Chương 57: Lại dọa cắt bi
Khán giả cả hai bên cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, tuy vậy cũng có một vài người bên Hiên Viên sơn bắt đầu thấy chột dạ và len lén chuồn mất.
Khi bế được cái cô nàng nhoi nhoi, không chịu nằm yên này về tới chỗ tiểu lão sư thì Trần Cảnh liền ném cô nàng xuống ghế cái bịch. Hai tay anh vòng ra sau lưng mình mà vỗ vỗ mấy cái!
- Con gái con nứa gì mà nặng hơn bao gạo, đau c·hết cái eo ta rồi!
Trần Cảnh buông một câu như vậy rồi tiếp tục vỗ vỗ lưng mình tỏ vẻ kiệt sức. Còn cô nương kia thì cứ nhìn anh hằn học nhưng thấy bóng dáng tiểu lão sư ở sau lưng Trần Cảnh thì đành phải ngoan ngoãn mà im thin thít.
Trần Cảnh vặn vẹo một hồi rồi nói:
- Cô nên bớt ăn uống linh tinh đi, bọn Hiên Viên đó lâu ngày không tắm, ăn mà không sơ chế gì cả thì không hay đâu. Còn giờ, muốn nếm thử máu ta không?
Trần Cảnh nói xong thì liền cắt tay mình một vết thật sâu cho máu chảy ra tong tong, rơi cả xuống đất.
- Hừ! Ai mà thèm thứ… Ưm ưm ưm
Cô nàng thấy Trần Cảnh đưa bàn tay đầy máu về phía mình thì định chê bai này nọ nhưng Trần Cảnh cũng đâu phải dạng vừa, anh lao tới bóp miệng cô ấy và nhỏ máu vào. Lúc đầu cô ta còn phản kháng, sau rồi thì có vẻ nhận ra hình như cũng khá ngon nên bắt đầu chủ động liếm láp tay của Trần Cảnh.
“Loại máu này thật kỳ lạ, hình như có gì đó trong cơ thể mình thúc ép phải uống bằng được nó!” nghĩ như vậy thì cô ấy bắt đầu hút lấy nhiều máu hơn, cái lưỡi mềm mềm của cô ấy thọc vào tận bên trong v·ết t·hương của Trần Cảnh mà khuấy đảo khiến anh đau đến chảy nước mắt.
Rồi cô nàng từ từ hóa thành hình Cửu Vĩ bốn đuôi, lè cái lưỡi thật dài cuốn lấy cánh tay của Trần Cảnh kéo vào trong miệng mà mút. Khi máu của Trần Cảnh chảy ra không thể thỏa mãn cơn khát này thêm nữa thì cô liền nhe nanh toan cắn một cái thật mạnh. Trần Cảnh thấy dấu hiêu say mồi này thì lập tức dùng tay kia búng vào mũi nàng một cái đau điếng. Anh nói:
- Hay nhỉ? Ta còn cần cánh tay này đấy nhé! Giờ biến hình lại đi, ta lấy nó ra rồi nên không còn vấn đề gì đâu!
Trần Cảnh rút cánh tay mình ra khỏi miệng con cáo khổng lồ kia, tay anh còn kéo theo hai con côn trùng nhìn như con rết màu đỏ sậm, dài cả mét ra khỏi miệng cô nàng. Trần Cảnh lấy ra một cái lọ thủy tinh lớn, bỏ hai con rết c·hết ngắc vào trong đó và đưa cho Miêu Nhị.
“Họe, họe, ọe…” đang dặn dò Miêu Nhị về cái bình này thì có một âm thanh nôn khan phát ra ngay sau lưng Trần Cảnh. Anh quay qua con hồ ly to bự kia, bây giờ nó đang không ngừng nôn ẹo không ngừng mọi tứ trong bụng ra ngoài.
Từng miếng da thịt nát vụn, cùng những mảnh xương cốt không toàn vẹn lần lượt được nôn ra đầy đất, cuối cùng là hai cái đầu lâu bị cắn nham nhở, não và mắt phọt cả ra ngoài, da thịt bị a xít dạ dày ăn mòn, độc lỗ là lỗ, nhìn kinh không chịu được.
Kiến Long cảnh tượng kinh tởm này thì mặt xám đi, hắn vung tay lên, một ngọn lửa màu cam rơi xuống lập tức thiêu sạch sẽ mọi thứ dơ bẩn đó. Trần Cảnh lúc này cũng bỏ đi thay bộ quần áo mới, anh đứng gần nàng nhất nên bây giờ người anh dính toàn máu thịt, nước dãi và dịch vị. Khiến Trần Cảnh cảm thấy nhớp nháp và chua không chịu nổi.
Sau khi mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ thì Trần Cảnh mới trở lại, anh đã phải tốn những hai cục xà phòng mới làm sạch được cái thứ mùi khó chịu ấy. Sau khi trở về anh rót cho cô ta một chén rượu Thanh Thủy và nói:
- Uống đi, rượu này làm từ dược liệu đặc biệt có thể g·iết c·hết cổ, chỉ có binh sĩ trên chiến trường mới được uống thôi đấy!
Nghe thấy rượu này g·iết được cổ thì cô ta liền giựt lấy chén rượu trong tay Trần Cảnh mà tu ừng ực, chả có tí khí chất nữ tử gì cả. Còn Kiến Long nghe nói rượu này làm từ củ khoai tròn, lại có thể trừ cổ liền suy nghĩ một lúc rồi mới lấy ra một củ khoai nhỏ cỡ ngón tay và hỏi dò!
- Trần trưởng lão, loại rượu này là được làm từ nó sao?
- Phải! Nhưng củ này nhỏ quá, không dùng được.
- Trời!
Kiến Long nghe xong thì liền hét lên đau đớn. Thứ nhìn giống củ khoai tây bi này có tên gọi là Hoàng Ngọc Sâm, giá trị của nó là không thể đong đếm, trừ khử cổ trùng chỉ là một trong nhiều tác dụng của nó mà thôi. Hiện tại giá trị của nó cũng phải năm vạn linh thạch trung phẩm cho một cân. Vậy mà Trần Cảnh lại dùng nó để nấu rượu uống chơi chơi, đã vậy còn rót tràn ly, chảy ra khắp nơi nữa chứ!
Kiến Long xây xẩm mặt mày mà ngồi phịch xuống đất. Hắn cũng đâu ngờ được Trần Cảnh tiểu p·há h·oại này lại có thể đốt tiền một cách không thương tiếc như vậy.
“Nó có quý lắm đâu, chỉ là củ khoai tây bị nhiễm linh khí thôi mà. Ta cho trồng đầy ở khu đất sau Thần Nông các á, lúc lên men thì thì chỉ cần nhỏ một vài giọt linh dịch vào nồi là được. Rượu cất ra cất ra sẽ có thêm công dụng trừ cổ và thanh tỉnh tinh thần thôi. Chứ nó không đa dụng như cái củ Hoàng Ngọc Sâm trong tay ngươi đâu. Tuy vậy ta không thể nói ra, tuyệt đối không thể nói ra!”
Sau khi mọi việc êm xuôi, Trần Cảnh ngồi xuống ghế, lấy lại cái bình trong tay Miêu Nhị mà ngắm nghía hai con rết đỏ kia. Vị nữ tử Cửu Vĩ này cũng đã hóa về hình người, nàng cũng tò mò mà chạy lại nhìn xem nó là cái gì. Trần Thừa thấy cảnh này không nhịn được liền hỏi:
- Làm sao ngươi đỡ được một đao tất sát của tên kia, với lại làm sao ngươi biết cách giải cổ trùng?
Mọi người xung quanh cũng im lặng, tập trung ánh mắt nhìn về phía Trần Cảnh để tìm kiếm câu trả lời.
- Ta đương nhiên không thể đỡ được nhát đao đó nhưng cái tấm Bình An phù cực phẩm giá 80 vạn trung cấp linh thạch thì có thể đỡ được. Đáng tiếc là chỉ có một tấm và cũng chỉ dùng được một lần. Vậy nên cô nợ ta 80 vạn trung cấp linh thạch, cô có thể chọn trả góp hoặc trả một lần luôn cũng được, ta không tính lãi.
Trần Cảnh vừa nói vừa liếc nhìn nữ tử Cửu Vĩ kia vừa nói gằn từng chữ khiến nàng tức đến xù lông đuôi. Nàng định nói gì đó thì bắt được ánh mắt chứa sát ý của tiểu lão sư nên đành phải gật đầu chấp thuận trong im lặng.
Còn tất cả mọi người ở đây thì thực sự hoảng hốt, 80 vạn trung cấp linh thạch là một con số không hề nhỏ. Một tấm Bình An phù cực phẩm đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể đỡ một đòn toàn lực của tu sĩ Kim Đan cảnh mà thôi, nên giá của nó chỉ đâu đó một vạn trung cấp linh thạch là cùng. Vậy mà Trần Cảnh sự dụng công pháp sư tử ngoạm, hét giá lên gấp tám mươi lần. Đây rõ ràng là ăn c·ướp trắng trợn giữa ban ngày mà!
Trần Cảnh vẫn bày ra bộ mặt gợi đòn về phía nữ tử kia mà cười nhăn nhở khiến đuôi của nàng xù hết lông lên, hai tai dựng thẳng, giật giật mấy cái trông thật là đáng yêu. Trần Cảnh đang nhìn mấy cái đuôi mềm mềm kia thì bỗng thấy hông mình đau nhói, hóa ra Miêu Nhị ngồi bên cạnh đã ăn phải giấm chua, không chịu được tính háo sắc của tên suy thận này nên đã tiện tay nhéo vào hông anh một cái.
Trần Cảnh đau điếng nhưng vẫn cố giữ ngương mặt bình thản, một tay anh kéo Miêu Nhị ngồi dựa vào mình, xoa xoa đầu nàng và nói:
- Còn về vấn đề cổ trùng thì như đã nói, ta có nghiên cứu qua nên biết. Hơn nữa, Vu giáo vốn do Thần Nông chúng ta thành lập nên huyết mạch của chúng ta khi thức tỉnh thì ngoài cảm ứng với đan dược trở nên mạnh hơn còn có thể dụ hoặc được rất nhiều các loại cổ trùng khác nhau. Lý do mà cô bỗng nhiên cảm thấy thèm máu của ta là do hai con rết này và lý do cô không thể cử động khi bị ta ôm cũng là do chúng đã ngửi được mùi máu tươi thơm ngon này.
Trần Cảnh nói đến đây thì bàn tay đang ôm Miêu Nhị hơi xiết chặt lại, anh nói chuyện với tông giọng trầm hơn hẳn:
- Cũng vì thế mà sau trận chiến đó rất nhiều đứa trẻ mang dòng máu Thần Nông đã bị quẳng vào vại luyện cổ để tạo ra thứ này. Nhưng bọn chúng sao ngờ được là những người chạy thoát cũng có những vu sư và đan sư hàng đầu đâu chứ! Trận chiến Táng Thần sơn năm đó trong sách sử chúng ta có ghi lại rằng vu tộc bên kia dùng chính những con cổ trùng được nuôi bằng máu này để g·iết người trên chiến trường. Nhưng tiếc cho chúng là Phạm Nhất lão tổ ngoài là một đan sư thiên tài thì còn là một vu sư ngàn năm có một. Ông đã hiến tế sinh mệnh để kích phát toàn bộ sức mạnh huyết mạch của mình và khiến đám cổ trùng này t·ấn c·ông ngược lại bọn khốn ấy, khiến Vu giáo bên đó gần như tuyệt diệt. Thật là thống khoái ha ha ha!
Đám người nghe Trần Cảnh nói vậy thì cũng không ngạc nhiên lắm, vì họ cũng được dạy về nó rồi. Nó đã trở thành một phần trong dòng chảy lịch sử của Đào Đô, không thể xóa nhòa.
Trần Cảnh thấy biểu hiện "Ừ, biết rồi, khổ lắm" hiện ra trên mặt mọi người như vậy thì tặc lưỡi chán ghét. Cái đám này chả biết tung hô tạo không khí gì cả! Miêu Nhị ngồi cạnh đó thấy Trần Cảnh có vẻ bị quê thì vội hỏi lái đi chuyện khác.
- Vậy hai con này là được nuôi bằng máu của tộc nhân Phạm thị phải không công tử?
Trần Cảnh thở phào một cái, cuối cùng cũng tìm được một nấc thang đi xuống. Anh xoa xoa đầu Miêu nhị và nói:
- Nó có phản ứng với máu của ta nhưng lại không quá mạnh mẽ. Hơn nữa đám cổ trùng này không có liên kết huyết mạch đặc trưng của Thần Nông. Hai con rết này có vẻ còn non nên ta nghĩ đây chắc là con cháu của đám cổ trùng ấy chứ không phải chúng. Nếu đúng là chúng, thì ngay cả vị vu sư kia trong làng của ta cũng khó mà bắt được.
- Ồ, ra vậy!
Mọi người ồ lên một tiếng, mọi thắc mắc trong lòng bọn họ cũng đã được giải khai. Tuy vậy, không khí xung quanh bắt đầu dâng lên mùi thuốc súng rồi! Cuộc chiến này đang yên đang lành thì bị dừng giữa chừng. Điều này khiến người bên Hiên Viên không mấy vui vẻ, có người đã bắt đầu làm náo loạn lên rồi.
Bên này cũng không khá hơn là mấy. Sau khi báo cáo việc tu sĩ tham gia bị hạ cổ thì nữ vương giận lắm. Nàng ra chiếu chỉ, lệnh cho Trần Cảnh hốt đám phân này. Tuy bọn Hiên Viên sai nhưng hiện tại quân tiếp viện từ Đào Đô chưa tới kịp, nếu bị công thành lúc này thì thiệt hại sẽ vô cùng lớn. Trần Cảnh là người phát hiện ra nó vậy thì cũng nên tự mà giải quyết cho tốt. Nếu tình hình căng thẳng dẫn đến đánh nhau trên quy mô lớn, nàng sẽ tự tay cắt bi Trần Cảnh, lấy máu tế cờ.
Sau khi nghe chỉ thì Trần Cảnh mặt xám như tro, trong lòng vụn vỡ. “Tại sao? Tại sao cứ hơi tí là dọa cắt bi ta nhỉ! Ta tuy thận yếu nhưng cũng đâu liên quan tới các ngươi chứ. Giết thì g·iết quách đi chứ đừng bắt ta phải sống mà không có bi của mình…” Trần Cảnh trong lòng chửi mắng vị nữ vương vô sỉ kia một trận nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, lễ phép mà nhận chỉ.