Chương 53: Vô liêm sỉ
Cuối cùng thì nữ tử Cửu Vĩ kia cũng ăn xong, để lại một đống bầy nhầy, nhoe nhoét máu thịt trộm lẫn nội tạng, vung vãi khắp nơi. Tuy vậy một vị thần tiên trọng tài đứng gần đó phất tay một cái, một ngọn lửa đen tuôn ra t·hiêu r·ụi tất cả những thứ dơ bẩn ấy. Khi nó tắt đi, mặt đất lại trở lại bằng phẳng và sạch sẽ như ban đầu.
Trọng tài sau khi xong việc liền phất tay tuyên bố:
- Trận đầu tiên, Đào Đô tu sĩ thắng! Trận thứ hai, bắt đầu!
Trận thứ hai, Hiên Viên sơn vẫn yêu cầu thách đấu vị nữ tử Cửu Vĩ bốn đuôi kia. Trần Cảnh thấy vậy thì hỏi tiểu lão sư:
- Lão sư, Hiên Viên sơn ngu thật hay ngu giả. Quy định quyết đấu bằng thế hệ trẻ, dưới hai mươi tuổi mà lại thách đấu dòng chính Cửu Vĩ thì khác gì lấy đá đập gãy chân mình? Tuổi của Nhân tộc và Cửu Vĩ tộc không giống nhau, hai mươi tuổi với Cửu vĩ tức là hai ngàn năm, một ngàn năm theo lẽ thường thì sẽ mọc một đuôi, người ra sân bên ta lại có bốn đuôi tức chính là thiên tài trong thiên tài. Nhân tộc nít ranh sống chưa tới hai mươi năm ra trận thì chỉ có thể làm thức ăn thôi chứ còn đấu đá gì nữa!
Tiểu lão sư nghe Trần Cảnh hỏi vậy thì cười ha ha, ông uống một hớp rượu rồi nói:
- Ngươi quan sát rất tốt, nhưng kinh nghiệm sống thì con non lắm. Chúng làm như vậy vì mục đích của chúng không phải chiến thắng Cửu Vĩ tộc. Quyết đấu cùng thế hệ thì một tên nhãi con dòng chính chúng ta còn sống lâu hơn ông cố tổ bọn hắn thì làm sao mà đánh! Nếu ta đoán không sai thì đây chỉ là mồi nhử, mục đích là nhắm vào các ngươi, chúng cố tình diễn cho các ngươi xem vẻ thảm bại của chúng để các ngươi cao ngạo mà đánh mất đề phòng. Xem ra vết sẹo Táng Thần sơn khiến bọn chúng phải tìm mọi cách diệt đi thiên tài ba họ trước khi trận chiến tam tộc bắt đầu!
- À, ra là vậy.
Trần Cảnh giờ mới vỡ lẽ, anh bắt đầu quan sát bên khán đài bên kia, một dự cảm không mấy hay ho liền hiện ra trong mắt Trần Cảnh. Bên dưới lôi đài, cuộc chiến đã kết thúc. Kết quả cũng như trận trước, tên xui xẻo kia c·hết còn thê thảm hơn cả tên nhõi ban đầu.
- Trận thứ hai, Đào Đô tu sĩ thắng! Trận thứ ba, bắt đầu!
Khi vị trọng tài ra hiệu tiến hành trận thứ ba thì bên Hiên Viên sơn cũng bắt đầu hành động. Bọn chúng cũng xuất ra một vị kiếm tu, nhưng khi hắn vừa bước xuống sân đã mở to miệng mà la lớn:
- Ta, thánh tử Hiên Viên sơn, sư phụ ta là môn chủ Thiên Kiếm tông! Ta thách đấu Thập Nhất Thánh tử Thanh Khâu sơn, Trần cẩu tặc!
Trần Cảnh nghe hắn tuyên bố hùng hồn như vậy thì oán thầm, không ngờ là cái mồm xui xẻo của tiểu lão sư thường nói rất chính xác. Anh đã có tên trong danh sách những người tham gia thách đấu, hơn nữa luật pháp không cho phép thánh tử có quyền từ chối bất kì lời khiêu chiến nào. Vậy nên Trần Cảnh chỉ đành thở dài mà bước xuống lôi đài.
Cừu nhân gặp nhau thì sẽ đỏ mắt. Vừa nhìn thấy Trần Cảnh bước lên hắn đã mặc kệ hiệu lệnh của trọng tài mà lao vào tấn tông anh ngay lập tức. Hắn điều khiển rất nhiều phi kiếm tạo thành lớp lớp vòng vây cuốn lấy Trần Cảnh.
- Đi c·hết đi, trả lại mạng cho cha ta! Trả lại mạng cho em ta! Trả lại mạng cho cả nhà của ta! Thứ nghiệt súc như ngươi đi c·hết đi!
Hắn gầm lên như vậy rồi tiếp tục t·ấn c·ông như vũ bão, mọi người ở ngoài thấy cảnh này thì cũng sôi nổi hẳn lên. Tiểu lão sư thấy cảnh này thì suy tư nói:
- Lại thêm một tên đầu đất ra sân, Hiên Viên sơn đang dở trò gì vậy? Bọn chúng rõ ràng có những thiên tài thật sự, nhưng nãy giờ lại chưa xuất quân. Mục đích của chúng là gì? Ài! Đánh nhau với cái đám lão quỷ này thật mệt mỏi mà!
Tiểu lão sư càu nhàu một hồi rồi lại uống rượu, còn mọi người nghe được những lời này thì lo lắng cho Trần Cảnh không thôi. Hiên Viên sơn rất thích chơi bẩn, ai biết được hồ lô của chúng có bán thứ quái quỷ gì chứ.
Ở trên lôi đài, Trần Cảnh vẫn chỉ cố di chuyển xung quanh, né tránh các phi kiếm, nhìn qua chật vật không chịu nổi. Thấy được Trần Cảnh bị lép vế, phía khán đài Hiên Viên sơn bắt đầu hò reo cuồng nhệt cả lên. Thậm chí một số người quá khích còn la lối, nhục mạ và xỉa xói Trần Cảnh, cứ như anh đã là một n·gười c·hết rồi vậy.
Trần Thừa đang uống rượu thì nghe được tiếng la ó, hò hét trợ uy của đám người Hiên Viên. Hắn cũng chỉ lắc lắc đầu và tiếp tục uống nốt chén rượu. Uống xong thì hắn quay về hướng của đám Miêu Nhị đang xù lông, tựa như sắp g·iết người tới nơi kia mà nói:
- Bình tĩnh đi, Trần công tử của các người không c·hết được đâu. Ta không hiểu tại sao bọn Hiên Viên cử ra kiếm tu đánh nhau với hắn, nhưng ta khẳng định rằng đó là quyết định ngu ngốc nhất của chúng. Kiếm pháp cơ sở chỉ có bảy chiêu: Đâm, chém, phạt, kéo, bổ, móc, xoắn. Vậy mà hắn lại đặt ra tiền để để ta có thể sáng tạo ra thêm ba chiêu cơ sở nữa là quấn, lướt và khoan.
Trần Thừa đang nói thì cảm thấy khát nước, liền ngừng lại và nốc thêm một chén rượu nữa. Còn mọi người xung quanh thì kinh hãi không thôi, kiếm pháp ban đầu chỉ có bảy chiêu cơ sở, sau này Trần Thừa đã sáng tạo thêm ba chiêu nữa khiến hắn thực sự trở thành một kiếm đạo tông sư, thậm chí Đào Đô còn cử sứ giả đến mời hắn dạy học nhưng hắn không đi. Nhưng giờ mọi người mới té ngửa khi biết người thực sự đặt nền móng cho nó không phải Trần Thừa mà là Trần Cảnh.
Trần Thừa uống rượu xong thì nhét vội cái bánh vào trong miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói tiếp:
- Vậy nên hắn có thể không phải là kiếm tu, nhưng mọi kiếm tu trước mặt hắn đều như trẻ con cầm gậy múa lung tung, toàn thân chỗ nào cũng có sơ hở. Bất kỳ buổi giảng dạy nào của ta về kiếm thuật đều có mặt hắn, từ tu sĩ tán tu, vệ sĩ tư gia đến kiếm tu Đào Đô, hắn điều ở đó mà quan sát rất kỹ thậm chí còn đứng ra chỉ điểm cho họ sơ hở của mình. Các ngươi tin một tên quái vật biến thái, như vậy sẽ thua bởi một tên Hiên Viên không não kia sao? Hắn chỉ đang chơi đùa với con mồi của mình mà thôi.
Mọi người nghe tới đây thì mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, miếng há lớn đến mức có thể bỏ vào đó một quả trứng gà. Ngay cả tiểu lão sư cũng không ngoại lệ, ông đã quan sát Trần Cảnh gần như 24/24 nhưng cũng không hề nhận ra điều này. Trong mắt ông, Trần Cảnh chỉ là một tên nhân tộc thích nghịch ngu, cực thông minh, rất vô sỉ, y·ếu s·inh l·ý cực kỳ kiên trì nhưng rất lười tu hành mà thôi. Nhưng xem ra, bây giờ ông ấy phải thực sự đánh giá lại anh rồi.
Sau chuyện này, mọi người bên Đào Đô đều chú ý tới cuộc chiến của Trần Cảnh nhiều hơn, bỗng có một vị lão giả tinh mắt đã nhận ra điều bất thường trong di chuyển của Trần Cảnh:
- Các ngươi nhìn kìa, dấu chân của Trần Công tử để lại trên đất ấy! Thật hoàn hảo!
Lúc này mọi người mới tập trung vào những dấu chân loạn xạ trên mặt đất, tuy họ ở trên cao nhưng cũng rất khó để nhận ra, chỉ một số người nhãn thuật cao cường mới có thể lần theo dấu chân Trần Cảnh và phát hiện anh đang dùng chân làm bút vẽ lên một trận pháp khổng lồ dưới ở dưới kia. Vậy là cả đám người lập tức huyên náo cả lên, đánh động Hiên Viên Sơn cao tầng bên kia.