Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 62: Bia mộ




Chương 62: Bia mộ

Sáng sớm ngày thứ sáu, q·uân đ·ội của Lưu Vọng Thiên đã đến sát sườn của tòa thành này và điên cuồng nã pháo. Từng quả pháo phốt pho lao từ trên trời xuống và nổ tung như những quả pháo hoa phía trên đầu của đám người Trần Cảnh.

Tro bụi và khí độc đã phủ lên tòa thành này một lớp sơn trắng xóa, c·hết chóc. Tuy vậy, đám người Trần Cảnh vẫn bình yên vô sự ở dưới một tầng hầm kiên cố.

Cứ khoảng năm phút, nơi này lại bị pháo kích một lần. Mặt đất xung quanh bị cày xới đến biến dạng, cây cỏ bị bụi phot pho thiêu trụi toàn bộ nhưng tòa thành này vẫn sừng sững, hiên ngang đứng ở đó mà không gặp phải tổn hại to tát gì.

Các trận pháp thông khí và gia cường đã được cho hoạt động hết công suất, nên không có thêm thiệt hại về người. Tuy hiện tại an toàn, nhưng tinh thần của mọi người đều suy sụp. Điều này làm Trần Cảnh nhớ lại lúc mà anh phải chui rúc, lang thang trên những chiến trường vì mấy cái mệnh lệnh c·hết tiệt của những con heo mặc vest mỗi khi họ bị t·ấn c·ông b·ằng v·ũ k·hí s·inh h·ọc.

Lúc đó, khuôn mặt của những người lính tham chiến cũng giống như đám người của Trần Cảnh lúc này vậy. Hoang mang, tuyệt vọng nhưng cũng có một chút gì đó phẫn nộ và không cam lòng. Trần Cảnh thở dài một cái, mắt của anh tuy đã khôi phục nhưng khôi phục rồi để nhìn thấy cảnh này thì thà tiếp tục mù còn hơn.

- Tên khốn đó không phải người mà! Hắn vậy mà sẵn sàng thí một ngàn lính để đổi lấy sáu mươi người chúng ta. Trong các đợt oanh kích đó bên dính đạn chủ yếu là đám tốt thí kia, quả thực đối với thần tiên trên núi, dù là Hiên Viên hay Đào Đô thì tính mạng của chúng ta, những người bán mạng cho họ mong kiếm miếng cơm thật là quá rẻ mạt mà!

Trần Thừa không chịu được nữa mà hét lên, hắn điên cuồng vừa hét vừa đấm vào tường đến bật cả máu tay. Thấy vậy. Trần Cảnh liền quát:

- Người c·hết cũng đ·ã c·hết rồi, ngươi làm như vậy thì chỉ khiến bọn họ không thể nhắm mắt lại mà ra đi được thôi. Hơn nữa bản chất của Tây Sơn quân của chúng ta với tên Hiên Viên quân của Lưu Vọng Thiên là khác nhau. Chúng ta xây dựng q·uân đ·ội chọn chất không chọn lượng, hơn nữa tất cả đều là trẻ mồ côi, sống và nương tựa vào nhau như một gia đình. Vậy nên hy sinh bất kỳ một ai cũng là quyết định đau đớn nhất, tựa như tự dùng dao cùn mà lóc thịt bản thân vậy!



Trần Thừa thấy Trần Cảnh cáu gắt mà quát lên như vậy thì định phản bác lại nhưng Trần Cảnh chặn họng ngay lập tức:

- Chúng ta chiến đấu không chỉ vì tiền, mà còn là vì những đứa trẻ ở Thần Nông các. Nếu chúng ta không thể chiến thắng, nếu chúng ta không thể cho Đào Đô thấy được giá trị của mình, thì họ sẽ ngừng chu cấp cho Thần Nông các, cũng như cắt đứt mọi thỏa thuận bảo vệ. Bọn trẻ sớm hay muộn cũng bị nhốt lại cái cũi sắt nơi tăm tối kia, trở thành heo chó trên bàn tiệc của đám linh cẩu ăn thịt không nhả xương đó mà thôi. Ta biết ngươi định nói gì, ta không phải thánh nhân nhưng những đứa trẻ đó lại coi ta như là thánh nhân, những chủng loài yếu đuối đang phải dựa vào Thần Nông các để sinh tồn coi ta, ngươi, tất cả mọi người có mặt trong căn phòng này là thánh nhân, là thần binh, là niềm hy vọng duy nhất mà họ có.

Trần Thừa còn định nói gì đó, nhưng chỉ thốt ra được hai chữ:

- Xin… lỗi!

Trần Cảnh nghe vậy thì thở dài, anh nói:

- Đó không phải lỗi của ngươi. Thanh Phong tên này rất thích đọc sách, có vẻ rất khoái ăn khoai. Nguyệt Lam ngày mai là sinh nhật của cô ấy, quà sinh nhật cũng đã chuẩn bị rồi nhưng người đã không còn nữa. Miêu Mi thì mới mười tuổi, đây là trận đầu tiên của nó, nó khá nhút nhát nhưng lại rất kiên cường… Những người đã ngã xuống từ đó đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ. Ta đã khắc tượng của họ, tên của họ vào Linh Thai giới của mình. Một khi ta còn sống, ta sẽ vẫn luôn nhớ tới họ, tưởng niệm họ, trở thành bia mộ của bọn họ. Ngay cả khi ta c·hết, ta cũng sẽ tìm cách để lại Linh Thai của mình, truyền lại cho đến khi thiên địa lụi tàn thì mời thôi. Vậy nên, các ngươi nghe theo lệnh của ta mà hành động, g·iết người vì ta, hy sinh cũng vì ta. Các ngươi không có tội, mọi tội lỗi ngây ra, ta sẽ tự mình gánh vác!

- Nguyện mãi trung thành với công tử, có c·hết cũng không từ!



Mọi người trong phòng nghe xong thì dường như cũng có thêm một cái gì đó trong lòng, nó vô hình, vô tướng nhưng lại khiến họ cảm thấy rằng mình được công nhận, họ không phải tốt thí, không phải chó cỏ. Ở nơi đó vẫn có một người luôn nhớ về họ, khóc thương cho họ khi họ c·hết đi. Vậy là không ai bảo ai, mọi người tự chỉnh đốn lại giáp phục của mình và tiến hành thề ước với Trần Cảnh. Trần Cảnh thấy cảnh này thì chỉ mỉm cười thật chua chát, hai mắt từ khi nào đã chảy ra hai dòng lệ nóng hổi.

Trần Thừa thấy vậy thì cũng chạy lại, vỗ vỗ vai Trần Cảnh. Trần Cảnh hít vào một hơi, lấy ra một cái chén lớn và đổ đầy rượu vào đó. Anh uống một hớp và đưa cho Trần Thừa, hắn cũng uống một hớp rồi chuyền cho người tiếp theo. Cứ như vậy, qua từng chén rượu sĩ khí của Tây Sơn quân lại tăng thêm một phần.

Trần Cảnh đưa hồ lô cho Miêu Nhị và bảo:

- Sau đêm nay, có thể hơn một nửa sẽ phải nằm lại nơi hoang lạnh này. Em hãy để họ uống thỏa thích đi, sáng mai khi bọn khốn đó vào trong phạm vi của AC 1, chúng ta sẽ phản công.

- Vâng!

Miêu Nhị cũng không nói nhiều, lập tức nhận hồ lô và tự tay châm rượu mời binh sĩ. Trần Cảnh quan sát mọi người uống rượu say xưa, một vài ngương mặt đã bắt đầu nở ra những nụ cười ấm áp. Trần Cảnh thấy vậy thì gật đầu, lấy ra một cái chén khác mà rót rượu cho Trần Thừa. Anh nói:

- Ngươi hỏi ta là tên Lưu Vọng Thiên có còn là người không, ta khẳng định hắn là người, còn là người tiêu biểu của Nhân tộc nữa đấy. Trên chiến trường, nơi c·ái c·hết có thể đến từ bất kỳ đâu, con người sẽ có xu hướng tuân theo sức mạnh cùng quyền lực và những nhà cầm quân sẽ l·ạm d·ụng điều này hết mức. Điều hiển nhiên là những tác động do ngoại cảnh, giáo dục, lối sống không liên quan gì đến lý trí, lương tâm hay nhân cách của con người mà do vai trò và vị trí của người đó trong một quần thể cai trị. Hắn là thống soái của một đội quân cuồng chiến như vậy thì dù có ra những quyết định tàn khốc, máu lạnh là chuyện bình thường, cấp dưới một là phục tùng hai là c·hết vậy thôi. Miễn là nó cho lại kết quả tốt thì đừng nói một ngàn người, thậm chí một vạn người thì hắn cũng dám thí.

Trần Thừa nghe vậy thì cũng gật đầu, vừa uống rượu vừa nói:

- Ngươi cũng là thống soái, ngươi cũng nên như vậy. Bọn ta sẽ không bao giờ oán hận ngươi dù cho chính ngươi là người đã đẩy bọn ta vào chỗ c·hết.



Trần Cảnh nghe vậy thì cười khẩy một cái:

- Ha ha ha, c·hết thì ai cũng phải c·hết. Tuy nhiên nếu phải ra quyết định như vậy thì ta muốn c·ái c·hết của các ngươi phải được lưu danh đến muôn đời chứ không phải một c·ái c·hết nhạt nhẽo như vậy. Các ngươi không oán hận ta nhưng ta thì có, ta sẽ oán hận chính bản thân mình! Thôi, không nói chuyện này. Uống đi!

Vậy là cả hai người đều uống đến say bí tỉ, mặc kệ cơn mưa đạn pháo bên ngoài không ngừng tàn phá khắp bốn phương. Đến đêm, các đợt pháo kích đã hoàn toàn dừng lại, để lại một mảnh đất bị cày xới lỗ chỗ, phủ đầy tro bụi trắng xóa.

Lưu Vọng Thiên đứng ở một nơi cao mà quan sát tòa thành này, nó tuy tổn hại nghiêm trọng nhưng các khối kiến trúc đặc biệt thì vẫn còn nguyên vẹn, tường thành vẫn rất kiên cố, pháo kích mới chỉ có thể lột bỏ lớp ngoài cùng của nó mà thôi.

- Báo, không phát hiện có dấu hiệu sự sống tồn tại trong thành.

- Báo, đạn cháy đã dùng hết.

- Báo,…

Sau khi nghe tin báo cáo thì Lưu Vọng Thiên liền rơi vào trầm tư. Chuyện này không giống như những gì hắn dự tính lắm. Ban đầu thì hắn định thí 1000 quân đổi toàn bộ đội tiên phong của Trần Cảnh. Vậy mà khi kiểm xác thì không thấy bất kì một cái nào, tù binh cũng không, chỉ toàn xác của quân hắn mà thôi.

Lưu Vọng Thiên không biết là Tây Sơn quân đều tự đặt một chế độ tử bạo sẵn trong linh thai, một khi b·ị b·ắt hay c·hết thì nó lập tức kích hoạt, tiêu hủy toàn bộ xác thân và trang bị gần như ngay lập tức, vậy nên không có xác để mà tìm.