Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 52: Cán cân lợi ích




Chương 52: Cán cân lợi ích

Mùa đông năm Tiểu Cửu thứ ba, trời bắt đầu vương đầy tuyết trắng. Trần Cảnh đứng trên lầu cao của Thần Nông các quan sát bốn phương. Các cải cách ở Hiên Viên khu cũ đang tiến triển rất tốt, bây giờ nơi này đã mọc lên rất nhiều trường học, y quán,… Người dân đã có một cuộc sống tốt hơn trước đây rất nhiều.

Tuy vậy những hẻm nhỏ tối tăm hay những khu ăn chơi trụy lạc vẫn còn lẩn khuất thật sâu bên trong vẻ phồn hoa diễm lệ này. Trần Cảnh sau nửa năm miệt mài xây dựng và cải cách đã rút ra một kinh nghiệm:

“Mình không phù hợp để cai quản một nơi rộng lớn, Trấn Yêu thành này muốn phát triển thì không thể dựa vào mình được. Và cái mình cần là kinh tế của nó chứ cũng không phải bản thân nó, ván cờ Trấn Yêu thành này không nên nhúng tay vào nữa.”

Với suy nghĩ như vậy Trần Cảnh đã thành công là người đầu tiên bán lại toàn bộ đất phong của mình cho nữ vương, sát nhập nó vào Cửu Vĩ khu. Vậy là Cửu Vĩ khu đã trở thành khu vực tự trị rộng nhất Trấn Yêu thành.

Tuy đã bán nó rồi nhưng Trần Cảnh vẫn bị nữ vương bắt phải đi dọn phân nhiều chỗ khác, nếu đến cuối năm mà dọn không xong thì sẽ tự tay cắt bi của anh. Trần Cảnh đành phải nhận lệnh mà lòng buồn phiền không thôi. Cũng may, vì danh tiếng Thập Nhất Thánh Tử khá được lòng dân nên các cải cách của anh không bị cản trở nhiều.

Thành tựu lớn nhất mà Trần Cảnh đạt được trong những tháng qua đó là thành công xây dựng và phổ biến mô hình xã hội cấp tiến. Cuối cùng hợp nhất các khu tự trị nhỏ vào Cửu Vĩ khu, khiến Trấn Yêu thành chỉ còn lại hai khu tự trị là Thanh Long khu và Cửu Vĩ khu mà thôi. Ngoài ra còn hợp nhất được các kỹ viện, tạo khu phố đèn đỏ hợp pháp, các chàng trai bán hoa sẽ được đăng ký và kiểm tra sức khỏe định kỳ. Thành công kiểm soát được vấn đề bệnh t·ình d·ục và ăn thịt bạn tình của mình.

Ở vùng đất mẫu hệ đứng đầu, nữ tử Cửu Vĩ nói chung có đặc quyền cùng sức mạnh rất to lớn. Họ thích h·iếp ai thì h·iếp, ăn ai thì ăn, không bị truy cứu pháp luật nhưng từ khi Trần Cảnh thiết lập ra khu đèn đỏ thì vấn đề này không còn nữa. Giờ đây những nữ Cửu Vĩ đã có khu săn bắt cho riêng mình, nam tử cũng có chỗ giải quyết nhu cầu, tuy có nguy hiểm vì bị ăn thịt nhưng họ vẫn bâu vào như thiêu thân. Ai bảo nữ tử Cửu Vĩ toàn là tuyệt sắc giai nhân không chứ. Thiên hạ lại quay về đúng với quy củ vốn có của nó (Nữ tối cường, nam suy thận).

Bên Trấn Yêu thành tình hình có vẻ tiến triển rất tốt nhưng bên Hiên Viên sơn thì không như vậy. Việc xóa xổ Hiên Viên khu của lão tổ cũng như việc cải cách của Trần Cảnh đã như một cú tát trời giáng vào mặt của toàn bộ bọn họ.

Long tộc bên kia cũng đã ngay lập tức bắt kịp ngọn lửa này và thổi thêm tí gió, vậy là Hiên Viên sơn đã bị đá đít khỏi hệ thống thành trì Long tộc và Cửu Vĩ tộc quản lý. Điều này khiến Hiên Viên cao tầng vô cùng nóng mặt.

Vậy nên cuộc họp cuối năm tại Hiên Viên sơn hiện tại không ổn lắm, Mặt ai cũng hằm hằm, sát khí ngút trời. Một trưởng lão không nhịn được nữa mà đứng lên nói:

- Quá đáng, điều này thật quá đáng! Long tộc và Cửu Vĩ tộc đã vi phạm hiệp ước một cách trắng trợn, Tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.

Một vị lão giả ngồi gần đó lên tiếng phản bác:

- Ngươi nói vậy là sai rồi! Ngươi đã quên rằng cuộc chiến lần trước, chúng ta bắt tay với Long tộc đánh Cửu Vĩ đến chỉ còn lại Trấn Yêu thành nhỏ xíu, sát biên giới Đào Đô. Ba mươi mốt thành vùng hoang địa chúng ta mười hai, Long tộc mười tám, Cửu Vĩ một. Nay họ hợp tác lại c·ướp c·ủa chúng ta cũng không có gì lạ. Không có kẻ thù vĩnh viễn chỉ qua lợi ích đạt được cao hay thấp mà thôi.



Nghe vậy, cũng bắt đầu có người họa theo:

- Phải đấy, thế gian này làm gì có luật. Nắm đấm chính là luật pháp tốt nhất, ai cũng phải tuân thủ. Chúng ta cũng bắt đầu đuổi cổ bọn yêu nghiệt ấy ra khỏi đất của chúng ta, và cho cường giả trẻ tuổi đến chắn cửa thành đi. Trước khi trận chiến tam tộc bắt đầu, cũng nên mài đi nhuệ khí của bọn chúng trước.

- Hợp lý!

- Hay, ý của Nguyên lão được! Ha ha ha

Vậy là tất cả mọi trưởng lão trên Hiên Viên sơn đều ta một lời, ngươi một lời, dần dần dựa vào kế sách của Nguyên lão kia, bắt đầu bày binh bố trận…

Tại Trấn Yêu thành, vị nữ vương thành chủ kia đang ngồi ăn bánh ngọt ở hoa viên thì bỗng nhận tin dữ từ lính canh truyền đến. Nàng nghe tin thì hốt hoảng, nuốt vội miếng bánh xuýt thì nghẹn, ba chân bốn cảnh lập tức chạy như bay về hướng căn phòng bí mật kia.

- Lão tổ, lão tổ! Có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn rồi!

- Từ từ! Trời sập có ta gánh, ngươi nói rõ ràng xem nào:

Lão tổ đang ngồi đó uống rượu thì bị thái độ hớt hả của nàng làm mất hứng. Lão đặt hồ lô rượu xuống cằn nhằn một câu khiến nữ vương thành chủ oai phong ngày nào cũng phải cúi rạp đầu xuống đất mà run cầm cập.

- Bẩm, bẩm lão tổ! Hiên Viên sơn dẫn quân chặn ở cổng thành yêu cầu mở lôi đài quyết đấu. Nếu họ thắng, chúng ta phải bồi thường tiền kinh doanh Hiên Viên Khu suốt chín mươi tám năm qua, nếu không họ sẽ toàn lực công thành.

Lão tổ còn tưởng chuyện gì to tát thì cười phá lên:

- Ha ha ha, công thành? Cho chúng mười lá gan cũng chẳng dám công thành. Trận chiến Táng Thần sơn ba ngàn năm trước khiến chúng thiệt hại nặng, chưa phục hồi ngay được đâu. Đây chỉ là việc vỗ mặt trước trận chiến kia mà thôi. Ngươi chấp thuận yêu cầu của bọn họ và xây dựng lôi đài ở cổng thành đi. Người ứng chiến sẽ là thế hệ trẻ của Đào Đô, à phải gửi thư mời đến Thần Nông các, yêu cầu đích thân nó cùng tên bạn thân kia ra trận luôn. Nếu nó cứng đầu, ngươi cứ trói lại rồi mang đi là được.



- Tuân chỉ lão tổ.

Vậy là tin Hiên Viên dẫn quân chặn cửa cứ thế lan đi mọi ngóc ngách trong tòa thành này. Nam, nữ thế hệ tu sĩ trẻ tuổi đều sục sôi huyết tính, hận không thể lập tức chạy ra g·iết c·hết bọn ngạo mạn Hiên Viên sơn này ngay lập tức.

Sau đó tin tức tuyển tu sĩ trẻ khiêu chiến sinh tử lôi đài với Hiên Viên sơn, phần thưởng cho kẻ huyết khí ngạo thiên đó chính là được nữ vương thành chủ ân sủng một đêm. Tin tức này vừa ra, tất cả các nam nhân tu sĩ đều t·inh t·rùng lên não, ùa nhau đi đăng ký tham chiến. Được mỹ nhân Cửu Vĩ huyết mạnh thuần khiết như nàng ân sủng, chính là phúc của gia tộc, phúc của dòng họ. Vậy nên dù có c·hết thì nam nhân Trấn yêu thành nhất định đều phải xông một lần. Giờ bảo bọn họ t·ấn c·ông Hiên Viên sơn chắc họ cũng dám đi lắm.

Tinh thần mọi người sục sôi là vậy nhưng Trần Cảnh thì lại chả thèm quan tâm, phần thưởng gì đâu mà bết bát. Một đêm với sáu con mèo hư thân đã muốn móc thận của Trần Cảnh ra nghiền nát mấy lần rồi, sáng dậy thận đau, kim thương cũng đau thì còn hơi sức đâu mà tơ tưởng gái gú linh tinh chứ!

Vậy nên trước sự nhiệt huyết của mọi người trong Thần Nông các, Trần Cảnh nói:

- Các ngươi thích thì cứ đi, hiếm khi có phần thưởng to như vậy. Nhưng mà làm gì cũng phải chú ý mạng nhỏ, đánh không được thì rút lui, chả có gì phải xấu hổ cả. Rõ chưa?

- Rõ! Thưa công tử!

Mọi người đồng thanh hô vang rồi ùa chạy đi đăng ký. Bỗng Trần Thừa từ ngoài cổng bước vào, mặt hắn có vẻ xám xịt như người bị sỏi thận. Phía sau hắn hình như có một bóng người rất quen thuộc, nhìn kỹ thì hóa ra là nữ vương thành chủ. Trần Cảnh thấy vậy thì gấp đến mức té từ trên phản xuống cái bịch.

Trần Cảnh lồm cồm bò dậy toan chạy trốn liền bị hai cận vệ giáp đen túm được. Họ có tu vi cực kỳ kinh khủng nên đã ngay lập tức khống chế Trần Cảnh, phong bế mạch môn, linh thai khiến anh chỉ có thể nằm bẹp dưới đất mà giãy đành đạch như con cá thiếu nước.

Nữ vương thành chủ bước vào, nàng ngồi chễm chệ trên một cái trường kỷ gần đó. Vị nữ vương này cũng chẳng để ý lễ tiết, nhặt lấy hồ lô rượu màu đỏ trên phản mà tu lấy một hớp thật hào sảng. Cảnh tượng mỹ nữ uống rượu cùng hoa tuyết này thật là diễm lệ, nhưng với Trần Cảnh thì nó tựa như một con hổ đang liếm láp con mồi vậy, ớn lạnh đến cực điểm.

Trần Thừa cũng bị khống chế quỳ ở bên cạnh, hắn liếc nhìn Trần Cảnh trong vô vọng nhưng anh có thể làm gì đây. Trần Cảnh cố quay đầu về hướng nữ vương, còn chưa kịp nói gì thì anh đã bị hai tên cận vệ trói dang tay dang chân trên cái phản, không thể cử động.

- Nữ vương thành chủ, ngài đừng nghĩ quẩn mà làm bậy, mọi chuyện đều có thể thương lượng, đều có thể thương lượng!

Vị nữ vương thành chủ cũng không nói gì, nàng búng tay một cái, một tên cận vệ lập tức tụt quần Trần Cảnh ra còn một tên rút ra dao găm dâng lên cho nàng.

Thành chủ cầm lấy dao găm, lưỡi dao hắt lên ánh sáng xanh, sắc bén đến cực điểm. Trần Cảnh thấy vậy thì thực sự bị dọa sợ mà hét toáng lên:



- Ta đồng ý, bất cứ chuyện gì đều đồng ý! Xin hạ đồ đao, xin hạ đồ đao!

Nữ vương thành chủ bây giờ mới nở nụ cười, nàng đi đến bên Trần Cảnh, nhìn ngắm bộ ấm chén của anh một hồi rồi không nhịn được và kề dao vào đó. Lưỡi dao sắc lẹm, lạnh buốt làm cho Trần Cảnh sợ hãi tột cùng. Anh liền nhắm mắt lại để chờ đợi khoảnh khắc tạm biệt thằng em của mình.

- Ha ha ha, Thập Nhất Thánh Tử không sợ trời, không sợ đất của Thanh Khâu sơn đây sao! Thật quá thất vọng!

Nàng thấy vậy thì khoái chí cười lớn và dùng sống dao kéo cưa quanh bộ ấm chén của Trần Cảnh. Còn Trần Cảnh lúc này thì đã tè luôn ra rồi, tè cả vào tay của nữ vương. Nhưng nàng lại không hề giận, ngược lại rất hài lòng. Nàng lúc này mới ung dung nói:

- Đây là lời cảnh cáo, thân là thánh tử mà lại để người ta đến chặn cửa vả mặt Đào Đô bôm bốp còn mình thì nằm đây ung dung uống rượu. Ngươi và hắn tội rất đáng thiến, nam nhân không có huyết tính thì tốt nhất nên cắt đi cho rồi. Ngày mai ta sẽ cho xe đến đón hai ngươi đi khiêu chiến lôi đài, nếu thắng thì ngươi sẽ có thưởng còn nếu thua thì ngươi sẽ bị thiến, hắn cũng vậy, thắng thì sẽ có thưởng còn thua thì ngươi sẽ bị thiến.

Trần Cảnh nghe vậy thì vội tức giận phản bác:

- Tại sao hắn thua lại thiến ta?

Nữ vương cười cười, tay nàng lật lưỡi dao lại khiến Trần Cảnh lập tức im bặt. Nàng nói:

- Ngươi là lão đại, nên tất nhiên là thưởng ngươi, thiến ngươi. Hắn chỉ là tay sai của ngươi, không thể so sánh như vậy được, giờ ta sẽ để lại một ấn ký vào đây, nếu ngươi thua thì nó sẽ lập tức kích hoạt và p·hát n·ổ ngay lập tức.

Nói xong, nàng dùng sống dao gõ gõ mấy cái vào kim thương của Trần Cảnh rồi ung dung ra về, để mặc anh cứ cởi chuồng, bị trói chặt ở trên phản. Còn Trần Thừa thì cứ quỳ mãi ở dưới đất mà nhìn không chớp mắt. Bây giờ hai người rất sợ có người nào bước vào nhìn thấy cảnh này thì có mà chui xuống đất cũng không hết nhục.

Sau vài tiếng, cấm chế bị giải trừ. Trần Cảnh và Trần Thừa ngượng ngùng nhìn nhau, cả hai đều không nói nổi một lời. Cũng may nữ vương có để lại một cái kết giới nếu không thì to chuyện rồi. Trần Cảnh thấy không ổn liền mở lời trước:

- Trận chiến này bằng mọi cách ngươi phải thắng, vì bi của ta ngươi nhất định phải thắng!

- Yên tâm, ta cũng bị đóng dấu, nên nếu ngươi bị thiến thì ta chắc chắn cũng không khá hơn. Đây là cuộc chiến bảo vệ bi của chúng ta, dù trước mặt có là Thanh Long hay Đạo Thần thì cũng phải liều mạng mà chém g·iết thôi.

Trần Thừa nói xong thì lại nhìn Trần Cảnh, hai người nhìn nhau mà nước mắt lưng tròng. Số phận nam nhân thật là quá khổ mà!