CHƯƠNG 5: Vào thành
Đường đến Trấn Yêu thành thật là xa, đã đi cả ngày đường mà vẫn chưa thấy điểm cuối. Lúc xuất phát, Trần Cảnh không đi theo đội xe mà chủ ý tách ra. Đây là lần đầu tiên anh bước chân ra khỏi trấn nhỏ nên hào khí vạn trượng, khao khát được rong ruổi tản mạn nhìn ngắm thế gian. Người dẫn đường cũng không phản đối gì dù sao nơi đó cũng khá gần liền để lại cho anh một tấm thẻ bài thân phận dặn dò vài câu rồi rời đi. Ban đầu thì vui nhưng giờ thì Trần Cảnh hối hận rồi, đường đi thì hoang vu, hết xuyên rừng lại leo dốc mãi không thấy điểm cuối khiến anh mệt bở hơi tai, tâm trí đâu mà ngắm cảnh núi sông chứ.
Đến tối mịt Trần Cảnh mới gặp được một cái miếu hoang, nơi đây đã lâu không người thờ cúng, hương khói lạnh tanh, cỏ tranh cũng cao tới hông người. Trần Cảnh thở phào một hơi đứng trước cửa miếu hai tay kết ấn rồi cúi đầu mà khấn:
- Tiểu sinh tên là Trần Cảnh, trên đường đi Trấn Yêu thành ngang qua đây thì trời đã tối, xin mạn phép được nán lại một đêm. Có chút lòng thành xin ngài nhận lấy, nếu tiểu sinh lỡ làm kinh động đến ngài thì xin ngài điểm phá một dấu hiệu, tiểu sinh sẽ lập tức rời đi!
Đây là nghi thức lễ giáo mà ông nội đã dạy cho Trần Cảnh, tuy là người vô thần nhưng ở thế giới hồng hoang này thì cái gì mà chả có. Thần tiên ngồi đầy núi, quỷ yêu chạy đầy đất nên kẻ không hiểu quy tắc chung khó lòng mà tồn tại được. Với suy nghĩ đó cộng thêm được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ đã khiến Trần Cảnh sinh ra thêm một thói quen lễ giáo mà ở thế kỷ XXIII không mấy ai nhớ tới.
Sau khi khấn xong, anh đẩy cửa bước vào. Bên trong có vẻ sạch sẽ hơn Trần Cảnh nghĩ. Bước tới bàn thờ ngước nhìn, Trần Cảnh thấy được một bức tượng đồng khắc họa một vị nhân tộc rất già khoác trên mình một bộ giáp da, một tay cầm sách tay kia chống đao hai mắt nhắm lại. Loại đao ấy có hình dạng gần giống kiếm Nhật ở địa cầu. Trần Cảnh cũng không có gan khinh nhờn liền lấy ra một thẻ hương và một miếng lương khô, anh đặt lễ phẩm lên đĩa đồng rồi thắp lửa cắm hương. Sau khi làm xong, Trần Cảnh mới thở phào một hơi anh nghĩ “Không có việc lạ gì xảy ra vậy là ông đồng ý cho ta ở rồi đấy nhé”.
Sau khi dọn dẹp được một chỗ sạch sẽ, Trần Cảnh đốt một đống lửa nhỏ để đun trà. Nhân lúc nước chưa sôi, anh liền lấy cuốn sách mà ông nội đưa cho anh ra xem xét. Cuốn sách này rất mỏng, chỉ có duy nhất một trang, ngoài bìa có ghi Vạn Dược Điển. Sau khi giở sách ra, Trần Cảnh há hốc mồm kinh ngạc. Trong đó chỉ vẽ đúng một cái phù văn quái lạ to tổ chảng, chiếm hết cả trang giấy.
Trần Cảnh không khỏi thất vọng ngửa mặt lên trời mà ngao ngán: “Ông nội, ông đưa con vô tự à không nhất tự thiên thư như thế này làm sao con đọc!” tuy thất vọng là vậy nhưng anh cũng khá hứng thú với cái phù văn kì lạ kia. Anh bắt đầu quan sát nó, một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng chẳng tìm được manh mối gì cả. Lúc Trần cảnh định từ bỏ thì bỗng một ngọn gió cực lớn thổi vào dập tắt đống lửa trước mặt, mọi thứ ngay lập tức chìm vào bóng tối.
Nhờ vậy Trần Cảnh mới để ý thấy được một chút ánh sáng rất yếu ớt từ cái phù văn này, nhìn thật sát, thật kỹ thì ánh sáng này không ngừng biến ảo, từng nét mực rất mảnh trên phù văn cũng theo đó mà biến ảo, tốc độ biến ảo ngày càng nhanh. Đang chú tâm quan sát thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Trần Cảnh ngất đi và ngã xuống đất.
Hôm sau Trần Cảnh tỉnh lại thì trời đã sáng tỏ, anh hốt hoảng bật dậy quan sát xung quanh. Ngôi miếu kỳ lạ kia đã biến mất, quyển sách trên tay anh cũng đã biến mất. Trần Cảnh lục tung mọi thứ ở gần đó lên cũng chẳng thấy, cuối cùng anh ngồi bệt xuống đất mà than thở.
- Một mét vuông mười tên ă·n t·rộm quả là cấm có sai. Thôi, ít ra cái mạng nhỏ này cùng với thẻ bài vẫn chưa bị lấy mất vậy là tốt rồi. Ủa! sao trong túi áo lại có lá Nhất Diệp Tùng thế này?
Nói đến đây, Trần Cảnh chợt khựng lại. Đúng vậy tại sao anh lại biết cái lá này là Nhất Diệp Tùng? Trần Cảnh vội vã ngồi xuống khoanh chân tĩnh tâm tìm kiếm ký ức: “Nhất Diệp Tùng là một cây tùng mọc ở nơi rất cao, quanh năm chỉ ra hoa, cuối mùa đông mới mọc duy nhất một cái lá, lập xuân là rụng. Lá này rất quý, có thể dùng để xua đuổi độc trùng”.
Trần Cảnh chợt nhận ra mình có ký ức về loại cây này. Ngồi liên kết lại các sự kiện từ việc dạy lễ giáo, chăm vườn hoa, trao sách, con đường vô tận, miếu hoang, tượng thần, gió mạnh, cuối cùng là chiếc lá này… Vậy thì các sự kiện sẽ không còn là ngẫu nhiên nữa. “Có người đang bố cục một ván cờ, nhưng tại sao lại để lại làm lộ liễu như vậy không sợ quân cờ tạo phản sao?” Sau đó Trần Cảnh liền rùng mình vì anh đã thông suốt: “Họ không sợ vì bất kì lúc nào họ cũng có thể diệt sát hoặc thay thế quân cờ.”
Trần Cảnh liền thở hắt ra một hơi, đứng dậy chắp tay kết ấn bái lạy bốn phương tám hướng rồi lên đường. Ở một nơi xa, có một người bịt mặt đang quan sát nhất cử nhất động của anh. Thấy Trần Cảnh bái lạy như vậy liền thì thầm.
- Trẻ nhỏ dễ dạy, tuy vậy trí thông minh này không nên có ở đứa trẻ mười tuổi mới phải, là phúc hay là họa đây!
Rồi cả thân hình người thần bí nọ từ từ tan biến, không để lại một chút vết tích gì. Trần Cảnh cũng không biết điều này, anh cứ ngáo ngơ vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, mãi đến gần trưa thì tới được Trấn Yêu thành. Trần Cảnh giao nộp thẻ bài và được quản sự dẫn lên một đội xe tiến vào trong thành.
Tòa thành này thật đồ sộ, khổng lồ, cứ như là đang lạc vào một bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó vậy, Trần Cảnh vữa ngồi vừa quan sát đường xá xung quanh. Có thật nhiều thứ mới lạ với anh, có người da như da rắn, không có tóc, quần áo làm bằng lá cây. Còn có người thân hình tựa quả núi, chỉ một bàn chân cũng lớn bằng cái xe ngựa này. Còn có vài vị tiên nhân, thân mặc bạch y ngự kiếm phi hành trên bầu trời…
- Này, nhìn ngươi có vẻ ngáo ngơ. Mới từ quê lên à? Ta cũng vậy! ta tên là Miêu Nhị, thuộc một nhánh rất nhỏ của Bạch Hổ nhất tộc! Còn ngươi?
Trần Cảnh nghe vậy liền giât mình quay lại thì nhìn thấy một con mèo tam thể rất lớn, to như một con hổ đang mở miệng nói chuyện với anh. Trần cảnh giật mình té xuống sàn xe cái ầm làm mọi người có mặt trên xe cười rộ lên. Miêu Nhị thấy vậy thì bước tới đỡ hắn dậy:
- Chưa thấy tộc loài khác bao giờ à? Chú em ở nơi xa xôi hẻo lánh nào vậy?
- Cảm… Cảm ơn!
Trần Cảnh đứng dậy, luống cuống tay chân vội bắt ấn làm lễ, thấy vậy mọi người trong xe đều đưa tay bắt ấn hoàn lễ, ấn pháp của mỗi người thể hiện là không giống nhau, có lẽ là ấn pháp đặc trưng của mỗi tộc.
Ngồi về vị trí, lúc này Trần Cảnh mới để ý là trong xe có rất nhiều chủng tộc với hình dạng khác nhau, có một số giống loài bò sát, có một số thì giống thú, còn một số thì giống người nhưng có tai và đuôi… Trần Cảnh thấy vậy liền hít sâu một hơi lấy lại tinh thần và tự giới thiệu.
- Xin chào mọi người! Ta tên là Trần Cảnh mười tuổi! Ta là nông nô thuộc nhân tộc, nơi ta sống là một làng nhỏ biệt lập cách đây một ngày xe ngựa.
Trần Cảnh giới thiệu xong lại bắt ấn làm lễ rồi ngồi xuống, thấy vậy mọi người cũng bắt đầu tự giới thiệu về bản thân, không khí trong xe lúc này rộn ràng hẳn lên.
- Xin chào, ta là Thủy Nguyệt, ta cũng mười tuổi, là người Thủy tộc.
- Xin chào, ta là Trung Văn, mười tuổi đến từ Lang tộc
- Xin chào…
Sau khi nghe được lời giới thiệu của mọi người, Trần Cảnh nhận ra một điều: “Có hơn mười tộc loài ở trên đây, tất cả đều có linh trí và văn hóa riêng. Cơ thể của họ phát triển rất mạnh, cực kỳ cường tráng, phải tương tự thanh niên nhân tộc mười sáu, mười bảy tuổi”. Trần Cảnh không khỏi cảm thán:
- Thì ra đây là lý do mười tuổi…
- Cái gì?
- À không có gì! Mọi người đã từng đến tòa thành tương tự như vậy bao giờ chưa?
Biết mình lỡ lời, Trần Cảnh ngay lập tức xua tay chuyển chủ đề hòng đánh lạc hướng bọn họ. Mọi người cũng không để ý điều đó, lại cùng tiếp tục nói truyện rôm rả. Sôi nổi nhất là Miêu Nhị:
- Ta Miêu Nhị đã từng đến nơi này một lần, nhưng chỉ là ngoài thành chứ chưa vào trong bao giờ. Tuy vậy ta nghe các trưởng lão nói rằng Trấn Yêu thành chỉ là thành trì cấp năm rất nhỏ nằm ở gần biên giới, càng đi sâu vào Đào Đô thành trì càng rộng lớn và kinh đô của ta cũng tên Đào Đô, nghe đồn rằng nó rộng lớn gần như không có giới hạn ngự ở tầng trời thứ năm! Các tộc khác ví nó như là Thiên Đình vậy!
Trần Cảnh nghe được như vậy thì càng choáng hơn nữa “Thế giới này không có định luật vật lý sao?” Trần Cảnh nghĩ như vậy đấy, mọi kiến thức vật lý mà anh mang theo đều vô dụng, nơi này hẳn là cũng có quy luật vật lý nhưng rất khác, điều này càng làm Trần Cảnh tò mò hơn, anh quyết tâm khám phá bằng được nguyên lý cốt lõi của thế giới này.