Chương 58: Thế cờ hiểm
Thế gian là bàn cờ, thế cờ thay đổi liên tục, ngoại vật bủa vây nhân quả đan xen nào ai nhìn thấu. Đối mặt với sự thay đổi của luật chơi, chỉ những ai có khả năng thích ứng tốt với môi trường mới có thể thích nghi với nó. Vậy nên Trần Cảnh quyết định tất tay, mạng có thể mất nhưng bi thì không thể mất được.
Trần Cảnh hít vào một hơi, ôm lấy cái bình chứa hai con rết mà khoan thai bước xuống lôi đài. Trời đông về đêm thường rơi nhiều tuyết trắng, gió lạnh thổi qua làm khe hở lôi đài tựa như tiếng đao mài đá, xoẹt xoẹt, kin kít, làm người nghe phải rùng mình ớn lạnh.
Anh bước đến trước tên đao tu đang ngồi yên ở đó. Thấy Trần Cảnh bước tới trước mặt mình, hắn liền mở mắt nhìn anh nhưng không nói gì cả. Trần Cảnh đặt cái bình xuống trước mặt hắn và ngồi đối diện, mặt đối mặt. Anh mở lời trước:
- Là ngươi làm?
- Không phải ta!
Lưu Vọng Thiên liếc nhìn một cái vào hai con rết đỏ rực kia và trả lời gọn lỏn. Trần Cảnh ngh vậy thì lại hỏi:
- Là người lớn nhà ngươi làm?
- Có lẽ vậy!
Lại một câu trả lời ngắn gọn, dứt khoát được đưa ra. Điều này khiến Trần Cảnh phải nhìn Lưu Vọng Thiên bằng một con mắt khác. Anh hít vào một hơi khí lạnh, nhìn vào mắt Lưu Vọng Thiên mà nói:
- Các ngươi sẽ khó mà có thể sống sót rời khỏi nơi này.
- Các ngươi cũng vậy!
Lưu Vọng Thiên cũng nhìn thẳng vào mắt Trần Cảnh mà đáp lại một cách dứt khoát. Trần Cảnh bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú với tên này. Anh lấy ra hai cái chén lớn, đặt hai con rết vào đó rồi rót rượu Thanh Thủy vào. Hai con rết dài một mét, nhỏ cỡ cây đũa nằm cuộn tròn, chất đầy đến ngang miệng chén. Sau khi rượu được rót vào thì nó liền tan ra thành một loại dung dịch màu đỏ như son, tanh nồng mùi máu tươi.
Trần Cảnh không nói gì, cầm một chén lên và uống cạn rồi đặt cái chén không xuống dưới đất. Lưu Vọng Thiên cũng không nói nhiều, lập tức nhấc chén rượu còn lại lên uống cạn rồi chồng lên cái chén của Trần Cảnh.
Kinh sợ? Phẫn nộ? Căm thù? Chừng nào lợi ích hai bên còn toàn vẹn thì “Thần tiên trên núi” sẽ không bao giờ đặt câu hỏi về việc mình muốn làm, cần làm và bắt buộc phải làm. Cho dù việc đó có là bắt tay với kẻ thù hay g·iết c·hết phụ mẫu thân sinh đi chăng nữa.
Những người như họ sẽ làm bất cứ thứ gì để có thể thỏa mãn được đòi hỏi của họ. Phục tùng và thuần phục mọi quy tắc mà không chút nghi ngờ, đặt lợi ích đạt được lên hàng đầu. Nó tạo thành thói quen, tạo thành lối sống và tạo thành chính linh hồn của họ.
Sau chén rượu cổ độc kia Trần Cảnh đã biết được ý chí của Lưu Vọng Thiên, anh đứng dậy quay lưng lại, bước đi khoan thai về hướng khán đài. Khi bước được chừng vài mét, Trần Cảnh vận khí lên và tuyên bố:
- Trận thứ năm, Đào Đô chúng ta nhận thua! Vì đã phá luật thách đấu, nên trận thứ sáu, bảy và tám chúng ta cũng nhận thua. Xét thấy thời gian không còn nhiều nên sáng sớm ngày mai sẽ là trận đấu cuối cùng, bên thua cuộc sẽ phải bồi thường gấp hai lần số tiền yêu cầu trước đó. Mọi người nghĩ sao?
Trên khán đài, tất cả mọi người đều ngơ ngác. Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, đang đánh nhau sống c·hết thì lại nam nữ ôm ấp, phát cẩu lương miễn phí. Phát xong cẩu lương thì liền ngồi xuống uống rượu với kẻ thù như chưa có chuyện gì xảy ra. Rượu thịt no nê thì lại tăng tiền cược gấp đôi. Mọi thứ dường như chả còn giống một trận quyết đấu sinh tử gì cả. Hơn nữa cao tầng của hai bên vẫn còn ngồi sờ sờ ở đây, vậy mà tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch kia dám lớn tiếng quyết định kết quả của trận đấu này một cách dễ dàng như vậy là sao chứ?
- Ha ha ha! Thú vị, thật sự thú vị. Nghe lời đồn đại về Thanh Khâu sơn thập nhất thánh tử đã lâu, nay tận mắt chứng kiến quả là vinh hạnh! Ta, chưởng giáo đời thứ 28 củ Hiên Viên sơn đồng ý với quyết định của thánh tử!
Một giọng nói trầm thấp phát ra từ trung tâm cao tầng của Hiên Viên khán đài vọng ra khiến mọi người có mặt đều s·ợ c·hết kh·iếp. Họ không ngờ là chưởng giáo Hiên Viên sơn tự mình dẫn quân đánh trận này, càng không ngờ hơn một con quái vật như lão vậy mà lại đối đáp lễ nghĩa với một tên nít ranh như Trần Cảnh.
Ở bên này, Thanh Tuyết thành chủ ngồi ở đó mà nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh, khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười đầy ma mị. Nàng lè cái lưỡi dật dài, liếm nhẹ nước dãi đang chảy ra khỏi đôi môi anh đào của mình một cái. Trần Cảnh quả là loại người hợp gu của nàng, nên nàng đã quyết định, sau trận chiến này phải chén Trần Cảnh ngay cho đã thèm mới được. Vậy là Thanh Tuyết thành chủ liền đứng dậy, chỉnh lại lễ phục rồi hướng về phía giọng nói kia phát ra mà tuyên bố:
- Nếu Hiên Viên chưởng giáo đã đồng ý vậy thì Thanh Tuyết thành chủ ta đây cũng không có ý kiến, sáng mai chúng ta sẽ chiến đấu một trận cuối cùng. Tuy nhiên ngài đã đến đây với ý định công thành vậy thì trận đấu này chúng ta sẽ thi đấu công thành. Phe ta là phe thủ, do Thanh Khâu sơn thập nhất thánh tử Trần Cảnh làm chủ soái, q·uân đ·ội sẽ là thân binh của thánh tử. Ngài nghĩ sao?
Yêu cầu vừa ra, toàn bộ khán đài như bùng nổ. Lần này thì hai bên thực sự chơi lớn rồi đây, quy mô sát phạt cũng phải đến ngàn người là ít! Thật là không uổng công họ từ khắp nơi xa xôi kéo đến đây xem hội, thật quá đã nghiền.
Ở phía bên kia, ở chỗ ngồi cao nhất có một vị đàn nam tử trung niên mặc áo bào xám, tay cầm quạt nan đang ngồi đó mà mỉm cười. Mọi chuyện càng ngày càng thú vị hơn rồi, đây chính là lý do ván cờ tiên gia luôn luôn khiến người chơi cảm thấy thích thú, nghiện ngập, điên cuồng.
Vị này đứng lên, bước ra phía trước, hành lễ về hướng Thanh Tuyết một cái và nói lớn, khóe miệng còn manh theo một nụ cười rất đậm.
- Vậy bên Hiên Viên sơn chúng ta sẽ làm phe công, chủ soái sẽ là Lưu gia thập nhất thánh tử, Lưu Vọng Thiên. Quân đội cũng sẽ là thân binh của thánh tử.
Mọi người nghe những lời này thì càng cuồng loạn hơn. Phải biết Hiên Viên thánh tử thì có cả núi nhưng Lưu gia thánh tử thì chỉ có mười một người mà thôi. Trận chiến này chính là thập nhất thánh tử chém g·iết thập nhất thánh tử. Là trận chiến ngàn năm có một, binh, quân, khí, lược… tất cả đều được vận dụng, không có giới hạn về bất cứ thứ gì cả! Đây chính là phát súng đầu tiên báo hiệu cho toàn bộ Chân Linh thế giới rằng cuộc chiến tam tộc đã chính thức bắt đầu!
Sau khi Trần Cảnh quay về chỗ ngồi trên khán đài, mọi người xung quanh đều phải nhìn anh bằng một con mắt khác, ngay cả vị tiểu lão sư kia cũng vậy. Trần Cảnh ngồi đó nhìn về phía những đứa trẻ được Thần Nông các bao bọc đang nô đùa với nhau một lúc lâu thì đứng dậy, bước về phía Kiến Long. Anh giao lại Thanh Hồ ngọc bài cho hắn và nói:
- Nếu ta c·hết, Kiến lâu chủ hãy giúp ta duy trì Thần Nông các. Những đứa trẻ này rất cần có một nơi để trở về!
- Ta tin vào chiến thắng của Trần công tử!
Kiến Long nhận lấy ngọc bài, nói một câu khích lệ rồi đứng dậy dẫn những đứa trẻ kia quay về Thần Nông các. Còn Trần Cảnh thì đứng ở đó, nhìn lên trời cao. Đêm nay mặt trăng Bỉ Ngạn lại chiếm cứ bầu trời, là một ngày đẹp trời để xuất binh. Trần Cảnh kích hoạt nhẫn trữ vật, một bộ áo giáp rằn ri lập tức bao phủ lấy toàn bộ cơ thể. Mọi người ở phía sau Trần Cảnh, lập tức xếp thành từng hàng, từng đội ngay ngắn. Họ cũng kích hoạt nhẫn trữ vật và khoác lên người bộ áo lính.
Trần Cảnh hít một hơi thật sâu và quát lớn:
- Tây Sơn quân ở đâu?
- Tây Sơn quân có mặt!
Mọi người đồng thanh đáp lại lời kêu gọi của Trần Cảnh. Khí thế của khán đài bên Đào Đô lập tức tăng vọt. Trần Cảnh quay lại nhìn thật kỹ hai trăm năm mươi ngương mặt, đủ mọi chủng loài đang xếp hàng ngay ngắn trước mặt anh. Sau đó, Trần Cảnh nở một nụ cười thật tươi, xen vào trong đó còn có một tia huyết tính cùng cuồng dại. Tiểu lão sư thấy cảnh này thì càng cười lớn hơn nữa, con quái vật mà họ nuôi dưỡng bấy lâu nay cuối cùng cũng có dấu hiệu thức tỉnh rồi.