Chương 47: Chợ quỷ Hiên Viên khu
Hôm nay là đầu tháng, ánh trăng Bỉ Ngạn đỏ rực từ thiên không đổ xuống như một dòng thác cuốn, mang theo biết bao nhiêu sợi tơ đỏ rực, tựa như hàng vạn bông hoa bỉ ngạn diễm lệ, óng ánh, phủ lên mọi góc tối nơi Trấn Yêu thành.
Tiểu lão sư đã từng nói rằng:
- Bốn mặt trăng trên đầu ngươi có quỹ đạo ở bốn chiều không gian khác nhau, chúng ta có thể thấy chúng nhưng không có nghĩa là chúng ở nơi này. Cái to nhất nằm ở phía đông, quanh năm tròn vo, có màu xanh lam nhạt được gọi là Thanh Ngư, tượng trưng cho Hải Tộc. Còn cái nhỏ hơn bên cạnh, màu vàng đậm, khuyết rồi lại tròn là Mật Hơp, trước đây hình như là biểu tượng của ba nhà Nhân tộc các ngươi. Cái màu xanh lá mạ kia gọi là Kiêm Tương… Còn mặt trăng của chúng ta là cái màu là cái màu đỏ, mọc ở phía bắc, tên là Bỉ Ngạn. Nó tượng trưng cho huyết tính, vạn tộc có huyết tính đều tôn thờ nó.
Trần Cảnh cuối cùng cũng mặc xong giáp trụ, đây là bộ giáp mới được làm từ tơ Băng Hỏa Thiên Tằm và vảy rồng, nó rất mềm, rất nhẹ nhưng khi bị tác động mạnh bất chợt thì sẽ ngay lập tức cứng hơn cả sắt thép. Khi lần đầu tiên anh nhìn thấy nó đã biết đây chính là công nghệ sợi ống nano đỉnh cao của thế kỉ XXIII. Vậy mà ở thế giới này, một con sâu bé nhỏ chỉ thích gặm linh thạch lại có thể tạo ra loại sợi cao cấp này một cách hoàn hảo đến như vậy.
“Thế giới này thật nhiều điều thú vị, sau trận chiến này phải tập trung tinh lực để giải mã cuốn sách c·hết tiệt kia và đẩy nhanh quá trình kết hợp tri thức của hai nền văn minh lại mới được”.
Nghĩ như vậy, Trần Cảnh trở nên vui vẻ hơn hẳn. Trước đây anh luôn suy tư về việc này nhưng giờ thì không còn nữa. Trần Cảnh bắt lấy tay của từng người trong đám Miêu Nhị và hôn một cái thật sâu, sau đó liền vẫy tay tạm biệt.
Anh bước ra ngoài cổng sau, đội biệt kích của Trần Thừa đã đứng đợi sẵn ở đó từ lâu. Dưới chân họ là sáu cái đầu người, tất cả đều là đầu của nội gián quanh đây. Trần Cảnh gật đầu với Trần Thừa rồi cả đám người cùng nhau biến mất vào trong bóng tối. Đêm nay là ngày mặt trăng Bỉ Ngạn bao phủ bầu trời, là một đêm tuyệt hảo để đi săn mồi.
Trên đường chính vào Hiên Viên khu, đêm nay lại xuất hiện thêm một đám người trang phục kì lạ đeo mặt lạ hồ ly đen nhánh, nhưng cũng chả ai thèm để ý. Ban đêm, đường xá nơi này luôn nhộn nhịp và sáng đèn, khách nhân qua lại nườm nượp và hầu như ai cũng bịt mặt thành ra cứ như đi lạc vào lễ hội Haloween ở địa cầu vậy.
- Lần đầu đi chợ quỷ sao? Bình tĩnh lại chút đi ha ha ha!
Trần Cảnh thấy Trần Thừa có vẻ căng thẳng thì liền cười nói ha ha. Đây quả thật giống chợ quỷ ở địa cầu, người đến vô danh vô tính, chỉ cần mang đủ tiền thì thứ gì cũng có! Kiếp trước Trần Cảnh đã bị cấp trên lôi đến đó giao dịch nhiều thứ bẩn thỉu không biết bao nhiêu lần, nên một số quy tắc vẫn là biết. Theo như thông tin cung cấp từ Minh Nguyệt lâu thì nơi này cũng không khác biệt lắm.
Thấy Trần Thừa thì chẳng có vẻ gì cười cợt, Trần Cảnh thấy vậy liền chán. Anh liền tìm đến một tửu lâu viết trong báo cáo và bước vào. Vừa vào trong, đám người Trần Cảnh liền bắt gặp ngay một hàng nữ nô lệ là Giao Nhân, bị xích lại trên các cột trụ, miệng bị bịt kín, mắt bị móc ra, ngực bị cắt mất. Mỗi cột lại có một tên thị vệ cầm roi gân rồng, cứ lâu lâu lại quất vào họ khiến máu cùng một lớp dịch nhầy màu càng theo v·ết t·hương chảy xuống vột cái chén lớn dưới chân, miệng chén còn đốt một cái bấc đèn.
- Là đèn Giao Nhân, phương thức tàn bạo nhất thường được dùng để t·ra t·ấn Giao Nhân, mỡ cùng máu giao nhân mà dùng làm dầu đốt đèn thì... Các ngươi cố kìm nén sát khí lại đi, giữ ít sức mà lát nữa g·iết người.
Trần Cảnh thấy cảnh này thì dùng thần thức cảnh cáo tất cả mọi người. Thấy đoàn người Trần Cảnh ăn mặc kỳ lạ, cứ đứng mãi ở cửa ra vào thì bà chủ đã đon đả bước ra mời chào:
- Các vị khách quý, mời vào, mời vào!
Không hổ là lão bà bà kinh doanh lâu năm ở cái khu c·hết tiệt này, mới chỉ nhìn thoáng qua là biết lũ người kỳ lạ kia là là người có tiền. Trần Cảnh cũng cười lại đáp lễ, anh vung tay một cái, một đống linh thạch trung phầm đã rơi rớt đầy dưới sàn. Trần Cảnh hắng giọng nói:
- Phòng tốt nhất, rượu ngon nhất, gái đẹp nhất! Ta muốn mở tiệc tiên gia.
- Vâng, theo ý công tử! Mời!
Lão bà bà thấy đống linh thạch trải đầy sàn kia thì hai mắt sáng lên, vội vội vàng vàng sai người thu lại. Lão bà còn đích thân đưa nhóm Trần Cảnh lên phòng rồi vội bước ra bên ngoài.
Một lúc sau, một đoàn người hầu mang theo biết bao nhiêu đồ ăn, rượu quý đến bày trước mặt Trần Cảnh. Mọi người sau khi nhìn vào đống thức ăn thì liền tái mặt, nào là thịt Giao Nhân, thịt Cửu Vĩ,… Thậm chí có cả thịt Nhân tộc. Trần Cảnh nhìn vào đống đồ ăn trước mặt cũng không nói gì liền cầm lên một vò rượu, uồng một hớp rồi nhổ toẹt ra mà mắng:
- Rượu gì nhạt toẹt như nước đái ngựa thế này, thức ăn còn chưa chín nữa, nữ hầu thì già khằng! Đi, chúng ta đi Minh Nguyệt lâu!
Lão bà bà nghe vậy thì biết người tới cố ý gây chuyện nhưng vì Trần Cảnh ra tay khá hào phóng nên vội quỳ xuống dập đầu tạ tội:
- Công tử! Xin công tử bớt giận, đây là loại rượu tốt nhất của chúng ta rồi. Tuy nơi này không có rượu ngon như Minh Nguyệt lâu nhưng chúng ta có những thứ mà nơi nào cũng không có!
Trần Cảnh thấy cá đã mắc câu liền giơ tay, linh thạch lại một lần nữa tuôn ra đầy sàn nhà!
- Tiền ta không thiếu, chỉ thiếu niềm vui. Nếu ngươi có thứ làm ta vui, thì chỗ linh thạch này thuộc về ngươi!
Lão bà bà thấy tiền thì lại sáng mắt lên, lão liền ra hiệu cho hai cô nương dẫn Trần Cảnh xuống dưới lầu, đến trước một mật thất. Ở cửa mật thất Trần Cảnh thấy nơi này vậy mà có cả một đội vệ binh trang bị súng trường TYPE 106. Trần Cảnh ra hiệu cho Trần Thừa, hắn liền hiều ý lập tức giả đò mà đi qua bên đó.
- Đứng lại!
Lập tức tất cả vệ binh đều chĩa súng về hướng Trần Thừa, lão bà bà thấy vậy thì vội can:
- Mau hạ súng xuống, đây là khách quý!
Vậy là đám vệ binh kia lại hạ súng xuống và đứng về vị trí cũ. Trần Cảnh lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên mà hỏi?
- Súng? Đó là thứ gì vậy!
- Ồ công tử có hứng thú với nó sao? Nó là một thứ v·ũ k·hí có sức công phá sánh ngang phi kiếm nhưng lại tiện dụng và rẻ hơn nhiều.
- Vậy có bán không? Ta sẽ mua số lượng lớn! Thứ đồ chơi này sẽ giúp ta tích kiệm rất nhiều khi chuyển hàng qua vùng man hoang.
- Ha ha tiếc quá, tiếc quá! Mặt hàng này chúng ta không có quyền hạn để bán. Công tử, mời.
Sau khi từ chối khéo Trần Cảnh, lão bà bà liền dắt anh tới một địa đạo rộng lớn, nơi này có rất nhiều lồng, cũi. Bên trong có nhốt hoặc xích rất nhiều chủng tộc khác nhau, và tất cà đều là trẻ em dưới mười tuổi.
- Xin hãy nhìn qua các mặt hàng ở đây, công tử thích gì có đó! Đảm bảo tuyệt đối nghe lời, tuyệt đối trung thành! Và tất cả đều chưa đủ mười tuổi, chưa trưởng thành nên sẽ không có bảo hộ linh hồn, công tử hoàn toàn có thể đặt dấu ấn nô lệ hay luyện chế khôi lỗi đều được.
Trần Cảnh nghe xong thì gật gật đầu nói:
- Ta mà thiếu nô lệ sao? Nhưng nữ nhân làm ấm giường thì chưa sưu tập đủ, còn thiếu Long, Phượng hai tộc! Ở bên kia những vưu vật này quả là khó kiếm. Ta rất thích những nụ hoa vừa mới hé nở. Tròn mười vẫn là tốt nhất! Các ngươi có không?
Ở Mẫu Hệ Thiên Hạ này mà dám ngông nghênh bảo nữ nhân chỉ để làm ấm giường thì khá hiếm, đã vậy còn mở miệng đòi nữ nhân Long, Phượng hai tộc thì chỉ có đại gia tộc từ tòa thiên hạ bên kia mới dám nói những lời này. Vậy nên lão bà bà liền tin Trần Cảnh đến từ bên kia, sự cảnh giác đã giảm hẳn. Lão bà bà liền chắp tay nói:
- Xin công tử cứ dạo quanh một vòng, mối làm ăn này quá lớn, để lão nô đi gọi Quản Ngục Ti.
- Được!
Trần Cảnh đáp gọn lỏn rồi ngông nghênh đi thăm thú các lồng giam. Anh nhận thấy tất cả những đứa trẻ ở đây hình như đều bị một cái gì đó cấm chế, cứ như một cái xác không hồn vậy.