng nõn như ban đầu, tất nhiên đó chỉ là bên ngoài, còn bên trong thì vẫn đang hồi phục, vì v·ết t·hương bên trong còn ẩn tàng đao ý của tiểu lão sư nên việc lành lại rất chậm chạp. Điều này khiến nàng chỉ cần ngồi xuống thôi cũng đủ để đau tới mấy đời rồi.
Tiểu lão sư thấy bên ngoài đã hồi phục xong thì liền dừng lại mà nói:
- Tốt, đã lành lại và không có sẹo. Còn v·ết t·hương bên trong ngươi tự vận khí mà chữa trị đi, chị của ngươi phải mất cả tháng mới có thể ngồi xuống bình thường đấy, hy vọng ngươi sẽ làm tốt hơn. Ngươi biết không, ta rất ghét đánh phái nữ vì họ sinh ra không phải để b·ị đ·ánh. Tuy vậy người ở địa vị cao như ngươi làm sai thì dù ghét mấy thì ta cũng phải đánh, vì nếu không đánh thì cái sai của ngươi sẽ gián tiếp lấy đi mạng của rất nhiều người. Vậy nên Thanh Tuyền, ngươi phải nhớ lấy trận đòn này, lần sau mà còn tái phạm thì không chỉ như vậy là xong đâu, ta sẽ để lão bà bà kia tự tay giáo huấn ngươi.
Thanh Tuyền nghe tới vị đó sẽ tự tay giáo huấn mình thì liền run cầm cập, chân không đứng vững được nữa mà ngồi bịch xuống đất. Tiểu lão sư thấy vậy thì thở dài, ông nói:
- Thôi bỏ đi, ai bảo tòa thành này lại là cổng vào Đào Đô kia chứ. Nếu ngươi muốn buông bỏ gánh nặng này thì tên suy thận kia chính là chìa khóa. Ngươi cứ dùng cái mông của mình mà đè c·hết hắn như chị ngươi đã làm, chỉ cần có thai thì ngươi sẽ được hưởng đãi ngộ giống với chị ngươi ngay lập tức. Hơn nữa ngươi cũng có thể coi hắn là bao cát mà trút giận, miễn hắn còn thở, ấm chén còn nguyên vậy là được. Dù sao thì thiên hạ này vốn do nữ tử các ngươi quản lý, chúng ta những tên nam nhân thối này ngoài việc giao phối và làm thức ăn ra thì chả còn tác dụng gì cả. Ngươi phải mau chóng trưởng thành lên thôi, đã hai ngàn năm rồi, đừng trẻ con mãi như vậy.
Thanh Tuyền ngồi đó nghe vậy thì càng thêm quyết tâm về việc sẽ đè c·hết Trần Cảnh, nàng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của anh. Lần này thì Trần Cảnh dù thắng hay thua cũng đều thảm rồi. Khi tiểu lão sư bước ra ngoài, ông ngửa mặt nhìn về phương xa và nói với một giọng run run, ra điều sợ hãi lắm:
- Nếu ngày hôm nay người đến là lão bà kia thì ngươi sẽ sống không bằng c·hết còn ta sẽ bị nàng hút cạn cốt tủy cho coi. Lần trước vì đứng ra đỡ lời cho chị ngươi mà ta đã bị nàng bắt lại, bẻ gãy tay chân sau đó từ từ gặm nhấm cái thân già này suốt chín năm. Suốt những năm đó, ta chỉ có thể nằm đó, không thể sống mà cũng chẳng thể c·hết. Bực mình nhất là ta chỉ có thể nhìn nàng õng ẹo gặm nhấm máu thịt mình mà không được xơ múi tí gì cả. May mà sau khi ăn xong thì nàng đã đột phá nên tha cho ta một mạng. Vậy nên lần này, ngươi rất là may mắn đấy!
Nói xong, tiểu lão sư liền dùng tay làm đao, cắt ra một vết rách không gian và chui vào đó, để lại Thanh Tuyền một mình nằm sấp ở đây mà khóc lóc không thôi. Xem như lần này thực sự nàng đã nhặt lại được một cái mạng nhưng cái mông ngọc ngà của nàng b·ị đ·ánh hỏng mất rồi. Thanh Tuyền hiện không thể đứng dậy được nên chỉ có thể nằm sấp ở đó mà hét lên:
- Tất cả là tại tên khốn suy thận đó! Ta hận ngươi! Thanh Tuyền ta thề, nếu không thể tự tay thiến ngươi một trăm, một ngàn lần thì ta không phải là Cửu Vĩ nữ nhân nữa!…