Chương 61: Tây Sơn bại trận
Sau trận mây mưa hồi trưa, Trần Cảnh bị sặc thận nên chỉ có thể nằm một chỗ mà rên hừ hừ. Câu chuyện giường chiếu của Trần Cảnh đã bị dân chúng một đồn mười, mười đồn trăm, cứ thế mà lan rộng ra khắp mọi nơi y như một đám c·háy r·ừng. Vậy nên giờ đi bất kỳ đâu cũng có thể nghe được những lời bàn tán như:
- Thập nhất thánh tử của chúng ta thật là biết chiều lòng nữ nhân nha, sáng tạo ra thật nhiều tư thế mới lạ!
- Ừ, chỉ tiếc là thận yếu. Mới có tí xíu mà đã mệt rồi.
- Phải, kim thương cũng hơi ngắn. Nhưng kỹ năng dùng lưỡi cũng điêu luyện quá ấy chứ. Có dịp nhất định phải thử nó một lần
- Ha ha, phải đấy. Nếu có dịp thì phải bắt trói ngài ấy lại mà thử một lần. Đó là đặc quyền của nữ nhân Cửu Vĩ chúng ta, nam nhân như ngài ấy dù không muốn thì cũng phải vâng mệnh mà quỳ liếm thôi…
Lúc này ở Hiên Viên sơn, có một nữ tử áo đỏ cũng đang quan sát Trần Cảnh. Nàng chính là Lưu Tiểu Hoa ở trái đất chuyển sinh qua đây, nhưng vì thân xác đổi thay nên hai người dù gặp mặt thì cũng khó mà có thể nhận được ra nhau.
“Tòa thành này có kết cấu rất quen thuộc, nhìn giống tòa thành kia ở Bắc Triều Tiên. Cái hệ thống phóng tên kia cũng khá giống hệ thống t·ên l·ửa CCT A1 của Israel. Trên thế giới chỉ có một nước duy nhất sở hữu bản thiết kế của hai thứ này chính là Việt Nam. Vậy kẻ tên Trần Cảnh này cũng có thể là người chuyển sinh hoặc có liên quan đến người chuyển sinh đến từ Việt Nam đó. Gốc gác của tên này hẳn là tướng lĩnh cấp cao trong q·uân đ·ội thì mới có thể tiếp cận với những bản thiết kế này.”
Nghĩ như vậy nàng liền cắn chặt môi, mọi chuyện dường như có vẻ khó khăn hơn những gì nàng tưởng tượng rất nhiều. Nếu nàng đang thúc đẩy nền tảng khoa học cho bên này thì bên kia hắn còn làm tốt hơn cả nàng. Hệ thống t·ên l·ửa và pháo đài phòng thủ này là bằng chứng rõ ràng nhất.
Điều này làm Lưu Tiểu Hoa cảm thấy hoảng sợ, nếu cứ cái đà này thì sớm hay muộn Đào Đô cũng sẽ vượt mặt Hiên Viên sơn. Giá trị của nàng ở nơi này cũng bị giảm xút, nàng sẽ bị ép trở thành cái máy đẻ, trở thành đan lô để cho những lão già biến thái kia thải bổ. Lưu Tiểu Hoa rùng mình mà hít vào một hơi để có sức cầu nguyện cho chiến thắng của anh trai mình.
Ở trong không gian chiến trường, Trần Cảnh sau khi uống thuốc trị sặc thận xong rồi thì cũng đã đỡ hơn nhiều. Trời sẩm tối thì Phạm lão liền mang tới cho anh một cái sa bàn tỉ lệ 1:1000, mô tả chi tiết toàn bộ vùng không gian này.
Trần Cảnh rất hài lòng nói:
- Làm tốt lắm, giờ hãy đi chợp mắt chút đi. Đêm có thể sẽ phải họp thâu đêm đấy!
- Tuân lệnh sư tôn!
Phạm lão nói xong thì liền rời đi còn Trần Cảnh ở lại ngắm nghía cái sa bàn 3D này mà tấm tắc khen ngợi tài năng của Phạm lão cùng đội ngũ của ông.
Đêm ngày thứ năm, Trần Cảnh tập hợp mọi người lại phòng họp và ra chỉ thị:
- Trần Thừa 30 phút trước có gửi tin là q·uân đ·ội bên đó đã bắt đầu hành quân tiến về phía chúng ta. Quân đội của họ lớn hơn gấp mười lần, vậy nên nếu đối đầu trực tiếp thì không có cửa thắng. Vậy nên Hồ Minh, Hải Minh. Hai người hãy dẫn đội của mình, hội quân với Trần Thừa, tiến hành mai phục ở vùng trũng này, mục tiêu t·ấn c·ông là các khẩu pháo kia cùng với xe lương nếu có. nếu bọn chúng có thể kéo pháo vào vùng đồng cỏ, chúng ta sẽ lập tức rơi vào phạm vi bắn phá của chúng.
- Tuân lệnh công tử!
Hồ Minh, Hải Minh là đội trưởng đội tinh binh, sức chiến đấu chỉ ngay sau Trần Thừa. Vậy nên việc phục kích lần này để họ đi là tốt nhất. Tuy nhiên nếu Trần Cảnh nghĩ được việc phục kích đánh lén thì bên kia cũng vậy. Cho nên anh tiếp tục ra lệnh:
- Miêu Nhất đến Miêu Lục, bọn em dẫn theo số binh sĩ còn lại chuẩn bị sẵn sàng chi viện bất cứ lúc nào! Lý Linh, Kinh Thước chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận người b·ị t·hương.
- Tuân lệnh công tử!
Trần Cảnh gật đầu rồi phất tay giải tán. Mọi người lập tức bắt tay vào việc của mình. Trận đánh đầu tiên rất quan trọng với sĩ khí của binh lính, nếu thất bại trận này sẽ rất khó để Trần Cảnh có thể vực dậy được ý chí chiến đấu của họ.
Trần Cảnh ngồi một mình bên cạnh sa bàn, Linh Thai không ngừng vận chuyển tính toán. Mắt của Trần Cảnh bây giờ cũng chuyển sang màu hổ phách, bây giờ anh đã rơi vào trạng thái lý trí tuyệt đối, không một thứ gì có thể tác động vào suy nghĩ của anh được nữa.
Tầm ba giờ sáng, Trần Thừa thông báo qua Tai Mèo một tin tức không mấy vui vẻ:
- Trần Cảnh, đội quân này chỉ có khoảng một ngàn người, toàn là bộ binh! Không có xe lương và pháo.
“Dương đông kích tây, nếu là ta thì cũng làm vậy thôi. Nhưng dám hy sinh một ngàn người để tạo cơ hội t·ấn c·ông nhà chính vậy thì tên thánh tử này cũng khá máu lạnh đấy, không hổ là đao tu!”
Trần Cảnh nghĩ một hồi rồi nói:
- Đội quân chính chắc hẳn đi đường vòng rồi, có thể chúng sẽ t·ấn c·ông từ phía sườn phải hoặc phía sau, nơi đó đất cứng và phẳng, dễ đặt pháo ở đó. Ngươi hãy dùng Chu Tước tiễn chào hỏi cái đám cảm tử ngu ngốc này một cái rồi rút về “Hang thỏ” ẩn đi. Tuyệt đối ko quay về thành! Khi pháo kích bắt đầu thì hãy tìm đến chỗ đó, dùng Chu Tước tiễn mà chào hỏi nhau một chút rồi lại rút về “Hang thỏ”. Cho chúng thấy sự đáng sợ của lối đánh du kích này nào!
- Được!
Nói rồi Trần Thừa tắt liên lạc, hắn liếm mép một cái rồi ra lệnh:
- Chu Tước tiễn, bắn!
“Vút v·út v·út” Hàng loạt các mũi tên to đùng bỗng từ dưới đất bắn lên trời sau đó rơi xuống như mưa khiến cho Hiên Viên quân không kịp trở tay. Mũi tên kỳ quái này găm vào mục tiêu liền vỡ nát và b·ốc c·háy dữ dội, sức nóng khủng kh·iếp đến mức chảy cả áo giáp, khoét sâu vào da thịt đến tận xương. Nước cũng không thể nào dập tắt được.
Điều kinh khủng hơn là khi nó cháy vậy mà lại sinh ra những luồng khói trắng, bất kỳ ai hít phải thì mũi, cổ họng, phổi sưng phồng hết lên và bắt đầu chảy máu. Nạn nhân sẽ bị ngộp thở và c·hết từ từ trong đau đớn.
Trần Thừa từ xa khi thấy cảnh tượng này cũng phải kinh hãi trước uy lực của thứ gọi là Chu Tước tiễn này. Còn ở bên ngoài, người dân Đào Đô dường như điên cuồng cả lên, Trần Cảnh chỉ dùng một trăm người vậy mà đã miểu sát đội quân một ngàn người chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng này thật đáng sợ và vĩ đại đến chừng nào. Lưu Tiểu Hoa khi thấy cảnh tượng này thì chỉ cười cười.
“Vũ khí phốt pho trắng! Làm sao chúng có được thứ v·ũ k·hí hủy diệt này chứ? Nhưng xem ra là ta và tên đó có cùng một ý tưởng rồi! Tuy mũi tên cháy của ngươi mạnh thật đấy nhưng đạn pháo cháy của ta còn mạnh hơn. Bọn rác rưởi các ngươi cứ chuẩn bị mà đợi bị t·hiêu s·ống đi.”
Nghĩ như vậy, Lưu Tiểu Hoa càng phấn khích hơn nữa. Nàng không thể nào kiểm soát được bản thân được nữa và cười lên điên dại, lập tức rơi vào trạng thái cuồng huyết và phá phách khắp nơi.
Bên trong không gian sa bàn, cuộc phục kích của Trần Cảnh đã thành công mỹ mãn, nhưng dường như có gì đó không đúng ở đây. Đám người bị đẩy ra này hành động chẳng giống binh sĩ gì cả, lóng nga lóng ngóng, buông bỏ vị trí mà bỏ chạy… Thậm chí còn chẳng thèm hội quân để phản công.
Trần Cảnh nghe được báo cáo như vậy thì lập tức nhận ra có trá, anh lập tức ra lệnh:
- Rút lui xuống “Hang thỏ” ngay lập tức! Thay đổi kế hoạch, mau trở về thành.
Vậy là cả đám lập tức ngừng bắn và bắt đầu rút lui. Bỗng “Ầm, ầm, ầm” Âm thanh tựa như sấm sét nổ vang trời từ xa truyền đến, theo sau đó là hàng loạt q·uả c·ầu l·ửa từ trên trời lao xuống không ngừng nghỉ. Những q·uả c·ầu l·ửa này vừa chạm đất liền nổ tung tạo thành các cái hố sâu hoắm, chúng cũng bắn ra rất nhiều q·uả c·ầu l·ửa nhỏ, nóng bỏng và không ngừng tạo khói độc màu trắng, y hệt như Chu Tước tiễn của Trần Cảnh nhưng uy lực mạnh hơn gấp trăm lần.
Bên trên “Hang thỏ” t·iếng n·ổ, tiếng la hét, tiếng rên rỉ không ngừng vang vọng khắp nơi. Tuy có mặt nạ phòng độc và được cảnh báo sớm nhưng Tây Sơn quân vẫn bị thiệt hại nặng nề. Sau khi rút lui thành công ra khỏi vùng pháo kích, Trần Thừa kiểm kê quân số thì phát hiện n·gười c·hết thì không có bao nhiêu nhưng người b·ị t·hương tật lại chiếm quá nửa quân số.
Vậy là Trần Thừa đành phải rút quân theo lệnh của Trần Cảnh. Khi mọi người vừa quay về thành, Trần Cảnh đứng đợi sẵn sàng ở đó rồi, anh lập tức ra lệnh:
- Mau cởi hết quần áo ra rồi bước qua màng nước này. Đưa người b·ị t·hương ra phía sau và tiến hành phẫu thuật loại bỏ cùng tái tạo các mô nhiễm độc! Đây không phải là diễn tập, mỗi một giây đều quý như vàng! Nhanh tay lên mọi người!
- Rõ!
Mọi người ngay lập tức đáp lại Trần Cảnh và tức tốc làm việc. Trần Cảnh cũng không hề nghỉ ngơi mà dùng Thiên Ti làm dao mổ, tiến hành giải phẫu cho cả chục người một lúc. Sau sáu tiếng không ngừng chữa trị, cuối cùng cũng loại bỏ được hoàn toàn các v·ết t·hương, không để lại di chứng. Dược liệu mang theo cũng vì thế mà tiêu hao quá nửa. Trong quá trình c·ấp c·ứu, có nhiều người đã không thể qua khỏi. Sĩ khí quân Tây Sơn sụt giảm nghiêm trọng.
Trần Cảnh cuối cùng cũng phẫu thuật xong, anh lập tức xây xẩm mặt mày và ngồi phịch xuống đất. Việc liên tục sử dụng nhãn trận cùng Thiên Ti ờ cường độ cao khiến Trần Cảnh bị vắt kiệt thần thức, hai mắt không ngừng chảy máu, lâm vào trạng thái mù tạm thời. Quân đội củ Hiên Viên sơn càng lúc càng tiến lại gần hơn, tình hình hiện tại lúc này là cực kỳ nguy cấp.