Chương 59: Xây thành
Trần Cảnh sau khi đã ghi nhớ khuôn mặt của tất cả mọi người, anh quay lưng lại và bước đi về hướng lôi đài. Đoàn quân Tây Sơn cũng lập tức bước đi theo phía sau anh. Họ lấy Trần Cảnh làm chuẩn, đồng bộ tay và chân, thực hiện các động tác nối tiếp nhau, đều tăm tắp, không có sai sót dù chỉ một ly, hệt như cuộc diễu hành của những con rô bốt vậy.
Mọi người thấy cảnh tượng này thì âm thầm khâm phục. Họ không thể tin được là chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi mà Trần Cảnh lại có thể tạo ra một đội tinh binh có kỷ luật đến cỡ này. Không bàn về thực lực, không bàn về sự khác biệt tộc loài, chỉ riêng khâu trang bị mặc trên người của đội quân này cũng đã khiến phần lớn tất cả mọi người ở đây sinh lòng đố kỵ.
Tất cả những trang bị này đều thuộc loại nhất lưu, là hàng thượng phẩm trong thượng phẩm. Một số trang bị còn được khắc họa những đồ đằng Cửu Vĩ, Thanh Long, thứ mà thậm chí cho dù liều mạng làm việc cả đời họ cũng không thể nào đủ tiền mà mua được.
Phía Hiên Viên sơn khán đài bên kia cũng có một màn hành quân mãn nhãn tương tự. Đội quân do Lưu Vọng Thiên đầu, tất cả đều có xuất thân từ Hắc Ảnh, quy mô lên tới hai ngàn năm trăm người, gấp mười lần quân số của Trần Cảnh. Tất cả bọn họ đều là tu sĩ tiệp cận Kim Đan cảnh, trang bị tuy không nhiễm mùi tiền như Tây Sơn quân nhưng cũng thuộc loại tiệp cận nhất lưu, không thể xem thường.
Sau khi cả hai vị thống soái cùng bước lên lôi đài, mặt đối mặt với nhau. Trọng tài bắt đầu thông báo thể lệ:
- Trần thánh tử là bên thủ, được ưu tiên thời gian từ giờ cho đến bình minh sáng mai để thiết kế và bố trí thành trì. Chiến trường sẽ là vùng không gian khép kín do hai vị cường giả Đạo Thần đến từ hai phía cùng nhau dựng lên, mô phỏng giống y đúc thế giới thật. Thời gian ở đó sẽ nhanh hơn so với bên ngoài, cụ thể là một ngày bên ngoài tương đương một tháng bên trong. Vũ khí và quân lương hai bên tự chuẩn bị. Ngoài ra không có bất kỳ giới hạn gì về thời gian chiến đấu cũng như luật lệ ràng buộc. Một khi cuộc chiến bắt đầu, không gian này sẽ khép kín, cắt đứt mọi nguồn tiếp tế. Hai bên sẽ chiến đấu cho đến khi một bên đầu hàng hoặc bị tiêu diệt thì không gian này mới mở ra. Các thánh tử còn có vấn đề gì cần hỏi không?
Trần Cảnh nghe xong thì liền nhìn Lưu Vọng Thiên, hắn cũng nhìn Trần Cảnh một cái rồi nói:
- Ta không có ý kiến.
Trần Cảnh nghe vậy thì nháy mắt với hắn một cái, anh lấy ra một bản thiết kế đưa cho tiểu lão sư đang đứng gần đó rồi nói:
- Đây là bản thiết kế thành trì do ta tự tay cầm bút, cứ gọi nó là Trấn Yêu thành bản mini đi, lão sư hãy nhờ vị đó mô phỏng lại với tỉ lệ là một phần hai. Vị trí xây dựng là vùng đồng bằng, nơi có tầm nhìn rộng.
- Được!
Tiểu lão sư nói xong thì đưa tay nhận lấy bản thiết kế của Trần Cảnh rồi biến mất. Lúc này Kiến Long cũng đã quay trở lại, Trần Cảnh đưa cho hắn một danh sách thật dài và nói:
- Làm phiền Kiến lâu chủ rồi, chi phí cứ trừ vào tấm Thanh Hồ ngọc bài kia đi.
- Được!
Kiến Long cũng không nói nhiều, trả lời ngắn ngọn rồi tức tốc cầm danh sách kia mà bay đi mất.
Khoảng hai tiếng sau thì hắn quay về, đưa cho Trần Cảnh hai cái nhẫn trữ vật. Trần Cảnh nhận lấy, cảm tạ hắn và bước vào vòng xoáy không gian ở trước mặt.
“Một tháng ở thế giới này có hai mươi bốn ngày, một ngày có hai mươi bốn tiếng. Từ giờ cho tới bình minh còn khoảng bốn tiếng, tức là ta có bốn ngày để chuẩn bị!”
Nghĩ vậy thì liền cười lên một cái đầy ma mị. Sau khi bước vào vòng xoáy không gian, Trần Cảnh cùng Tây Sơn quân bị dịch chuyển đến trước một tòa thành rộng lớn, nằm chình ình chính giữa một cánh đồng cỏ thấp. Phía đông có một dãy núi nhỏ. Nằm sát sau lưng thành có một dòng sông, khá trong và nông. Tòa thành được thiết kế theo kiểu thành cổ phương đông, nhưng lại xen lẫn với một vài yếu tố Gothic đến từ phương tây. Tường thành cao mười mét, chỉ có một lối vào và một lối ra. Xung quanh không có hào sâu hay vật cản gì khác.
Vào trong thành, nụ cười trên mặt Trần Cảnh càng lớn hơn, nơi này quả thật rất quen thuộc với anh mà! Vào thế kỷ XXIII, phía NATO do Mỹ cầm đầu đã có một cuộc t·ấn c·ông quy mô lớn vào Triều Tiên. Họ cầm theo một lọ muối và dùng nó biện minh cho lý do vô cớ t·ấn c·ông của mình. Điều này khiến Nga, Trung Quốc và Việt Nam rất không hài lòng. Vậy là cả ba đi đến một cam kết ngầm. Cả ba sẽ gửi chuyên gia cà cố vấn quân sự qua bên đó chứ không gửi q·uân đ·ội hay v·ũ k·hí vì như vậy, dù có bị phát hiện cũng sẽ không đẩy mâu thuẫn lên thành thế chiến thứ ba.
Và trong cuộc chiến đó, quân đồng minh NATO đã bị thiệt hại cực kỳ nặng nề ở đồng bằng Georuy, nơi đặt pháo đài Jeomin. Sau trận chiến đó, cái pháo đài này đã được liệt vào danh sách những hệ thống phòng thủ kiên cố nhất mà con người từng xây dựng. Và người chủ trì việc xây dựng cái thứ kinh khủng đó chính là ông nội kiếp trước của Trần Cảnh. Từ khi còn nhỏ, ông đã luôn kể cho anh nghe về pháo đài này như một chiến công đáng tự hào nhất của cuộc đời ông ấy. Ngoài ra còn ông ấy còn nhét vào sọ anh biết bao nhiêu thứ linh tinh liên quan đến q·uân đ·ội khác nữa.
Và bây giờ, ở thế giới hồng hoang này, Trần Cảnh lại một lần nữa tái hiện lại tòa pháo đài không thể công phá này, cùng với một vài cải tiến sao cho phù hợp với nền văn minh mới.
Anh bước tới chỗ Phạm lão và Kinh Thước đang đứng, đưa cho mỗi người một chiếc nhẫn trữ vật và nói:
- Phạm Minh hãy dẫn đội của mình đi bố trí hệ thống đánh chặn AC 1 cùng bố trí bẫy chông theo sơ đồ trong này. Sau khi hoàn thành thì hãy bố trí thêm hai cái trận pháp phòng thủ, trận bàn với linh thạch ta đều để trong đây. Còn Kinh Thước, Lý Linh hãy tập trung toàn bộ đan sư, dược sư, y sư đi luyện thêm đan dược và độc dược. Ưu tiên cho đan dược trị thương và giảm đau trước. Sau đó bắt đầu tích trữ nước uống, cho trồng lượng lớn rau mầm và rêu bánh mì. Phải no cái bụng thì mới có sức đánh trận được!
- Rõ, công tử!
Hai người lễ phép nhận nhẫn, đồng thanh hô to một tiếng rồi vội vàng chạy đi làm việc. Hiện tại bọn họ chỉ có bốn ngày, thời gian là một thứ không thể phung phí được. Sau khi mọi việc được sắp xếp xong xuôi, Trần Cảnh quay về thư phòng và ngồi đó uống trà, đợi tin do thám địa hình của đội Trần Thừa.
Ở bên ngoài khán đài, trời cũng đã bắt đầu chuyển mình. Màn đêm đang dần lùi về phía tây và khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện, cũng là lúc đội quân của Hiên Viên sơn xuất chiến.
Lưu Vọng Thiên thấy giờ lành đã điểm, hắn chắp tay hướng về phía Hiên Viên trưởng giáo mà hành lễ bái tạ sau đó dẫn quân lính bước vào bên trong vòng xoáy không gian.
Khi người cuối cùng bước vào trong vòng xoáy, không gian này lập tức khép lại. Người trọng tài đổ một ít nước ra mặt lôi đài và làm phép, vậy là một mặt băng kính siêu to khổng lồ, che phủ toàn bộ bề mặt lôi đài đã được hình thành.
Mặt băng kính này có chức năng giống y hệt một cái ti vi, trọng tài chia nó ra làm hai, một bên phản chiếu hình ảnh khu vực Hiên Viên đóng quân còn một bên là hình ảnh của tòa Trấn Yêu thành mini đó.
Sau khi bước vào bên trong, Lưu Vọng Thiên được dịch chuyển đến vị trí ngọn núi thấp kia, cách tòa thành của Trần Cảnh một cái đồng bằng rộng lớn. Lưu Vọng Thiên sau khi quan sát vị trí của tòa thành kia xong liền ra lệnh:
- Hạ trại ngay tại đây, chặt cây ở khu rừng phía sau xây dựng hàng phòng thủ tạm thời và tháp canh. Cử ra bốn đội trung sát, đi tìm hiểu địa hình xung quanh đi. Ngoài ra bắt đầu lắp ráp v·ũ k·hí công thành và chuẩn bị sẵn sàng toàn bộ pháo Thiết Xung 150 mm do em gái ta hỗ trợ. Nếu thuận lợi, ngày mai chúng ta sẽ xuất binh công thành!
- Tuân lệnh!
Đám người Hiên Viên lập tức hô vang đáp loại và bắt đầu quá trình xây dựng tại doanh của mình.
Bên này, Trần Cảnh không hề biết là mấy việc anh làm đều đang được chiếu trực tiếp cho toàn bộ thiên hạ coi. Do đó Trần Cảnh vẫn cứ sống buông thả như ngày thường mà không có tiết tháo gì cả. Trận đấu hiếm có này là một cơ hội làm ăn ngàn năm có một, mọi người đều điên cuồng đặt cược cho phe mình yêu thích vậy nên những kẻ hám tiền như Minh Nguyệt thương hội lập tức cho trình chiếu trực tiếp, công khai cá cược.
Vậy nên không chỉ dân chúng ở Trấn Yêu thành mà Đào Đô, Hiên Viên cùng nhiều nơi khác cũng đang theo dõi trận chiến mở màn đầy thú vị này.