Chương 46: Danh tiếng tụt dốc
Hôm nay là cuối xuân, năm Tiểu Cửu thứ ba, trời đã không còn vương tuyết trắng, cây đào cây mận cũng bắt đầu nở hoa. Đã ba tháng kể từ khi sự kiện t·ấn c·ông đẫm máu đó diễn ra, Thần Nông các tuy đã hoạt động lại bình thường, nhưng số người đến theo học hay chữa bệnh đã ít đi rõ rệt.
Trong thành, ngoài thành đều bàn tán xôn xao về sự yếu đuối của Thần Nông các trước một cuộc tập kích bất ngờ. Một đồn mười, mười đồn trăm, một tin đồn bé như con kiến cũng bị tam sao thất bản thành to hơn con voi. Danh tiếng của Thần Nông các cũng như vị thập nhất thánh tử kia cứ vậy mà tuột dốc không phanh. Từ đó chỉ những người nghèo khổ lắm hay những đứa trẻ mồ côi thực sự bần cùng mới đến nơi này để xin ăn và chữa bệnh.
Ở trong sảnh chính của Thần Nông các, Trần Cảnh đang ngồi đó để chủ trì cuộc họp định kỳ mỗi tháng. Vấn đề lần này được đưa ra có vẻ rất hóc búa, làm khuôn mặt của ai nấy đều hiện lên vài nét ưu tư. Trần Cảnh sau khi đọc xong các báo cáo định kỳ liền cau mày nói:
- Suốt ba tháng qua, chúng ta không thể nhận thêm trẻ mồ côi ở quy mô lớn, bọn trẻ chỉ đến xin ăn chứ rất ít đứa chịu ở lại nghe giảng hay có ý định cư trú. Số đệ tử của chúng ta cũng đã vơi đi quá nửa, những người ở lại đều là những người trung tâm, chúng ta cần phải ưu đãi cho họ nhiều hơn.
- Rõ, công tử!
Trần Cảnh nói xong thì mọi người đồng thanh đáp lại rồi tiếp tục im lặng trong cau có, Trần Cảnh thấy vậy thì bực mình. Anh hướng về phía Trần Thừa đang ra vẻ rất bất mãn kia mà hỏi:
- Trần Thừa, có chuyện gì thì cứ nói ra cho mọi người nghe, đừng cau có mãi thế!
Trần Thừa nghe vậy thì không nhịn được nữa, hắn liền mở miệng thao thao bất tuyệt:
- Trần Cảnh, ngươi không thấy bất bình sao? Ngươi giúp bọn chúng hết lòng như vậy, thế mà bây giờ chúng lại quay ra chửi ngươi, mắng ngươi, xỉ vả ngươi, còn ngươi thì cứ để chúng làm nhục mà không phản kháng, thế là sao?
- Phải đấy! Bọn vô ơn đấy còn mang công pháp ngươi truyền dạy lên trên núi, sửa tên đổi họ thành của chúng rồi lập đàn truyền đạo khắp nơi. Giờ thì hay rồi, công pháp của đám thần tiên trên núi sẽ ngày càng hoàn thiện hơn nữa, còn chúng ta thì bị cả thiên hạ xỉ vả, không một ai coi chúng ta ra gì!
Lý Linh tiếp lời của Trần Thừa mà nói toẹt ra vấn đề nhức nhối trong lòng mọi người, ai cũng gật đầu tán đồng. Bị ă·n c·ắp công pháp tu hành chính là làn ranh đỏ mà bọn họ không thể nào chấp nhận được vì họ biết Trần Cảnh đã phải hy sinh những gì mới mở ra được con đường tu tập này. Trần Cảnh thấy mọi người nghĩ cho mình như vậy thì cảm động lắm, anh liền đứng dậy, chắp tay bắt ấn và nói:
- Cảm tạ mọi người đã vì Trần Cảnh ta đây mà suy nghĩ, tấm lòng quý giá này ta xin nhận. Về việc thế gian có xỉ vả ta ra sao thì đó là truyện của họ, dù sao những kẻ vô dụng thường hay thích buông lời cay độc, chúng khó mà có thể sống sót được ở trận chiến tam tộc mấy năm sau. Chúng ta không cần hơn thua với n·gười c·hết.
Ngừng lại một lúc, sau khi Trần Cảnh quan sát thấy nộ khí trên mặt mọi người từ từ tan đi thì liền nở ra một nụ cười thật tươi, anh ngồi lại chỗ cũ, tự thưởng cho mình một ngụm trà và tiếp tục nói:
- Hơn nữa, Thần Nông các dựng lên vì bách tính, những người nghèo khổ vẫn đến chỗ ta chữa bệnh, những đứa trẻ cơ nhỡ vẫn tìm tới ta nghe giảng, ăn cơm vậy thì Thần Nông các vẫn còn nguyên giá trị của nó đó thôi. Những kẻ phàm phu lắm tiền nhiều của thích thì qua bên Hiên Viên các mà chữa bệnh, chúng ta quan tâm làm gì. Sớm hay muộn chúng cũng bị lũ Hiên Viên đưa vào lò mổ như là loài súc vật vô tri! Đợi mà xem.
Nói xong, không khí trong phòng sáng sủa hẳn lên. Nhưng Trần Thừa vẫn không có vẻ gì là thỏa mãn, hắn nói:
- Nhưng còn chuyện công pháp…
- Về công pháp! Phạm Minh, Kinh Thước hai người đều từng là tán tu, đã luyện tới Tiên Cốt cảnh, hai người thấy có thể dung hợp cả hai con đường này được sao?
- Bẩm công tử, chúng ta chọn phế bỏ con đường của Đạo Thần để tu luyện con đường của Hoang Thần. Việc dung nhập là có thể xảy ra nhưng sẽ không có người chọn. Con đường Hoang Thần sẽ khiến linh thai trở nên quá vững chắc làm lép vế các cảnh giới phía sau, mọi công pháp của họ cũng vì thế mà mất đi sự cân bằng, đây sẽ trở thành điểm yếu chí mạng trong chiến đấu. Họ sẽ phải tự khai phá công pháp để tăng trưởng cho các cảnh giới kia, phế đi toàn bộ võ công và xây dựng lại từ đầu dựa trên con đường này như chúng ta hiện tại đang làm, nhưng vì không có người như công tử dựng lên phần cốt lõi nên sẽ chậm hơn rất nhiều lần, sẽ c·hết rất nhiều người. Đại khái phải mất cả trăm thế hệ mới làm ra thành tựu được!
Sau khi nghe lời giải thích từ hai người bọn họ, Trần Thừa lúc này mới dịu lại, hắn ngồi phịch xuống ghế, tay quơ lấy bình trà mà tu ừng ực. Trần Cảnh thấy vậy thì ngao ngán không thôi.
“Tính ra mình rất may mắn khi có một chút kí ức về cái gọi là Hoang Thần từ luồng sức mạnh kia nên mới có thể tổng kết được trụ cột cốt lõi để bám vào mà phát triển con đường cách tân này. Nếu không có một chút ký ức đó thì đúng là phải cần vài trăm thế hệ không ngừng thử sai thì mới thành công được”.
Nghĩ vậy Trần Cảnh thầm cảm tạ người kỳ thủ phía sau lưng anh, người đó nếu có thể tính toán đến điều này thì quả thực là một tồn tại cực kỳ biến thái, cực kỳ đáng sợ, tốt nhất là không nên chọc vào. Thuận theo mà sống mới là thiên đạo! Cuối cùng, Trần Cảnh đứng dậy và tuyên bố:
- Được rồi, chuyện cuối cùng của ngày hôm nay là thiết lập phân cấp cho con đường Hoang Thần. Chúng ta thống nhất sẽ gọi đây là Hoang Thần cảnh giới, chia ra làm chín cảnh nhỏ, đánh số thứ tự từ một đến chín. Hoang Thần cảnh thứ chín sức mạnh sẽ tương đương Đạo Thần cảnh giới và cảnh thứ nhất tương đương Linh Thai cảnh, cứ thế mà suy diễn.
- Tuân lệnh công tử!
Trần Cảnh giơ tay ra hiệu cho mọi người có thể tan họp, hôm nay họp như vậy cũng đủ rồi. Mọi người thấy vậy cũng đứng lên, chắp tay kết ấn, hành lễ với Trần Cảnh rồi ra về.
- Trần Thừa, chúng ta nói chuyện riêng một chút!
Khi Trần Thừa đi qua mặt Trần Cảnh, anh lập tức giữ hắn lại, hai người cùng nhau đi vào trong mật thất tối om om dưới lòng đất. Trần Cảnh lấy ra một vò rượu, đặt lên bàn và rót mời Trần Thừa một chén, anh nói:
- Ngồi xuống và uống chút đi cho hạ hỏa! Ngươi cứ như vậy Lý Linh cười cho đấy.
- Hừ! Vì chuyện của ngươi mà nàng không cho ta lên giường suốt ba tháng nay. Còn ngươi, một tuần có bảy ngày thì sặc thận mất sáu! Ngươi còn có tư cách gì mà nói ta!
Nghe Trần Thừa nói vậy thì mặt Trần Cảnh hơi ửng đỏ, anh lập tức uống lấy một hớp rượu cho đỡ quê rồi chuyển hướng câu chuyện:
- Bỏ đi, bỏ đi! Nói chuyện chính. Đội quân Tây Sơn đã phục hồi được bao nhiêu rồi?
- Hiện tại có sáu mươi người trong biên chế sẵn sàng chiến đấu, tân binh thì mới bổ sung thêm trăm người. Chủ yếu là người của tộc Miêu Nhân, trẻ mồ côi cùng một vài người đến từ ba dòng họ của chúng ta. Sau sự kiện hôm mùng một tết, họ cũng nhận định được nguy hiểm đang đến nên quyết định sẽ không đặt chung trứng vào một giỏ, vậy là các trưởng lão ba họ Phạm, Trần, Lý đã liên hệ với ta để xin cho con cháu dòng thứ được phép xung quân.
Trần Cảnh nghe Trần Thừa nói vậy thì liền gật gù tán thưởng:
- Tốt, rất tốt! Ngươi kiểm tra lai lịch hết chưa?
- Đã kiểm tra! Ta đã bí mật sai do thám điều tra, những ai khả nghi tuyệt đối không nhận. Hơn nữa, gần đây có khá nhiều gián điệp từ Hiên Viên các cải trang đến chỗ chúng ta do thám. Ta chưa g·iết chúng ngay vì sợ phát cỏ động rắn. Ý ngươi thế nào?
Trần Thừa nói xong thì uống một hớp rượu, khi nhắc tới “Hiên Viên” thì hai mắt có một tia sát ý thoáng qua. Trần Cảnh gật gật đầu, anh thở dài nói:
- Ngươi làm vậy là đúng. Giờ ngươi đi tập hợp hai mươi người giỏi nhất, thực lực tương đương với Tiên Cốt cảnh. Đêm nay ta sẽ g·iết sạch gián điệp sau đó lập tức t·ấn c·ông vào trại buôn nô lệ ở chợ đen Hiên Viên khu. Hãy trang bị cho họ v·ũ k·hí hơi ngạt, và độc tiễn, loại mới chế tạo ấy! Mục tiêu lần này là giải cứu mấy đứa trẻ, còn lại g·iết sạch, c·ướp sạch, đốt sạch. Đến lúc trả thù rồi!
- Được! Đây mới là Trần Cảnh mà ta biết! Ha ha ha…
Trần Thừa đáp lại một câu ngọn lỏn, hai mắt tỏa ra sát khí. Hắn cười lên khoái chí, tay ôm vò rượu mà uống một hơi cạn đáy, sau đó thì dùng tay áo quẹt miệng, vỗ vỗ vai Trần Cảnh rồi bước ra bên ngoài.