Chương 51: Bán thận cháu trai khi còn được giá.
Đào Đô, Linh Sơn, trong một động phủ bí mật có hai vị lão giả đang ngồi đánh cờ. Một vị là lão tổ, vị còn lại là một nữ nhân tuyệt sắc, đẹp đến mức nữ tử nhân gian không ai có thể so sánh được. Vị nữ tử kia đi một quân chốt, ăn mất quân pháo của lão tổ và nói:
- Thái Hưng, ván cờ này nhà ngươi hình như chơi hơi lớn. Đặt cược cả vận mệnh Đào Đô vào tay một đứa nít ranh Trần thị ư? Ngươi già rồi nên hồ đồ phải không?
Lão tổ nghe vậy thì cũng mỉm cười, ông nhấc quân tượng lên thế chỗ con tốt kia và nói:
- Đát Kỷ, ta làm gì kệ ta, ta không bao giờ đặt cược Đào Đô vào tay ai hết. Nhưng ta khuyên ngươi đừng coi thường thằng nhóc ấy. Từ khi nó được sinh ra đã không phải người bình thường rồi, và hiện tại nó càng chứng minh được nó không phải là người bình thường. Nếu thực sự có ngày nó có thể thành công trở thành thánh nhân, liệu ngươi có bằng lòng lên giường cùng nó không hả Tuyệt Thế Thánh Tổ?
Vị nữ thánh tổ nghe vậy thì liền cười lớn, duỗi hai ngón tay ngọc ngà ra nhấc một quân xe lên, hạ xuống góc cuối cùng mà cười lớn:
- Hi hi hi! Chiếu tướng! Tuy bây giờ là thời đại của các ngươi nhưng nếu thực sự có ngày hôm đó, thì ta sẵn sàng quỳ xuống mà liếm lấy kim thương của hắn, vắt kiệt hắn đến từng giọt tinh khí cuối cùng. Tất cả vì Cửu Vĩ thần tộc. Nhưng ta nói trước, nếu hắn quá y·ếu s·inh l·ý, không thể khiến ta mang thai hậu đại vậy thì ta sẽ trực tiếp ăn thịt hắn để củng cố tu vi của mình.
Lão tổ nghe vậy thì cười mỉm, ông đưa tay nhấc quân pháo đập về chỗ quân xe rồi nói:
- Vậy là được rồi. Để tránh giao phối cận huyết, ta đã chọn lọc rất kỹ càng những người mang huyết thống Cửu Vĩ mạnh mẽ nhất. Chỉ cần sản sinh ra thiên tài tuyệt thế thì vắt khô hắn là nhiệm vụ của các ngươi. Đào Đô vì thế đời đời cũng chỉ có thể là nữ nhân tuyệt sắc như ngươi ngự trị. Ngươi cứ tiếp tục tu hành và làm công việc cai quản của ngươi. Ván cờ này để ta đến đánh, nữ tử Cửu Vĩ một khi ra trận sẽ khiến thiên địa đổi dời, thần linh than khóc. Ngươi chưa nên ra mặt lúc này.
Nữ thánh tổ nghe vậy thì cười lớn, sau mông nàng lộ ra chín cái đuôi to xù, mềm mại, không ngừng rung lắc trong không khí.
- Ha ha ha! Được, ta sẽ cố ngắng chờ đợi bữa ăn này. Đám nam nhân các ngươi thật quá lề mề, yếu nhược, nên cũng chỉ có thể c·hết ngoài chiến trường hay c·hết trên giường rồi làm đan dược tăng tu vi của chúng ta mà thôi. Nghĩ lại, đã qua mười vạn năm nhưng chỉ có tổ tiên ngươi là có thể leo lên giường ta những hai lần, mùi hương máu thịt của hắn tan nơi đầu lưỡi, khi ta đang từ từ cắn nát trái tim hắn thì kim thương của hắn lại không ngừng đâm vào thật sâu bên trong ta, gieo rắc thêm thật nhiều hạt giống mạnh mẽ. Ah, vẻ mặt đó, tiếng rên đó, mùi vị đó thực sự làm ta say đắm. Từ đó đến nay, ta chưa có một bữa ăn nào gọi là ngon miệng như hắn cả. Ta rất đói, đói đến mức có thể sẽ ăn luôn ngươi ngay bây giờ. Nhưng vì Đào Đô, vì Cửu Vĩ tộc, ta sẽ đợi, sẽ tiếp tục đợi ha ha ha!
Lúc này ở trong Thần Nông các, Trần Cảnh vẫn đang say sưa giảng đạo cho các đồ đệ của mình mà không biết rằng, ông nội thân yêu của anh vừa với ký bản án tử hình sung sướng cho cháu trai mình. Một khi Trần Cảnh lên được danh vị thánh nhân, thì đó cũng là lúc bản án này được thi hành.
Ở đầu hàng, trước mặt Trần Cảnh có một đứa trẻ mang tai cáo đang ngồi nghe say sưa, thằng bé này nhìn sơ qua có vài phần giống tiểu lão sư nhưng nhìn kỹ thì không phải, nó rất thông minh, cái gì cũng hỏi. Những bạn bè xung quanh thường lấy nó làm ngương.
Như mọi khi, nó thường phát hiện ra những vấn đề rất nhỏ, rất hiển nhiên nhưng người thường không hiểu rõ, giống Trần Cảnh lúc nhỏ. Khi Trần Cảnh vừa mới dứt lời giảng, nó liền ngay lập tức giơ tay hỏi:
- Công tử, công tử! Vậy sự khác nhau của Hoang Thần con đường và Đạo Thần con đường là gì ạ, con cũng có phán đoán nhưng còn cần công tử giảng giải để có cột mốc so sánh phương sai của lý luận.
- Phải đấy ạ!
- Phải đấy ạ!
Hình như nó nói đúng vấn đề trong lòng của mọi người nên tất cả đều nhao nhao lên. Trần Cảnh ngồi đó mặt nhăn như khỉ, bản thân anh tuy là người đầu tiên mở ra con đường này nhưng cũng có biết nhiều về nó đâu nên đành hướng mắt về phía Trần Thừa và Lý Linh cầu cứu. Nhưng mà họ lập tức quay mặt đi chỗ khác, giả đò không thấy.
Trần Cảnh thấy vậy thì thở dài, anh nhắm mắt lại, tập trung tinh thần để nhập ma. Dù sao một Trần Cảnh khác đang ở trong nguyên thần không ngừng diễn giải cuốn sách kia cùng rất nhiều thứ linh tinh khác. Tuy cùng chung ký ức và suy nghĩ, nhưng lại có tính cách và cách thức lý luận khác nhau. Để giải thích điều rắc rối này, gọi cái tên lý trí tuyệt đối ấy ra là tốt nhất.
Khi Trần Cảnh mở mắt ra, mắt anh đã hoàn toàn chuyển màu hổ phách. Ngương mặt cười cợt phúc hậu biến mất để lại một khối băng lạnh tanh đến rợn người. Trần Cảnh lấy ra một hồ lô rượu màu đỏ, uống một hớp rồi nói:
- Đạo Thần con đường vốn do Nhân tộc lão tổ chúng ta sáng chế, chuyên tu hành thể xác, c·ướp đoạt tạo hóa, kéo dài sinh mệnh. Hoang Thần con đường vốn do lão tổ các ngươi là Hoang Thần sáng tạo, chuyên tu nguyên thần, linh thai, hồn phách, khơi dậy tiềm lực bên trong.
Trần Cảnh nhìn thấy đám người Trần Thừa, Miêu Nhị… đều bắt đầu tụ tập lại nghe anh giảng thì liền ngừng lại một lúc, đợi đông đủ rồi mới vận khí mà nói:
- Đạo Thần có chín cảnh giới, tu luyện dễ dàng nhưng cần rất nhiều tài nguyên và thời gian, đôi khi phải mất hàng trăm năm ngồi yên ngộ đạo mới có thể tấn cảnh. Còn Hoang Thần chỉ có một cảnh giới là linh thai nhưng lại đòi hỏi các ngươi phải không ngừng trui rèn chính mình, không quá dựa dẫm vào ngoại vật, tự mình kích phát tiềm lực từ bên trong. Do vậy nó rất khó khăn, cần thôi diễn rất nhiều, nên khi xưa chỉ có thiên tài của thiên tài mới học được. Cũng vì như thế nên nó mới thất truyền.
Trần Cảnh ngửa đầu, uống thêm một hớp rượu, hướng mắt nhìn về xa xăm mà nói:
- Khi ta không ngừng đấu tranh trong đêm tối tuyệt vọng nhất, ta đã vô tình tìm lại được con đường này. Sau đó ta truyền các ngươi mô hình nguyên thần mới, nó mô phỏng chính là một cái bàn tính mạnh nhất hiện tại, nó có công thức cơ sở là H(S) = ∑ipi.I(si) = −∑ipi.logpi …
Trần Cảnh vừa giảng giải, vừa giải thích các câu hỏi kèm theo. Mọi người nghe mà như say như mê. Ban đầu chỉ là một Trần Cảnh giảng đạo sau đó mọi người bắt đầu chia sẻ quan điểm và tâm đắc của mình. Vậy là buổi giảng đạo đã trở thành buổi luận đạo, náo nhiệt không thôi suốt một tuần.
Đến ngày thứ bảy thì buổi luận đạo cũng gần kết thúc, ai cũng có những giác ngộ mới mẻ của riêng mình, Trần Cảnh cũng không ngoại lệ. Anh đứng dậy và nói:
- Vậy đấy, con đường này tốn ít tài nguyên hơn, mạnh hơn nhưng tu tập, tiến cảnh lại rất chậm chạp. Chính vì vậy các ngươi phải không ngừng luyện tập, không thể lười biếng. Phải tập làm sao để hô hấp một hơi cũng phải là hô hấp thổ nạp, bước đi một bước cũng phải vận dụng nguyên thần đo đạc tính toán rõ chưa? Hãy luyện nó thuần thục đến khi nó trở thành thói quen, trở thành bản năng của cơ thể mới được xem là thành công rõ chưa?
- Rõ thưa công tử!
Mọi người nghe Trần Cảnh dặn dò thì đồng thanh đáp lại, khí thế vang trời. sau khi mọi người tản đi thì Trần Thừa vội tiến đến bên cạnh mà châm chọc:
- Oai phong nhỉ? Xem tên lười chảy thây như ngươi lại bắt mọi người chăm chỉ tu hành thì thật là buồn cười đó!
Trần Cảnh nghe vậy cũng không tức giận, anh đáp lại:
- Chính vì bắt các ngươi chăm chỉ nên ta mới có thể tự do, lười biếng. Ở thiên hạ này, nam nhân không bám váy vợ chính là những kẻ ngu si, nam nhân không thèm tu hành chính là những người có phúc. Vậy nên các ngươi chăm chỉ là được rồi, ta là lão đại đương nhiên sẽ chỉ nằm yên hưởng phúc! Uống không?
- Uống!
Trần Thừa nhận lấy hồ lô Trần Cảnh ném tới mà tu ừng ực. Hắn khà một tiếng rõ thống khoái rồi ngồi xuống bên Trần Cảnh, mặt nghiêm túc nói:
- Vẫn không tìm được cách giải quyết vấn đề thọ mạng và cơ thể của Nhân tộc chúng ta. Các tộc khác sau khi tu luyện Hoang Thần con đường thì điều được tăng thọ nguyên, tuy không cao bằng Đạo Thần nhưng lại vững chắc và ổn định hơn rất nhiều.
Trần Cảnh cũng nằm ở đó mà nói:
- Rồi sẽ có cách thôi, chúng ta không tìm ra thì đồ đệ, con cháu chúng ta rồi cũng sẽ tìm ra thôi. Chúng ta đã mở ra con đường không có nghĩa là chúng ta sẽ đi được đến cuối con đường. Hãy tin tưởng vào sức mạnh của thế hệ tương lai như tổ tiên chúng ta đã từng tin tưởng.
Trần Thừa nghe vậy thì liền uống thêm một hớp rượu nữa và nói:
- Ngươi nói đúng, sống ắt phải c·hết, cố gắng hết mình để không còn hối hận khi đã nằm xuống ba tấc đất. Đó chính là đại đạo!
Trần Cảnh nghe vậy thì cười lớn, Trần Thừa cũng cười lớn. Tâm Cảnh của hai người lại tiến thêm được một bước thật dài.