Chương 56: Phạm luật
Trở lại cuộc chiến thứ năm, chiến trường lần này không khí khá nặng nề. Sau khi vị tu sĩ kia ra tới giữa sân thì liền ngồi phịch xuống đất, khoanh chân, chống đao, nhắm mắt dưỡng thần mà không nói gì hết.
Cả khán đài đều khẩn trương cả lên, ai cũng không biết hắn đang nghĩ gì còn bên Đào Đô thì tiếp tục cử vị nữ tu Cửu Vĩ kia tiếp tục ra sân ứng chiến. Trần Cảnh thấy điệu bộ của hắn như vậy thì làm lạ mà nói:
- Hắn hình như hơi quá tự tin, tự tin là mình có thể chiến thắng một cách dễ dàng thì phải. Điều này không hợp lý lắm.
Trần Thừa đang uống rượu nghe vậy cũng dừng chén lại mà hỏi:
- Hắn đúng là có hơi tự tin thái quá, nhưng ta không thấy có chỗ nào lạ cả. Hắn là đao tu, hiên ngang bá đạo, chỉ công không thủ. Nên nếu hắn bày ra bộ dạng này cũng là bình thường.
Trần Cảnh cũng không quay lại nhìn hắn, anh nhấc chén rượu nên uống một hớp và nói:
- Ngươi cũng biết là cơ thể Nhân tộc rất yếu đuối, nếu không có tu luyện, thì chỉ cần một đứa trẻ Miêu tộc bình thường cũng có thể dễ dàng g·iết c·hết ta và ngươi. Cho dù dày công tu luyện thì hiện tại thể chất của ngươi cũng mới chỉ ngang với Miêu Lục, thậm chí dưới cơ cả Miêu Nhị. Vậy nên ta khá thắc mắc là tên kia lấy đâu ra tự tin để đánh nhau với một người vượt trội hơn hẳn về thể chất và kinh nghiệm chiến đấu như vậy. Tuy hắn được trang bị rất tốt nhưng những thứ đó không thể bù vào giới hạn mà tự nhiên đặt ra được.
Tiểu lão sư nghe vậy thì liền gật gù nói:
- Ngươi đó, quá thông minh đến nỗi tự làm khó mình. Đầu tiên hắn đi Đạo Thần con đường nên so về sức mạnh thể xác thì không chênh lệch với Cửu Vĩ hai đuôi là mấy. Thứ hai hắn mang họ Lưu, sức mạnh của Hiên Viên huyết mạch cho phép hắn dễ dàng phá bỏ các giới hạn đó. Chúng ta thường gọi trạng thái giải khai đó là cuồng huyết, vì nếu bọn họ càng b·ị t·hương thì khả năng thôn phệ, khôi phục cũng như sức mạnh lại càng gia tăng nhanh chóng. Tất nhiên có vài rủi ro như mất đi nhận thức hay bị phản phệ, nhưng có vẻ tên này sẽ không.
Trần Cảnh nghe vậy thì sờ sờ cằm mình mà suy nghĩ điều gì đó. Kiến Long thấy vậy thì hỏi xen vào:
- Vậy nếu là Trần trưởng lão là Hiên Viên người, Trần trưởng lão sẽ làm thế nào?
Trần Cảnh mắt vẫn hướng về phía dưới kia mà nói:
- Nếu như ta là Hiên Viên cao tầng, thì ta sẽ sẽ hạ độc vào hai tên tu sĩ kia rồi cho chúng thách đấu với nàng. Hai viên linh đan biết đi, vừa bổ dưỡng, vừa thơm ngon như vậy dâng tới tận miệng thì một người phàm ăn như nàng sao có thể từ chối chứ. Nhưng vị giác, khứa giác của nàng lại rất nhạy nên hạ độc thì sẽ bị phát hiện hoặc sẽ không thể không thế thời gian phát tác vậy nên hạ cổ là hợp lý nhất. Cổ sẽ không thể bị phát hiện, lại có thể điều khiển dễ dàng. Thiên hạ bên đó hình như có cả một tông môn luyện cổ tên Vạn Trùng Cốc thì phải. Ban đầu ta cũng có tìm hiểu về nó nhưng sau khi thấy cách luyện cổ khá tàn nhẫn nên đã dừng lại.
Kiến Long nghe xong thì ồ một tiếng và tiếp tục hỏi:
- Vậy Trần trưởng lão có nghĩ rằng bên đó có thể sẽ làm như vậy không?
Trần Cảnh nghe vậy thì gật mình cái thót. Anh vội quăng chén rượu xuống, vận nguyên khí vào mắt đến mức tối đa. Từng tầng trận văn trong đó liên tục xoay vòng, đan xen vào nhau và phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt. Tiểu lão sư thấy hiếu kì liền ngồi đó mà vận dụng nhãn thuật của mình để quan sát mắt của Trần Cảnh.
Tiểu lão sư nhìn xong thì suýt chút nữa bị dọa cho ngã ngửa ra sau. Trần Cảnh thực sự đã khắc trận pháp của Thiên Nhãn lên mắt, tuy nhiên nó không phải là trận pháp được dạy ở Thần Nông các mà phân thân của ông đã học được kia mà là một tổ hợp trận pháp gồm hàng trăm trận pháp lớn nhỏ, lấy Thiên Nhãn làm trung tâm, không ngừng xoay tròn theo thứ tự nhất định.
Những trận pháp này được khắc họa hoàn hảo đến từng nanô mét, Ông không thể tin trên đời này lại có ai có thể làm được điều này mà không bị mù. Tất nhiên, Trần Cảnh cũng do dự khá nhiều khi làm việc này, anh đã dùng Thiên Ti mô phỏng một cái máy khắc CNC với lưỡi dao là một sợi lông cực mảnh. Sau đó liền xuất ra nguyên thần để điều khiển cái máy ấy và biến nó thành một máy CNC điện tử có độ chính xác cấp nano mét. Sau việc này, mắt của anh đã gần như bị mù tạm thời, giác mặc của Trần Cảnh bị cắt gần như nát bét hết cả. Nhưng thật may mắn, cơ thể của Trần Cảnh đã tự tìm ra cách để dung hợp làm một với số trận pháp kia khiến mắt của anh có thể hồi phục lại như ban đầu. Sau hai tháng sống trong bóng tối, Trần Cảnh nhận ra được sự nguy hiểm của cuộc phẫu thuật này cũng như lợi ích mà nó mang lại nên anh đã cùng mọi người tạo ra Thiên Nhãn đồng thuật. Nhãn thuật duy nhất cho phép kết nối với tất cả các loại nhãn thuật khác cùng một lúc. Và thế là nó rất nhanh đã được truyền bá rỗng rãi ở Thần Nông các.
Kiến Long và một vài người thấy vậy cũng chạy lại quan sát, tất cả đều cảm thấy hoảng sợ và kính phục trước việc làm điên rồ của Trần Cảnh. Một người trong đó không nhịn được mà cảm thán:
- Không hổ là thập nhất thánh tử, ta phục rồi!
- Phải, ta cũng phục rồi!
Trần Cảnh vì đã quá tập trung vào trận chiến khốc liệt ở dưới kia nên cũng không để ý lắm tới xung quanh, tới khi thấy tầm nhìn bị chắn ngang rồi cả đám nói cái gì phục phục liền định thần lại. Trần Cảnh lập tức gạt đám người kia ra một bên tiếp tục quan sát và bảo:
- Trần Thừa, phản xạ của cô nương đó có vấn đề! Luật chơi như cũ, ta cứu người, ngươi g·iết người!
Mọi người nghe vậy thì liền giật mình, họ đã quá tập trung vào Trần Cảnh mà quên béng đi trận chiến khốc liệt ở bên dưới.
Ở dưới sân, cuộc chiến đã đến hồi cao trào, cả hai đều bắt đầu ra những đòn tất sát về hướng đối phương. Tuy vậy mọi người đều nhận ra điều kỳ quặc là vị tiên tử Cửu Vĩ kia vẫn chưa biến về trạng thái nguyên hình mà vẫn cố gắng chống cự ở dạng người, ở hình dạng này thì nàng chỉ có thể sử dụng tối đa khoảng sáu phần sức mạnh vốn có mà thôi. Hơn nữa phản xạ của nàng hình như thật sự có vấn đề, phía bên phải hình như lâu lâu lại bị khựng lại một chút, khiến nàng phải chật vật phòng thủ mà không thể t·ấn c·ông lại bất cứ đòn nào.
Trần Cảnh thấy tình hình này càng lúc lại càng thêm ngứa mắt lên đã làm ra một quyết định còn điên rồ hơn cả việc khắc trận văn vào tròng mắt. Trần Cảnh hít một hơi thật sâu, anh dồn lực đạp mạnh một cái vào khán đài và lao xuống phía dưới như một con chim cắt.
“Rầm”! Một t·iếng n·ổ vang nên, khói bụi mịt mù. Khi khói bụi ta đi, khán giả cả hai bên đều thấy một cảnh tượng thú vị. Ở dưới sàn đấu, Trần Cảnh đã chen vào giữa cuộc chiến của hai người, một tay anh ôm eo mỹ nhân, tay còn lại đang nắm chặt lưỡi đao thần kia mà tay không đổ một giọt máu, oai phong cực điểm.
- Ngươi làm gì vậy! Thả ta ra!
Nữ tử Cửu Vĩ kia cố gắng vùng vẫy cố thoát ra, nàng cũng chả hiểu tại sao tên nam tử này vừa mới ôm nàng có mật cái thì cơ thể nàng nhũn ra, không thể phản kháng. Trần Cảnh một tay bắt đao, một tay ôm cái đống nhoi nhoi này khiến anh phát phiền. Trần Cảnh không chịu được nữa liên quát một tiếng:
- Im lặng, đừng để ta phải g·iết ngươi ngay tại đây. Còn ngươi, đao tu đến từ Hiên Viên sơn. Lát nữa ta sẽ tính sổ với thủ đoạn bỉ ổi của ngươi sau.
Lưu Vọng Thiên tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng thu đao về. Trần Cảnh thấy vậy cũng thu tay về, lập tức ôm cô nàng nhõng nhẽo này bế về phía khán đài Đào Đô.