Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 54: Luật lệ không thể phá




Chương 54: Luật lệ không thể phá

Bên Hiên Viên sơn cũng không phải kẻ ngu, tuy họ không nhận ra bên kia khán đài đang hò hét điều gì nhưng cũng biết là trong chuyện này có trá. Một tên trong đó không nhịn được liền đứng ra hét lớn:

- Hoàng Vân! Có bẫy rập, mau thoát khỏi chỗ đó!

Tiếng hét của tên ngu kia khiến kiếm tu Hoàng Vân này khựng lại một nhịp, tạo cơ hội cho Trần Cảnh tiến công. Tên kiếm tu này cũng định thần lại rất nhanh nhưng đã không thể thu kiếm lại, Trần Cảnh tiến lên thần tốc, vượt qua phạm vi sát thương của lưỡi kiếm, khụy một gối xuống và tặng cho hắn một đấm toàn lực vào bộ ấm chén.

Vị kiếm tu trẻ đã không nghĩ rằng Trần Cảnh sẽ dùng chiêu bẩn này nên không hề né mà cố kéo kiếm về. Ngay khi nắm đấm của Trần Cảnh nghiền nát hạ thân hắn, một cơn đau thấu trời xanh liền kéo đến, kiếm trong tay hắn lập tức rơi xuống đất. Vị kiếm tu tội nghiệp này mặc kệ tất cả, ôm lấy hạ bộ và nằm lăn lộn ở dưới đất, đũng quần hắn loang lổ toàn máu là máu!

- Ta nên cảm ơn đồng đội của ngươi một tiếng, nhờ có hắn mà ta mới có thể nhẹ nhàng phá vỡ được kiếm chiêu của ngươi như vậy.

Nói rồi Trần Cảnh giơ tay vẫy vẫy, mặt tươi cười tỏ vẻ cảm ơn với tên tu sĩ Hiên Viên đã hét lên kia, còn tên đó chỉ đứng đó như trời trồng mà nhìn Trần Cảnh trong uất hận.

Sự việc đồng đội tự bóp bi nhau như thế này quả thực đã khiến Hiên Viên sơn nhục không tả nổi, cả khán đài bên đó đều tập trung ánh mắt thù hận vào tên tu sĩ to mồn kia. Một vị trưởng lão không nhịn được liền bước tới, tát hắn một cái khiến đầu hắn bị đập nát ngay lập tức, máu tươi phun ra tung tóe khắp nơi.

Điều này trong mắt những người theo phe Đào Đô không khác gì một vở hài kịch vui nhộn nhất thế gian, vậy là tất cả đều cười lớn một trận. Ở dưới sân, vì Trần Cảnh chưa g·iết tên kia và tên kia cũng chưa nói đầu hàng nên trận đấu vẫn phải tiếp tục.

Tuy vậy Trần Cảnh nhận thấy g·iết tên ngu này thật không có ý nghĩa gì nên liền đứng trước mặt hắn và nói:

- Ta biết ngươi đang rất đau, nếu ngươi chịu nói cho ta biết kẻ nào đã sai cha ngươi đến đánh chúng ta vào mùng hai tết năm ngoái, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, thậm chí sẽ chữa trị lại chỗ đó cho ngươi!

Tên kia nghe vậy thì hừ hừ mấy tiếng, hắn cố nén cơn đau lại và nói:



- Ngươi c·hết đi!

Trần Cảnh thấy tên này cứng đầu như vậy thì cũng không nói thêm nữa, anh lập tức điều khiển Thiên Ti, chui vào trong cơ thể hắn mà tàn phá khắp nơi. Còn Trần Cảnh thì ngồi bệt xuống đất mà xem hắn lăn lộn, anh vẫn cố gắng khuyên nhủ hắn:

- Ta vốn định g·iết ngươi một cách nhân từ nhất có thể, nhưng những cái xác cháy đen đêm đó vẫn luôn gào thét tên ta, yêu cầu ta phải báo thù cho họ. Ngươi biết không, cha ngươi đã ra lệnh t·hiêu s·ống những đứa bé mồ côi tay không tấc sắt, ngươi có biết cảm giác bị t·hiêu s·ống là thế nào không, chúng ta cùng nhau tìm hiểu nhé!

Trần Cảnh cố tình vận nguyên khí để giọng nói của anh có thể vang thật xa, lọt vào tai của tất cả mọi người có mặt. Nhiều đứa trẻ ở Thần Nông các sau khi nghe xong thì liền bật khóc. Chúng khóc không phải vì sợ mà là vì bạn bè của chúng đã được báo thù, khóc vì vị công tử mà chúng tôn kính kia chưa bao giờ quên đi bọn chúng.

Trần Cảnh bắt đầu vận nguyên khí vào Thiên Ti, lập tức những sợi lông đó nóng rực cả lên tựa như sợi tóc bóng đèn, không ngừng thiêu đốt cơ thể tên kiếm tu xấu số này từ bên trong, đến khi hắn sắp tắt thở thì Trần Cảnh lại lấy thuốc trị thương ra, đổ lên người hắn và tiếp tục t·ra t·ấn.

- Ta nói! Ahh,… Dừng lại đi… Ahh!

Cuối cùng thì sức chịu đựng của con người vẫn có giới hạn, sau sáu tiếng bị “Thiêu sống” đúng nghĩa đen, ý chí của hắn cuối cùng cũng sụp đổ. Ở thế giới kia, Trần Cảnh từng thấy những h·ình p·hạt t·ra t·ấn còn man rợ hơn thế này nhiều rồi. Chúng được sử dụng không chính thức bởi nhiều nhóm chủ nghĩa dân tộc cực đoan, đến lúc n·ạn n·hân được đưa đến chỗ anh thì chỉ cần nhìn vào thôi cũng không thể tưởng tượng được sự đau đớn mà họ đã trải qua. Vậy nên h·ình p·hạt này còn nhẹ chán.

Trần Cảnh đã nghe được câu trả lời mình muốn thì liền dừng tay, anh đổ thêm thuốc trị thương lên người hắn đồng thời dùng Thiên Ti như kim châm cứu, gây tê cột sống hắn để loại bỏ đau đớn. Sau khi xong việc anh nói:

- Thoải mái hơn rồi chứ, giờ thì ngươi nói đi! Là ai sai các ngươi đánh lén ta?

Tên đó nhìn Trần Cảnh một lúc rồi nói:

- Tại sao cường giả như ngươi lại phản bội Nhân tộc, đầu quân cho lũ yêu vật kia?



Trần Cảnh thấy hắn vậy mà không chịu trả lời câu hỏi mà còn vòng vo thì nổi lên sát ý, nhưng anh đã kiềm lại được. Trần Cảnh đứng dậy nhìn về phía mọi người trên khán dài phía bên kia mà nói:

- Ta mang họ Trần, trên kia còn có người mang họ Phạm, họ Lý. Đều là Nhân tộc cả đấy nhưng tại sao lại phải lưu lạc đến nơi này, không phải nhờ ơn các ngươi sao? Vậy nên là Nhân tộc phản bội chúng ta chứ không phải chúng ta phản bội Nhân tộc. Và trong mắt ta, làm gì có yêu vật nào, là người cả đấy. Chỉ có Hiên Viên các ngươi mới đi giữ cái tư tưởng Nhân tộc chí tôn đó mà thôi.

Tên kiếm tu Hoàng Vân nghe vậy thì cũng nhắm mắt lại và nói:

- Ngươi sai rồi, Hiên Viên đã cứu Nhân tộc khỏi bị các ngươi kéo xuống dốc, khiến Nhân tộc có thể đạt được thành tựu mà trước đây chưa từng có tiền lệ! Chính các ngươi mới là lũ phản bội, kéo Nhân tộc xuống vực sâu của sự diệt vong, vậy nên chúng ta mới phải đánh đổ các ngươi!

Trần Cảnh nghe vậy thì liền bực mình, anh cáu gắt nói:

- Cứ cho những gì ngươi nói là đúng vậy thì Hiên Viên vẫn phải còn người mang họ Phạm và Lý chứ! Nhưng đố ngươi tìm thấy một người đấy, tại sao nhỉ? Vì các ngươi đã g·iết sạch bất cứ ai mang huyết mạch Thần Nông và Phục Hy rồi, máu thịt của chúng ta chứa sức mạnh huyết mạch to lớn, mà Hiên Viên Lưu thị lại có sức mạnh thôn phệ bá đạo. Tộc nhân chúng ta, con cháu chúng ta đã trở thành đan dược để cho vị thánh nhân chó má của các ngươi đạt đến cảnh giới Đạo Thần đó, ngươi có biết không?

Trần Cảnh nói tới đây lại không nhịn được nữa mà phun một cục đờm về phía Hiên Viên khán đài đằng kia, anh nói:

- Mới có 3000 năm mà các ngươi đã tẩy trắng sách sử, bôi nhọ chúng ta. Thời Thần Nông còn tại vị, có tộc loài nào dám ho he gì! Nhưng đạo luật săn bắn của chúng ta lại hạn chế Hiên Viên các ngươi g·iết chóc khắp nơi, nô dịch loài khác, đánh thẳng vào lợi ích cùng đại đạo của các ngươi nên cuộc chiến nồi da nấu thịt đó phải nổ ra là đương nhiên và chúng ta đã thua đó cũng là sự thật. Giờ thì đừng nói nhảm nữa! Mau nói ai sai các ngươi t·ấn c·ông ta?

Trần Cảnh không nhịn được nữa mà hét lên, nhưng hắn vẫn nhắm mắt thật chặt, cắn môi đến bật máu, chờ đợi Trần Cảnh tiếp tục t·ra t·ấn hắn. Trần Cảnh thấy vậy thì chẹp chẹp miệng, anh ra lệnh cho Thiên Ti chui ra ngoài rồi hóa thành một thanh đao Nhật. Trần Cảnh lướt lưỡi đao qua cổ hắn, rồi anh nhấc đầu hắn lên mà đi về phía khán đài trước ánh nhìn của tất cả mọi người.

Về chỗ ngồi, Trần Cảnh đưa cái đầu cho một cận vệ Tây Sơn quân và nói:

- Kiếm cái hộp đẹp, đựng đầu hắn vào rồi để trước mộ những n·gười đ·ã k·huất. Hắn tuy thân mang tội nghiệt nhưng đã rất dũng cảm khi đối mặt với ta, vậy nên xong việc thì hãy an táng hắn với nghi lễ của một chiến binh.



- Tuân lệnh công tử!

Nói rồi người lính đó trịnh trọng nhận lấy cái đầu đó mà đi mất hút. Trần Cảnh ngồi đấy thở dài một tiếng, những tiếng khóc than đêm đó hình như đã nhỏ hơn được một ít rồi. Trần Thừa thấy vậy thì rót cho Trần Cảnh một chén rượu, Trần Cảnh cũng không nói gì mà chỉ uống, khi uống tới ly thứ mười thì anh nói:

- Trần thừa, trận sau ngươi ra sân khiêu chiến thánh tử bên họ. Không cần hỏi nhiều, không cần t·ra t·ấn, chỉ cần lấy đầu là được. Đã quá lâu rồi chúng ta không g·iết chóc khiến bọn Hiên Viên sơn quên đi luật lệ của Thần Nông - Phục Hy nhất mạch. Càng lúc càng vô pháp vô thiên, ngay cả trẻ con cũng dám g·iết.

Trần thừa nghe vậy cũng nâng chén rượu lên uống cạn rồi nói:

- Được! Ngươi cần bao nhiêu cái đầu?

Trần Cảnh ngẫm ngẫm một lúc rồi nói:

- Càng nhiều càng tốt, phải nhắc cho chúng nhớ luật lệ của chúng ta. Bất kỳ kẻ nào dám phạm đều phải c·hết. Ngươi cứ yên tâm mà chém g·iết, trời sập thì lão sư đến gánh! Con nói đúng chứ lão sư!

Trần Cảnh quay mặt qua chỗ tiểu lão sư mà hỏi bông đùa, tiểu lão sư cũng tặc lưỡi một cái mà nói:

- Cứ g·iết đi, g·iết ai chứ lũ khốn Hiên Viên sơn ta sẽ không ngăn cản. Trời sập tất có người tới gánh.

Trần Cảnh nghe vậy thì cười cười, sau đó tự tay rót rượu cho tiểu lão sư. Hai người lại tiếp tục chè chén bí tỉ mặc kệ mọi sự xung quanh. Lúc này Trần Thừa đã xuống dưới sân, anh nhặt lên thanh kiếm của tên Hiên Viên tu sĩ kia, đá cái xác không đầu đang nằm ở dưới đất dính vào tường của khán đài Hiên Viên sơn mà tuyên bố:

- Ta, kiếm tu vô danh, đại diện cho Đào Đô thách đấu tất cả thánh tử Hiên Viên sơn! Lũ thận suy, thương gãy, ba phút lên hết một lượt đi! Lão tử đại kiếm tiên oai phong lẫm liệt, đẹp trai ngời ngời ta đây sẽ thiến từng đứa một!

Cả khán đài lúc này lập tức rộ lên. Cuối cùng thì Đào Đô cũng đã chịu xuất binh khiêu chiến trước, hơn thế người khiêu chiến lại là Nhân tộc vô danh và cũng là kiếm tu. Lần này mà Hiên Viên sơn thua nữa thì bọn họ nên đập đầu vào đậu hũ mà c·hết được rồi.

Nữ vương thành chủ thấy phong thái ngạo mạn của Trần Thừa thì vẫy tay ra hiệu trọng tài lui ra một bên, trận chiến thứ tư này sẽ là quần chiến!