Chương 60: Thiên thời, địa lợi, nhân hòa
Thời gian chuẩn bị của Trần Cảnh đã kết thúc. Hôm nay là ngày thứ năm, mới sáng sớm khi mà mọi người còn chưa thức dậy, đội trinh sát của Trần Thừa đã mang về một tin tức chẳng vui tí nào:
- Báo cáo công tử, chúng ta phát hiện cột sáng dịch chuyển ở đỉnh ngọn núi thấp phía đông. Xác nhận vị trí quân địch đổ bộ cách chúng ta 30 km, Trần Thừa đội trưởng yêu cầu được phép rút lui!
Trần Cảnh nghe tin trinh sát xong thì lập tức ra lệnh
- Được, truyền lệnh rút lui đội trinh sát, kích hoạt cảnh báo đỏ. Toàn quân vào vị trí chiến đấu!
- Rõ!
Chiến sĩ thông tin đó nghe lệnh và rời đi ngay lập tức. Bốn tiếng sau đó, Trần Thừa dẫn đội trinh sát trở về và mang theo rất nhiều tin tức mới. Ngay lập tức Trần Cảnh cho triệu tập Trần Thừa và mở ra một cuộc họp cấp cao.
Khi mọi người đã đến đông đủ, Trần Cảnh liền vào thẳng vấn đề chính:
- Trần Thừa, hãy bắt đầu báo cáo tin tức thu thập và t·hương v·ong!
Trần Thừa gật đầu, lấy ra một xấp giấy và để lên trên bàn. Hắn ta trải ra từng tờ một và bắt đầu giảng giải:
- Sau bốn ngày không ngừng thu thập, chung ta có bốn thứ trọng tâm cần phải báo cáo. Đầu tiên, không gian này là một cái hộp vuông lớn, rộng chừng 60 km vuông. Vị trí của chúng ta là ở gần trung tâm cái hộp, ngoài phạm vi 60 km, là một tấm chắn vô hình không thể vượt qua. Thứ hai, địa hình khá đơn giản, thay đổi từ đông sang tây. Lần lượt là rừng rậm, núi thấp, đồng bằng và bán hoang mạc. Tuy vậy lại không hề có các loài thực vật hay động vật cấp thấp có thể dùng làm thức ăn.
Vừa nói, Trần Thừa vừa đưa ra những bức tranh do họa sư vẽ. Các bức tranh này được vẽ theo trường phái tả thật, vẽ theo góc 360 độ toàn cảnh, hơn nữa người vẽ lại là tu sĩ được huấn luyện đặc biệt gọi tắt là họa sư nên hình ảnh cực kỳ sắc nét, có thể ngay lập tức chiếu theo tỉ lệ thật mà mô phỏng thành mô hình 3D.
Đây chính là điểm đặc biệt của đội trinh sát mà Trần Cảnh đang sở hữu. Gần đây thì bên Đào Đô cũng đã học lóm và đang xây dựng một đội trinh sát tương tự, thậm chí còn cho người cải trang, gia nhập Tây Sơn quân để Trần Cảnh đào tạo hộ bọn họ. Tất nhiên điều này là bí mật, ngoại trừ ông nội vô sỉ kia thì chỉ có tiểu lão sư là biết được bí mật kinh thiên này.
Sau khi thấy đống tranh này thì Trần Cảnh nở một nụ cười thật tươi, anh nói:
- Tốt, rất tốt! Phạm Minh, hãy dùng những bức tranh này, kết hợp với mô tả của các họa sư. Dựng lên mô hình sa bàn chi tiết của vùng không gian này đi. Đánh trận muốn thắng thì cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Chúng ta đã có nhân hòa, vậy nên phải nhanh tay chiếm được địa lợi trước bọn Hiên Viên, chỉ như vậy may ra mới thắng được!
- Rõ, đồ đệ lập tức làm ngay! Tối nay sa bàn nhất định sẽ hoàn thành.
Phạm lão lập tức phất tay, thu hết những bức tranh kia vào trong nhẫn trữ vật, vội vã trở về công xưởng của mình. Trần Thừa cũng không ngừng lại, hắn lại lấy ra một xấp giấy khác và nói:
- Vấn đề thứ ba, quân Hiên Viên hiện tại đang cho dựng trại ở vị trí ngọn núi thấp phía đông, số lượng nhiều hơn 2500 người. Cụ thể là bao nhiêu thì không rõ nhưng chắc chắn là nhiều hơn số quân mà chúng ta đã được thông báo.
Trần Cảnh nghe vậy thì cười khẩy nói:
- Thật thất vọng, cùng là Nhân tộc với nhau nên chúng ta đã sớm dự tính trước là thể nào cũng có chuyện này. Trên cái thế giới này, chủng tộc nào mà thất hứa như cơm bữa, nói một đằng làm một nẻo thì chỉ có Nhân tộc với Quỷ tộc mà thôi ha ha ha! Tuy vậy, chúng ta giờ sống ở đất Đào Đô, ăn cơm Đào Đô, uống nước Đào Đô suốt mấy ngàn năm qua, quê cha đất tổ đi qua nhiều năm tháng vốn đã không còn ai biết tới, Đào Đô giờ là nhà của chúng ta. Bên Hiên Viên sơn chắc cũng đã liệt chúng ta vào cái gọi là yêu tộc rồi. Thất hứa là điều cấm kỵ của người Đào Đô, bọn chúng đang đứng trên đất Đào Đô mà làm vậy là không được, cần phải được giáo huấn lại. Xem ra trận chiến này chúng ta không được phép lưu người sống.
Mọi người trong phòng họp nghe vậy thì gật gù tán thành. Miêu Nhất lúc này mới mở miệng nói:
- Vậy Thừa huynh dự đoán bọn chúng có khoảng bao nhiêu người? Ước chừng thôi cũng được.
Trần Thừa nghe vậy thì chỉ vào tờ giấy mà nói:
- Việc Nhất muội hỏi cũng là vấn đề thứ tư mà ta cần báo cáo. Để tránh tổn hao không cần thiết, chúng ta chỉ có thể quan sát từ xa. Chiếu theo những gì quan sát được thì quy mô thì chắc khoảng 3000 đến 3500 người. Ngoài ra còn khoảng mười mấy cái ống sắt khổng lồ kỳ lạ này nữa, không biết là gì!
Trần Cảnh theo hướng chỉ của Trần Thừa nhìn vào bức tranh, tuy nó được vẽ ở khoảng cách khá xa nhưng về cơ bản vẫn đủ để xác nhận thứ đó là thứ gì.
“Pháo 125 mm hoặc pháo 150 mm đây mà, tuy chỉ nhìn thấy là cái bóng nhỏ xíu nhưng hình dạng này, chiều cao này thì tám phần là vậy. Có súng rồi thì ắt phải có pháo. Sắp tới có khi xuất hiện xe tăng cũng không chừng!”
Nghĩ vậy, Trần Cảnh liền xiết chặt nắm tay lại. Xem ra người chuyển sinh bên Hiên Viên sơn kia cũng không phải là hạng người đơn giản, có thể là một chỉ huy cấp cao bên q·uân đ·ội Trung Quốc cũng nên. Trần Cảnh bắt đầu điều tức hơi thở, anh nói:
- Ngươi nhớ cái ống sắt gọi là súng trường TYPE 106 đó không, thứ này là phiên bản phóng to của nó, gọi là pháo. Uy lực mạnh hơn, tầm bắn xa hơn, hệ thống phòng thủ chủ động AC 1 của chúng ta không có tác dụng với thứ này!
Mọi người trong phòng nghe Trần Cảnh nói như vậy thì lập tức hoảng hốt. Thứ gọi là AC 1 của Trần Cảnh thiết kế đã được coi là thần khí phòng thủ cực phẩm. Nó là một cái nỏ lớn, tuy vậy lại không có cánh cung. Một nỏ có ba mũi tên to bằng cây chuối, dài chừng ba mét, tất cả đều làm từ Huyền Thiết tinh anh, một loại hợp kim do Nhôm - Titan - Linh dịch tạo thành.
Ngay cả luyện khí sư hàng đầu Minh Nguyệt thương hội cũng như Đào Đô đều không thể mô phỏng được. Nhờ đó mà Trần Cảnh lại tiện tay thu nhận thêm một đống lão đồ đệ mới. Vậy mà giờ đây chính Trần Cảnh cũng phải thừa nhận là hệ thống này cũng không phải đối thủ của v·ũ k·hí kia, điều này làm tất cả mọi người ở đây rơi vào tuyệt vọng.
Trần Cảnh thấy chưa đánh nhau mà sĩ khí đã tụt dốc không phanh thế này thì thật là phiền lòng mà. Vậy là Trần Cảnh lập tức đính chính lại ngay:
- Bình tĩnh, AC 1 được rèn từ những bậc thầy đến từ Đào Đô đấy, là v·ũ k·hí mà Đào Đô hợp tác với Thần Nông các chúng ta cùng phát triển. Tuy nhên đó chỉ là v·ũ k·hí phòng thủ chống tiếp cận với đối tượng là tu sĩ thôi. Vận dụng toàn bộ tài lực của Đào Đô trong một năm mới làm được có một trăm hai mươi cái, nên uy lực của nó thì không cần phải bàn!
Mọi người nghe vậy thì ngương mặt có vẻ sáng sủa hơn một chút, Trần Cảnh thấy vậy thì tiếp tục nói:
- Trấn Yêu thành được phát hai mươi bệ phóng, tiểu lão sư trước đó đã thay mặt nữ vương, bí mật đưa cho ta toàn bộ bọn chúng. Vậy nên nếu đám Hiên Viên dám chơi công thành vậy thì chỉ có nước là bị tàn sát mà thôi. Còn đống pháo kia tuy hiện tại không có gì có thể cản chúng nhưng tòa thành này được thiết kế để chống chịu bắn phá, oanh tạc quy mô lớn. Hơn nữa hai trận pháp kia là hai trận pháp gia cố công trình loại cực phẩm. Vậy nên chỉ cần không ra ngoài thì sẽ không sao cả.
Mọi người nghe đến đây thì vui tươi hẳn lên, ngoại trừ Trần Thừa. Hắn là kiếm tu nên rất muốn chạy ra ngoài chém g·iết, sát phạt, giờ bảo hắn cứ làm rùa đen đợi đối phương c·hết đói thì hắn ko làm được. Trần Cảnh thấy sắc mặt hắn cau có thì liền hiểu ý, anh lập tức an ủi:
- Ai rảnh mà đợi bọn chúng c·hết đói chứ, tất nhiên là phải phản công. Trần Thừa, ngươi hãy tiếp tục dẫn đội trinh sát theo dõi bọn chúng ở khoảng cách xa. Mở rộng quy mô bẫy chông độc ở bãi cỏ nông phía trước thành và lập ra một đội du kích, mục tiêu là kho lương, nguồn nước và mấy khẩu pháo kia, ép chúng phải công thành.
- Được! Ta đi làm ngay.
Trần Thừa nghe Trần Cảnh ra lệnh như vậy thì liền hứng khởi mà xoa xoa tay. Khi hắn định đi ra thì Trần Cảnh gọi lại:
- Ngươi cầm lấy cái kẹp này, phát nó cho mỗi người trong đội trinh sát và du kích. Bảo họ nhỏ máu rồi kẹp lên vành tai, nó có trận pháp truyền âm đặc biệt, khoảng cách truyền âm là 10 km, chỉ cần vận linh khí vào là dùng được. Nếu chủ nó c·hết thì thứ này cũng sẽ tự hủy cùng với các tranh bị khác. Nên cứ thoải mái mà chém g·iết đi, đừng để b·ị b·ắt là được.
Trần Thừa thấy cái kẹp này thì vui lắm, thông tin chính là yếu tố cốt lõi quyết định thành bại trên chiến trường. Có thứ tiện dụng như thế này, thì thông tin sẽ được cập nhập gần như ngay lập tức, tất cả các đội đều có thể phối hợp nhuần nhuyễn với nhau. Bảo sao Trần Cảnh lại nói chắc nịch là đã có được nhân hòa!
Sau khi Trần Thừa đi, Trần Cảnh cũng phát cho mỗi người ở đây một túi kẹp và bảo:
- Được rồi, mọi người cũng về phát cho đội của mình đi. Cái kẹp này được gọi là Tai Đế Thính nhưng nghe buồn nôn quá, hơn nữa ta đã cải tiến lại nó để có thể tự hủy nếu chủ nhân c·hết nên cứ gọi nó là Tai Mèo đi! Giờ thì giải tán.
- Tuân lệnh công tử!
Mọi người lập tức kết ấn, nhận lệnh và rời đi. Chỉ có bọn Miêu Nhị là còn ở lại. Miêu Nhất bước ra sau Trần Cảnh và khóa cửa phòng, sau đó cả đám tiến đến ôm Trần Cảnh rồi nói:
- Sao công tử lại gọi thứ này là Tai Mèo?
Trần Cảnh cũng vươn tay xoa xoa mấy cái tai nhỏ xinh của đám mèo con này và nói:
- Vì nó nhỏ nhỏ, dễ thương như những cái tai của bọn em vậy!
- Công tử hư quá đi…
Vậy là cả đám Miêu Nhị chả để ý gì liền cởi đồ ra và đè Trần Cảnh xuống mà mây mưa một trận. Tuy vậy có c·hết thì Trần Cảnh cũng không ngờ là mình đang trực tiếp quay phim con heo cho bàn dân thiên hạ coi. Tuy người Đào Đô khá thoáng về vấn đề quan hệ xác thịt nhưng làm đến như vậy thì chỉ có Trần Cảnh mà thôi. Và từ đó cái biệt danh Suy Thận Đại Thánh Tử đã gắn chặt vào Trần Cảnh đến tận cuối đời.