Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 55: Hiên Viên át chủ bài




Chương 55: Hiên Viên át chủ bài

- Tên phản bội ngạo mạn, xem ta đến g·iết ngươi đây!

Một tên kiếm tu Hiên Viên đứng sát mép khán đài đã không chịu đựng được những lời xỉa xói của Trần Thừa cùng cái lũ “Yêu vật” ở khán đài bên kia nên đã mặc kệ cảnh báo của trưởng bối và lao xuống dưới.

Trần Thừa thấy cá đã cắn câu thì liền dồn lực vào bàn chân giậm mạnh một cái và lao lên như một quả t·ên l·ửa. Tên kia thấy vậy thì cũng thuận theo đà rơi của mình và vung kiếm tới.

Tuy hắn có vẻ xuất kiếm nhanh hơn Trần Thừa nhưng v·ũ k·hí của hắn lại quá cùi, so với Táng Thần kiếm trong tay Trần Thừa thì chẳng khác gì gỗ mục. Vậy nên Trần Thừa không cần phải né mà chỉ vung Táng Thần kiếm một cái, người cùng kiếm của tên kia đều bị phân thành hai đoạn, vết chém rất ngọt, không nhận thấy một vết kéo rách hay bị tưa nào.

Cả khán đài đều im lặng phăng phắc, họ còn chưa kịp nhìn thấy gì mà tên Hiên Viên kia đã đầu một nơi, thân một nẻo rồi, thật là không biết tạo không khí như hai người trước gì cả!

Trần Thừa thu hồi Táng Thần kiếm, bước đến nhặt đầu của hắn lên, đặt nghiêm chỉnh dưới đất rồi tiếp tục đá cái xác không đầu của hắn về phía Hiên Viên khán đài.

- Vô sỉ! Ngươi là đồ vô sỉ!

Cả khán đài Hiên Viên sơn lúc này đều rộ lên những câu chửi, nguyền rủa Trần Thừa. Rõ ràng lúc đầu hắn nhặt cây kiếm của tên xấu số bị Trần Cảnh g·iết kia lên làm v·ũ k·hí, vậy mà khi ra tay hắn lại dùng v·ũ k·hí cấp thần binh để đánh. Điều này tuy không phạm luật nhưng trừ mấy vị trưởng lão ngồi đây ra thì đâu có ai sở hữu v·ũ k·hí đồng cấp có thể chống lại thứ đó chứ!

Trần Thừa sau đó lại nhặt thanh kiếm kia lên, một tay chống kiếm một tay chỉ thẳng vào mặt lũ người đang xỉa xói kia mà nói:

- Hiên Viên nam tử thật là yếu, mới ra trận chưa tới ba phút mà đã nằm đó ỉu xìu rồi. Thật là mất mặt Nhân tộc quá đi! Đến một kiếm tu quèn ở tòa thành nhỏ này cũng không đánh được, vậy mà còn đòi công thành cơ đấy! Thôi, về đi được rồi.

- Ngươi!…

Đám người kia đang xỉa xói Trần Thừa nghe vậy thì liền cứng họng. Còn đám người bên này thì lại cười lên ha hả, vỗ tay rầm rầm trước những lời nói cực vô sỉ của Trần Thừa.

Trần Cảnh thấy vậy thì cũng cười cười nghĩ: “Không hổ là Trần Thừa, đại kiếm tu vô sỉ nhất thế gian mà ta biết! Ngươi cứ tiếp tục như thế đi, ép bọn chúng phải xuất ra con át chủ bài. Để xem, trong hồ lô của bọn chúng có chứa thuốc gì!”

Trên chỗ cao, có một tên nam tử mặc áo bào trắng, hông mang trường đao đứng đó cùng với một vị lão giả. Vị nam tử thanh thuần này đã quan sát đấu trường sinh tử dưới kia rất kỹ, từ đầu đến giờ vẫn chưa hề bỏ sót bất kì một chi tiết nào cả. Sau khi thấy Trần Thừa g·iết người làm màu, vị nam tử này nói:

- Sư tôn, người này rất mạnh, con cảm thấy tên kiếm tu này phải mạnh xấp xỉ con hồ ly bốn đuôi kia. Tuy vậy, kẻ làm con rùng mình nhất chính là tên ra sân ở trận thứ ba, hắn tu vi nhìn qua chẳng đâu vào đâu cả nhưng lại có thể dễ dàng tránh được những đường kiếm chí mạng của Hoàng Vân. Hoàng Vân đã được xem là thiên tài hàng đầu của Hiên Viên sơn chúng ta, luận về kiếm đạo thì hắn đứng thứ bảy còn luận về kiếm pháp thì thông ai qua được hắn. Nếu con tự mình giao chiến với Hoàng Vân, cũng không có chuyện né tránh dễ dàng như vậy được. Hai người đó thực sự chỉ là Nhân tộc bình thường sao?



Vị lão giả đó cũng nhìn về phía Trần Cảnh và nói:

- Bọn họ chính là Nhân tộc, nhưng cũng không hẳn là Nhân tộc. Hai tên kia mang họ Trần, chúng có dòng máu của cả Thần Nông và Phục Hy nên đương nhiên rất mạnh, ngoài ra do sinh sống ở đất yêu tộc suốt 3000 năm, huyết mạch có thể bị lai với yêu tộc nên huyết tính của họ cũng cực kỳ ác liệt, ra tay vô cùng tàn nhẫn!

Vị nam tử nghe vậy thì trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Chuyện mà tên kia nói lúc trước là sao ạ? Nó khác hoàn toàn với sách sử mà con được dạy dỗ trong nhiều năm qua.

Lão giả nghe vậy thì chỉ nhàn nhạt nói:

- Lời hắn nói là sự thật, nhưng những gì ghi trong sách sử kia cũng là sự thật. Chỉ qua khác nhau là một cái sự thật ở Thần Nông thời đại và một cái sự thật ở Hiên Viên thời đại mà thôi.

- Sư tôn nói cao thâm, con không hiểu!

Nam tử áo trắng nhíu mày thắc mắc, lão giả chỉ cười lớn mà nói:

- Ha ha ha, rồi có ngày con sẽ hiểu. Lưu Vọng Thiên, trận sau con ra sân đi. Bọn ta đã thu thập và xác định được sức mạnh của bọn chúng rồi, ngoài con ra không ai có đủ thực lực để g·iết c·hết ba người đó. Xem ra họ chính là ba người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi có tên trong danh sách của Đào Đô.

Nam tử nghe vậy thì liền tỏ vẻ khó hiểu mà hỏi:

- Nhưng sư tôn, danh sách của Đào Đô chỉ có vỏn vẹn ba người!

Lão giả nghe vậy thì cười lên chua chát:

- Ha ha ha, đúng vậy! Mười một trận nhưng danh sách lại chỉ có ba người, còn bên ta thì những mười một người. Đó chính là sức mạnh của Đào Đô đấy, thứ sức mạnh mà chúng ta không thể chạm tới. Vậy mà đám Thần Nông - Phục Hy kia chỉ cần lè lưỡi liếm mông mấy con hồ ly Đào Đô thì có thể dễ dàng đạt được, thật quá bất công phải không? Do đó, để Lưu thị tồn tại và phát triển, bọn chúng phải c·hết!

- Tuân lệnh sư tôn!

Ở phía dưới, vì không có ai dám khiêu chiến Trần Thừa nên nghiễm nhiên hắn thắng. Vậy là Trần Thừa đành phải xách một cái đầu vô giá trị mà quay về, Trần Cảnh thấy hắn có vẻ buồn thiu thì giao cái đầu lại cho một Tây Sơn quân rồi chế rượu cho hắn. Trần Thừa thấy rượu thì lập tức quên đi sầu muộn mà cười ha ha, hắn tu ừng ực hết chén này đến chén khác trước những cái lắc đầu của mọi người.



- Trận thứ năm khai màn!

Giọng nói của trong tài vang lên báo hiệu một trận chiến mới bắt đầu. Dưới ánh chiều tà, có một nam tử Nhân tộc bận đồ trắng từ đó bước ra từ khán đài Hiên Viên sơn.

Người này tựa như thần tiên hạ phàm, bước đi thanh thoát tựa như chim hạc. Áo của người này làm từ tơ tằm trắng, phơi dưới ánh chiều thì lấp lánh hệt như được dệt nên từ vàng ròng, làm nổi bật các hoa văn rồng, phượng được thêu chìm phía dưới, khiến người xem có thể nhận thấy được sự uy nghiêm, cao thượng giống một bậc đế tôn.

- Phì! Rất biết làm màu nha!

Trần Thừa thấy cảnh tượng màu mè bên kia thì phun một ngụm đờm về hướng đó mà chửi khéo. Trần Cảnh không nói gì mà chỉ quan sát tên vừa mới ra sân kia một hồi rồi mới nói:

- Hắn làm màu là đúng, vì hắn có đầy đủ thực lực để làm màu. Thanh đao bên hông hắn đẳng cấp không thua kém gì Táng Thần kiếm của ngươi. Cái bộ bạch y hắn mặc, chất liệu còn tốt hơn áo giáp tiên tiến nhất của chúng ta, hơn thế trên tay trái của hắn có hai chiếc nhẫn trữ vật, có thể giấu phi kiếm, Thiên Ti hay thuốc độc, mắt của hắn… Nên nếu có đánh nhau thì tuyệt đối không được khinh địch!

- Được, ta sẽ cẩn trọng!

Trần Thừa nghe Trần Cảnh phân tích như vậy thì cũng nghiêm túc đáp lời. Những người ở bên cạnh, đặc biệt là tiểu lão sư và Kiến lâu chủ đều kinh ngạc không thôi. Phải biết từ chỗ này đến vị trí phía dưới võ đài cũng gần sáu, bảy trăm mét. Vậy mà Trần Cảnh có thể nhìn và phân tích trong thời gian vài nhịp thở thì quả là biến thái. Ngay cả những người có nhãn lực tốt như họ thì cũng khó mà có thể làm được nhanh như vậy.

- Ngươi tu luyện nhãn thuật từ khí nào vậy?

Kiến Long không nhịn nổi tò mò mà hỏi Trần Cảnh, anh nghe vậy thì mỉm cười đáp:

- Chưa từng tu luyện.

Lão sư nghe thế thì mắng:

- Bốc phét, ngươi chưa từng tu luyện thì làm sao có thể nhìn xa như vậy. Ngươi bớt khoác lác đi!

Trần Cảnh nghe vậy thì cũng chỉ cười khổ mà giải thích:

- Lão sư bớt nóng, bớt nóng chuyện là thế này. Sau cuộc t·ấn c·ông đêm đó ta đã nhận ra hạn chế của mắt nên đã đến chỗ Kiến lâu chủ mua một bộ nhãn pháp. Nhưng để tu hành thành thục thì phải mất mười năm nên ta đã vứt nó cho đám người kia luyện tập. Sau đó khi tham gia vào việc thiết lập lại trận pháp cho Thần Nông các, ta thấy có một trận pháp tên là thiên lý nhãn được khắc ở vọng lâu, có thể cho phép người canh gác tăng thêm tầm nhìn xung quanh thì liền nảy ra một ý tưởng.



Nói tới đây Trần Cảnh lại giả bộ thần thần bí bí, làm đám người đứng ngồi không yên. Trần Cảnh sau khi làm màu xong thì tiếp tục nói:

- Vậy là ta đã mua thêm rất nhiều trận pháp tương tự rồi dành gần nửa năm thời gian để suy tính và tổ hợp. Cuối cùng ta đã thành công tạo ra được một trận pháp đa dụng, giúp người dùng có thể quan sát ở rất xa, có thể phóng to mọi thứ và điều thú vị nhất là có thể tăng tốc độ quan sát chuyển động, khiến một thứ chuyển động nhanh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Kiến Long nghe vậy thì liền hoảng sợ, trận pháp này tuyệt đối là bảo vật. Tu sĩ nào có được nó sẽ gần như không có điểm mù. Vậy là hắn lập tức ngắt lời Trần Cảnh:

- Trần trưởng lão, bán trận pháp này lại cho Minh Nguyệt lâu ta đi! Chúng ta sẽ trả một vạn thượng phẩm linh thạch.

- Trần công tử, đừng nghe hắn! Ta sẽ trả gấp mười lần!…

Vậy là cả đám lại một lần nữa nhao nhao lên đấu giá. Vì thứ này có thể manh lại lợi thế tuyệt đối trong các cuộc sinh tử chiến nên giá của mó đã được đẩy lên mức chóng mặt. Tuy vậy, Trần Cảnh chỉ điềm nhiên nói:

- Không cần tiền, cứ đến Thần Nông các mà học, chúng ta có dạy toàn bộ ở đấy. Chỉ là một trận pháp bình thường, có phải là thứ hiếm lạ gì đâu chứ!

Một vài người nghe Trần Cảnh nói như vậy thì suýt phun ra một ngụm máu. Một trận pháp nghịch thiên như vậy mà bảo chỉ là thứ bình thường, còn giảng dạy miễn phí nữa chứ! Vậy những thứ nhãn pháp khác mà họ bỏ cả núi tiền ra để học tập hóa ra là rác à! Vị thập nhất thánh tử này quả là y như lời đồn đại, miệng rất “Thối” chỉ nói thôi cũng có thể tức c·hết người.

Tiểu lão sư không nhịn được nữa mà nói:

- Bớt xàm ngôn, nói vào vấn đề chính đi!

Trần Cảnh cũng nhận ra hình như mình lại vô tình chọc giận tiểu lão sư rồi, vậy là vội vàng nói:

- Sau khi có được trận pháp, ta dùng Thiên Ti khắc nó vào hai mắt của mình. Ở trong mắt có một lớp màng mỏng khá cứng và trong, nên cũng khá dễ khắc. Vậy là chẳng cần phải bỏ mười năm công sức luyện tập, chỉ cần vận nguyên khí vào mắt, kích hoạt trận pháp là xong rồi! Quá tiện lợi!

- Ngươi điên rồi! Ngươi có biết chỉ sai một li thì ngươi sẽ bị mù vĩnh viễn không hả!

Tiểu lão sư nghe Trần Cảnh giải thích như vậy thì không nhịn được mà hét lên, ông không thể ngờ được tên oắt con này lại dám chơi ngu đến như vậy. Còn Trần Cảnh thì lại bày ra vẻ mặt cún con vô tội mà lí nhí đáp:

- Lão sư yên tâm, ta đã tính hết rồi! Nguyên lý của nó tương đồng với việc luyện tập nhãn pháp thôi. Chỉ là một bên là dùng nguyên khí hóa thành tia, kết thành trận pháp trên giác mạc còn một bên là khắc trực tiếp trận pháp vào màng cứng cho đỡ tốn thần thức và thời gian tập luyện mà thôi. Hơn nữa, ta đã cho phát triển một loại nhãn pháp dựa trên trận pháp này gọi là Thiên Nhãn và đang được giảng dạy ở Thần Nông các, hiện tại mọi người ở đó ai cũng đều có thành tựu ít nhiều về nó cả. Chứ người trên đời dám khắc trận pháp vào mắt như ta nào có mấy ai chứ ha ha ha!

“Bụp” Lão sư nghe Trần Cảnh cười khả ố như vậy thì không nhịn được cục tức mà đấm vào bụng anh một cái thật mạnh khiến Trần Cảnh lập tức phải ôm bụng mình mà nằm lăn lộn dưới đất, khóc không ra nước mắt.

“Ta nghét tên này, nói chuyện với hắn ta có cảm giác như mình bị ngu đi mấy phần vậy! Hay đấm cho hắn một phát nữa nhỉ?” Tuy nghĩ vậy nhưng rất may tiểu lão sư đã kiềm chế lại được. Còn lúc này Trần Cảnh đã được đỡ dậy và ngồi im, ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều.