CHƯƠNG 4: Một phần lịch sử
Cô gái nhỏ nói xong thì ưỡn ngực ra vẻ tự đắc lắm, lão giả thấy thế thì thở dài, phất tay một cái ngay lập tức những người đang quỳ ở kia nháy mắt nổ tung, máu thịt cùng nội tạng văng khắp nơi. Sau đó một luồng hắc hỏa từ hư vô rơi xuống, vừa chạm đất liền lập tức lan ra và b·ốc c·háy dữ dội, khi hắc hỏa tắt mọi thứ lại sạch sẽ và gọn gàng như ban đầu! Một hạt bụi cũng không thấy.
Nhìn tiểu cô nương lúc này đã sợ hãi đến mức lộ ra nguyên hình là một con hồ ly bé xíu với bộ lông trắng muốt, lão thần tiên lại không nhịn được mà bật cười:
- Ha ha ha! Từ giờ ngươi chính là nữ vương của Đào Đô hiệu sẽ là Tiểu Cửu, sao nào? Ngươi tự hào chứ rồi chứ ha ha.
Con cáo nhỏ ấy nghe thấy thế lại càng run cầm cập, hai chân trước phủ lên đầu và cuộn tròn lại theo bản năng sơ khai nhất. Có một vị trưởng lão thấy cảnh này thì không khỏi tội nghiệp, bước ra làm phép ngưng thần khôi phục lại hình dạng nhân loại cho cô gái. Đợi cô nàng bình tĩnh trở lại, lão giả vất cho cô một cái ấn rồi ngồi lại trên ghế dựa bắt tay lên trán mà kể lại kí ức xưa.
- Ngươi giờ đã là vương, nên ngươi có tư cách được biết bí mật này. trước đây nhân tộc có ba nhà lớn, Hiên Viên, Thần Nông, Phục Hy. Hiên Viên huyết mạch sức mạnh là “Chiến” Phục Hy là “Trận” và Thần Nông là “Sinh”. Hiên Viên có khả năng thôn phệ năng lượng từ võ giả, yêu thú.. còn có tuyệt kỹ cuồng sát nên cường giả sinh ra như mây. Còn Thần Nông và Phục Hy thì một bên giỏi làm nông, chế thuốc, luyện đan còn một bên giỏi trận pháp, phù văn. Còn vài loại nhân tộc khác nữa nhưng lại không mang huyết mạch truyền thừa gì đáng nói.
Ngừng lại một lúc nhìn cô bé kia, lão giả thấy được ánh mắt mong đợi và tò mò thuần túy, lão liền phì cười, tay bắt hồ lô rượu bên hông ngửa đầu uống một hớp lớn thật tiêu sái.
- Tuy vậy ước mơ của Hiên Viên luôn là thống nhất nhân tộc, họ luôn luôn tuyên truyền “Nhân tộc chí tôn” còn hai nhà kia thì luôn luôn phản đối vì cho rằng “Chúng sinh công bằng”. Vậy nên quan hệ của ba nhà như nước với lửa. Vào ba ngàn năm trước nhân tộc đã xảy ra một cuộc n·ội c·hiến, c·hết không biết bao nhiêu người. Giai đoạn gần cuối, Hiên Viên xuất ra mười vị thần chỉ hậu kỳ! Nữ vương, ngươi có thể tưởng tưởng được cảnh tượng lúc đó không?
Lão giả lại ngừng lại uống thêm hớp rượu, còn Tiểu Cửu củng chỉ có thể lắc đầu liên tục.
- Phải, lúc đó không ai có thể tưởng tượng được. Ngay cả Long, Phượng hai tộc cũng sợ mất mật. Trận chiến lúc này hoàn toàn nghiêng về một phía. Hiên Viên cho g·iết sạch, đốt sạch thế nên bây giờ rất nhiều đan thư, trận pháp đều đã thất truyền.
- Thật quá đáng tiếc!
Cô nương nghe thất hai chữ “Thất truyền” thì thốt lên một câu như vậy, biểu cảm trên mặt hiện rõ sự mất mát đau thương. Lão giả thấy thế thì cười sặc sụa:
- Ha ha, phải rất đáng tiếc. Ta lúc đó cũng nghĩ như vậy nên đã rời Linh Sơn đi hôi của. Đáng tiếc các tộc khác cũng nghĩ như vậy thành ra ta chả lấy được gì. Khi trận chiến này kết thúc, ta trên đường quay về thì bắt gặp một đám người chạy loạn, qua tìm hiểu mới biết đó là tộc nhân Phạm thị - Phục Hy nhất mạch và Lý thị - Thần Nông nhất mạch. Ta liền thu nhận họ về Đào Đô mà cũng không suy nghĩ nhiều. Mọi người đều nghĩ ta là tên điên nhưng cuối cùng đây lại là một lựa chọn mà ta tự hào nhất từ trước đến nay.
Lão giả ngừng lại, miệng không thể ngừng cười, cứ cười rồi lại uống rượu rồi lại cười khiến Tiểu Cửu bứt rứt khó chịu không thôi. Mãi đến khi rượu hết ông ấy mới dừng lại mà kể tiếp.
- Khi họ đến nơi đây đã mang theo cách luyện chế đan dược và trận pháp. Họ khai khẩn đất hoang, chăn nuôi yêu thú, giáo hóa chúng sinh suốt hai trăm năm, đặt nền móng cho sự thịnh vượng của chúng ta bây giờ. Khi Phạm thị và Lý thị kết hôn với nhau lập ra Trần thị mang sức mạnh của cả Phục Hy và Thần Nông ta mới nhận ra sức mạnh huyết mạch đáng sợ đến nhường nào nên đã lệnh cho một nhóm nữ nhân Cửu Vĩ tộc tìm cách lên giường với cường giả ba họ. Sức mạnh huyết mạch của chúng ta chính là “Mị” không có cái thắt lưng nam nhân nào mà nữ tử Cửu Vĩ không cởi được. Nam nhân nhân nhân tộc thuộc loại kiệt ngạo bất tuân, đầu gối dát vàng nhưng khi nhìn thấy những vưu vật như các ngươi! Hừ, cũng chỉ có thể nguyện ý quỳ liếm như bao tộc loại khác mà thôi. Cứ như vậy các thế hệ như ngươi lần lượt ra đời, ưu việt hơn thế hệ cũ như ta rất nhiều. Thế hệ mới này vừa biết luyện đan, vừa biết trận pháp, hơn nữa thú huyết vốn mạnh hơn nhân huyết nên các ngươi sinh ra vẫn mang hình thái Cửu Vĩ tộc nhân.
Lão giả nói đến đây quay ra nhìn Tiểu Cửu, tay phải lại nâng hồ lô lên ngang miệng, nhưng lần này hết rượu thật rồi, lão liền nghiến răng bóp nát, giọng đay nghiến hẳn lên.
- Thấy được sự thành công của chúng ta, các tộc khác đều bước vào công cuộc săn lùng nhân tộc thậm chí săn cả người của Hiên Viên thị. Còn Hiên Viên thị thấy thế thì hoảng sợ, cho g·iết sạch những ai có hai dòng máu ấy. Ban đầu chúng ta cũng rất lo lắng nhưng qua một cuộc kiểm tra huyết mạch sức mạnh đời đầu tiên thì mọi sự lo lắng đã biến mất. Kết luận của chúng ta là chỉ có Trần thị mới có thể truyền thừa sức mạnh huyết mạch cho con lai khác loài, còn những đứa trẻ khác hoàn toàn bị huyết mạch Cửu Vĩ tộc ta thôn phệ.
- Vậy con là con lai?
Tiểu Cửu ngô nghê hỏi một câu như vậy, lão giả thấy thế liền chấn chỉnh.
- Không, ngươi là đời thứ mười hai tính từ đời con lai đầu tiên, gia phả từ đó không hề phối hôn với nhân tộc nên ngươi có thể tính là một nhánh mới thuần chủng, huyết mạch Cửu Vĩ của ngươi rất đậm còn hai loại kia thì rất nhạt nhưng sức mạnh truyền thừa chỉ mạnh hơn đời đầu chứ không yếu hơn. Khi ngươi luyện đến kim đan cảnh huyết mạch sẽ hợp nhất làm một nên ngươi cũng chả cần phải lấn cấn.
Tiểu Cửu nghe thấy vậy liền thở ra một hơi, xem ra bóng ma tâm cảnh đã hoàn toàn biến mất, không gian thần thức bỗng nhiên mở rộng thêm mấy phần. Lão giả thấy thế thì gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng và tiếp tục câu truyện.
- Nếu mọi truyện cứ như vậy mà tiến triển thì tốt biết bao. Nhưng Hiên Viên thị cũng thấy được mối đe dọa từ thế hệ mới này liền xuất binh đánh Đào Đô. Tình hình lúc đó cực kỳ nguy cấp, bọn chúng dốc hết vốn liếng cũng quyết tâm diệt bằng được Trần thị. Chúng xuất quân gồm mười lăm vị thần chỉ, một trăm năm mươi vị bán thần chỉ cùng mười vạn tinh binh.
Nói đoạn, lão giả đứng dậy bước tới trước hiên nhìn về nơi rất xa, nơi đó có một ngọn núi tên là Táng Thần. Tiểu Cửu cũng bước theo sau, hai người một già một trẻ đều nhìn về một hướng.
- Người ta thường bảo: “Loạn lạc sinh hào kiệt” đúng là như vậy. Ba cường giả bậc nhất nhân tộc thời đó tên là Trần Khôi, Phạm Nhất, Lý Nhị đã xin ta không nhúng tay vào, trận này vì họ mà đánh cũng nên vì họ mà kết thúc. Sau khi họp mặt trưởng lão và cân nhắc lợi ích của Đào Đô, ta đã đồng ý. Vậy là cả ba đã tập hợp tộc nhân bất kể cảnh giới nào, nam nữ đều đi sạch chỉ để lại một đám trẻ con và người thường.
Lão giả ngừng lại thở dài như để cảm thán về một thời oanh liệt, để tiếc thương cho những cường giả, hào kiệt đã nằm lại dưới ba thước đất. Phải mất một lúc lão mới có thể bình tâm mà kể tiếp.
- Bọn họ đi đến một ngọn núi vô danh gần biên giới, dùng tính mạng mình lập ra một trận pháp vô danh. Trận pháp ấy khởi động, đất rung núi chuyển. Một cơn mưa phi kiếm khổng lồ từ cửu thiên mang theo lôi kiếp trút xuống ngọn núi đó suốt một ngày một đêm khiến năm vị thần chỉ, một trăm vị bán thần chỉ cùng bảy vạn hùng binh tan thành cát bụi, làm Hiên Viên Sơn tổn thương đến tận cốt tủy, ngàn năm qua đi mới ngóc đầu lên được. Về sau các trưởng lão đã thống nhất gọi ba người ấy là Tam Vương, trận pháp ấy là Táng Thần Kiếm Trận và ngọn núi ấy là Táng Thần Sơn.
Lão cảm thán một câu, rồi hít một hơi thật sâu mà ngâm:
Nội chiến nhân tộc, mười vạn binh
Tam Vương bày trận, vạn tộc kinh
Kiếm vũ táng thần, ai bất kính?
Lôi kiếp qua đi, lại thái bình.
- Vậy con cháu của họ có số phận như thế nào thưa lão tổ?
Tiểu Cửu hừng hực hào khí, vội hỏi lão tổ, nếu con cháu họ còn sống hẳn là thiên tài tuyệt thế nhất định phải kết giao. Nhưng lão giả ngay lập tức hắt vào mặt nàng một gáo nước lạnh.
- Chỉ toàn là phế vật. Sau trận chiến đó, tu sĩ nhân tộc đ·ã c·hết sạch. Bọn ta có đến gặp con cháu họ giảng dạy nhưng chúng lại ỷ vào công lao của ông cha mình, c·hết sống bám vào đó không có chí tiến thủ. Qua ngàn năm bọn chúng dần dần thoái hóa, không còn cường giả được sinh ra nên tự đánh mất vị trí của mình, phần nhiều đã trở thành nông nô như hiện tại. Chúng ta cũng không cần phải tạo con lai với lũ kém cỏi ấy nữa.
Lão giả lại tiếp tục thở dài, nhìn chằm chằm vào Tiểu Cửu rồi nói:
- Ngươi rất giống lão tổ ngươi Trần Khôi, từ ánh mắt, khí phách đến khả năng suy luận đều được truyền thừa một cách hoàn hảo. Nhưng ngươi phải nhớ rằng ngươi là tộc nhân Cửu Vĩ cao quý. Tuy vậy cũng không nên xem thường lũ nô bộc nhân tộc kia, lâu lâu sẽ có vài người không cam chịu mà vượt qua giới hạn, đánh thức sức mạnh huyết mạch của mình. Bọn ta thường để vài phân thân ở đó để theo dõi. Nếu có trường hợp như vậy thì thường sẽ bắt về huấn luyện, nữ thì ban chức danh rồi làm mai với thanh niên tài tuấn nhất tộc ta. Còn nam thì biến thành ngựa giống, giao phối càng nhiều càng tốt. Nếu xuất hiện một tên ưu tú như lão tổ nhà ngươi, nhiệm vụ của các ngươi là vắt kiệt hắn, thà để hắn c·hết trên giường còn hơn là c·hết trên chiến trường ngươi hiểu chứ.
- Tiểu Cửu đã rõ.
Tiểu Cửu đáp một câu rõ ràng và dứt khoát, nếu là một cô gái nhân tộc bình thường thì đã không thể nào làm được như vậy. Vì lối tư duy của nhân loại và các tộc loại khác hoàn toàn khác nhau, một bên chú trọng tình cảm còn một bên chú trọng huyết mạch và sức mạnh nên thành ra có nhiều truyện dở khóc dở cười. Ở đời đầu tiên, các kiêu hùng Trần thị luôn là đối tượng bị ép khô bởi nữ tử Cửu Vĩ.
Nhân tộc cho đó là l·ẳng l·ơ nhưng với Cửu Vĩ tộc thì chả có gì to tát miễn hai bên cùng tự nguyện là được, chỉ khi nào sinh ra một đứa con không mang huyết mạch mạnh mẽ thì đó mới thực sự là nhục nhã. Dần dần khi nhân tộc ở Đào Đô không còn cường giả, thì việc được nữ nhân Cửu Vĩ sủng hạnh là một việc cực kỳ vinh dự, hận không thể có thêm hai trái thận để trao cho họ.