Chương 48: Oan gia ngõ hẹp
Vì sự khác biệt tuổi thọ nên cách tính tuổi của các chủng tộc cũng có phần khác nhau. Các tộc có tuổi thọ trung bình như nhân loại hay thú nhân thì một tuổi tức là một năm, còn các tộc có thọ mạng cực dài, phát triển cực chậm như dòng chính Long, Phượng, Cửu Vĩ thì một tuổi tức là một trăm năm.
Vậy nên bắt một con quái vật đã sống một ngàn năm về chỉ để làm ấm giường thì quả thực là chơi lớn. Lão bà bà sau khi giới thiệu sơ qua về các loại “Mặt hàng” cho Trần Cảnh tham quan thì liền lui xuống phía sau.
Một lúc sau, có một vị nhân tộc trung niên ngồi xe lăn được đẩy ra, có vẻ vị này là Quản Ngục Ti trong lời giới thiệu lúc trước. Vừa mới thấy bóng dáng của đám người Trần Cảnh thì hắn đã rú lên và toan bỏ chạy!
- Hộ giá, hộ giá! Bọn chúng là bóng ma Thần Nông các! Mau g·iết chúng, g·iết chúng!
- Hô hô! Người quen này, ba tháng không gặp ngươi có vẻ mập mạp hẳn ra!
Trần Thừa sau khi thấy tên Quản Ngục Ti này thì cũng cười lên hô hô mà châm chọc. Sau đó hắn cởi bỏ mặt nạ xuống, tay phải vung lên Táng Thần kiếm, lập tức mũi kiếm phóng ra một luồng kiếm khí đỏ thẫm cắt qua cổ hai tên thị vệ phía sau. Hai tên xui xẻo đó lập tức đầu một nơi, thân một nẻo, máu tươi phun ra như thác nước, ướt đẫm sàn nhà.
Gần như ngay lúc đó, đội biệt kích Tây Sơn quân cũng nhanh chóng lấy ra cường cung, vòng ra phía sau, phục kích ở lối ra vào duy nhất. Đội cảnh giới mang súng của tửu lâu vừa mới chạy vào, chưa kịp làm gì đã bị tên độc ghim thành con nhím, toàn quân bị diệt.
- Lại gặp nhau rồi, ngày đó không lưu được ngươi nhưng giờ thì chúng ta có đủ thời gian để tâm sự. Nói đi, nói cho ta một cái tên thì ngươi sẽ được c·hết an lành một chút!
Trần Cảnh lúc này cũng bỏ mặt mạ xuống, tên Quản Ngục Ti này thấy anh thì liền tuyệt vọng mà kêu lên:
- Thập… Thập nhất thánh tử!
Trần Cảnh nghe giọng hắn hoảng hốt như vậy thì cũng chỉ nhàn nhạt nói:
- Còn biết ta là thập nhất thánh tử cơ đấy! Vậy mà dám đến g·iết người của ta, đốt nhà của ta. Bị t·ra t·ấn ngươi suốt ba tháng qua mà ngươi vẫn không chịu lết xác đến tạ tội khiến một thánh tử như ta phải đích thân đến đây gặp ngươi! Ngươi quả là một người giỏi chịu đựng, ngươi nên tự hào về điều này. Giờ thì nói đi, tên kẻ sai khiến ngươi t·ấn c·ông ta là?
Tên Quản Ngục ti này nghe vậy thì ánh mắt dại ra, hắn chính là một trong ba tên tu sĩ kim đan cảnh cầm đầu trong cuộc t·ấn c·ông đêm đó. Sau trận chiến, tuy vẫn giữ được toàn mạng nhưng các v·ết t·hương lại không có dấu hiệu lành lại, kim đan diệu dược đều vô dụng.
Những v·ết t·hương đó là do Trần Thừa tạo ra, hắn đã dùng thanh trường kiếm làm từ Thiên Ti của Trần Cảnh đưa để chém bọn chúng. Thiên Ti sau khi c·hém n·gười sẽ lưu lại trong cơ thể họ vài sợi lông, nên cho dù chạy được thì cũng không thoát được.
Những sợi lông này ngày nào còn nguyên khí ở trong đó sẽ không ngừng tàn phá cơ thể của vật chủ, khiến kẻ xấu số đó từng giờ, từng khắc như là bị cực hình lăng trì, cực kì thống khổ.
Hai tên kia chịu nhiều thương tích hơn nên sự đau đớn cũng khủng kh·iếp hơn, vào tháng trước vì không thể chịu thêm nữa nên chúng đã lựa chọn t·ự s·át, chỉ còn mình hắn là thương thế nhẹ, có thể chịu đựng. Tất nhiên bên kia cũng không để hắn chịu thiệt nên đã phân hắn làm Quản Ngục Ti, cai quản chợ quỷ buôn nô lệ này. Chỉ không ngờ là oan gia ngõ hẹp, chưa ngồi an ổn được bao lâu thì kẻ thù đã xách đao đến tận cửa đòi nợ máu rồi.
Trần Cảnh thấy hắn thất thần thì lền kích hoạt Thiên Ti, các sợi lông trong cơ thể hắn lập tức trở lên cuồng loạn, luồn lách khắp nơi, đục khoét xương tủy. Cơn đau này, sự khó chịu này là điều trước giờ hắn chưa từng trải qua. Hắn lập tức ngã xuống đất, giãy đành đạch như con đỉa phải vôi, miệng không ngừng cầu xin:
- Ahh… ahh… Thánh tử tha mạng… Tha mạng… Là…
“Bụp” Tên Điển Ngục Ti này còn chưa kịp nói tên kẻ đứng sau thì đầu của hắn đã nổ tung như như một quả dưa hấu quá lứa, máu và não văng ra khắp nơi. Xem ra bên kia cũng hạ cấm chế gì đó trong người hắn, chỉ cần hắn nhắc tới tên người đó thì lập tức phải c·hết, hồn phách không tồn.
Trần Cảnh thở dài, thu hồi Thiên Ti, những sợi lông bán trong suốt từ trong cơ thể hắn từ từ đâm ra khỏi da thịt như những chiếc kim và bay về phía Trần Cảnh, chúng còn kéo theo một bóng hình ảnh mờ nhạt.
Trong lúc nguy cấp, Trần Cảnh đã điều khiển Thiên Ti bọc lấy một luồng hồn phách của hắn lại, tuy chỉ còn là tàn hồn nhưng vẫn có thể truy xuất được một ít thông tin trong đó. Sau khi thu đám tàn hồn vào một viên ngọc, Trần Cảnh ra lệnh:
- Mang những đứa trẻ này theo, cả đám nô lệ và Giao nhân ngoài kia nữa. Những kẻ đến tửu lâu này buôn bán ăn chơi, đều không phải là loại tốt lành gì. Mặc kệ chúng là ai, c·ướp sạch rồi đuổi chúng đi cho ta! Ai dám phản kháng, g·iết!
- Rõ!
Vậy là mọi người lập tức chia làm hai đội, một đội Trần Cảnh dẫn đầu đi cứu người, một đội Trần Thừa dẫn đầu đi c·ướp c·ủa. Chẳng mấy chốc, tửu lâu này liền náo loạn cả lên. Tuy vậy sau màn huyết tinh đẫm máu của Tây Sơn quân, mọi người trở nên ngoan ngoãn hẳn ra, họ rất sẵn lòng giao nộp tất cả mọi thứ mà mình có.
Sau khi mọi việc hoàn tất một cách chóng vánh, Trần Cảnh nhận thấy hình như số nô lệ nhiều gấp đôi dự tính thì liền cau mày lại, anh ra lệnh:
- Náo loạn như vậy thì cũng đã đánh động tới cao tầng rồi, vậy nên khỏi cần lén lén lút lút nữa! Cứ cửa chính mà đi cho ta. Đốt luôn nơi này đi, coi như là một lời cảnh cáo.
Sau đó mọi người y theo lệnh, từ cửa chính hiên ngang bước ra. Sau khi mọi người đều đã rời khỏi tửu lâu, Trần Cảnh lệnh cho Tây Sơn quân phóng hỏa tiễn:
- Chu Tước tiễn, bắn!
“Vút, v·út, v·út” Từng đợt mưa tên Chu Tước găm vào tường tửu lâu rồi vỡ vụn. Loại tên này có chứa phốt pho trắng và bột làm từ máu của Kiến Long. Khi nó va vào mục tiêu thì liền vỡ ra và b·ốc c·háy dữ dội. Chẳng mấy chốc mà tòa tửu lâu đồ sộ bậc nhất Hiên Viên khu bị nhấn chìm trong biển lửa trước con mắt sợ hãi của những người có mặt quanh đó.
- Đi!
Trần Cảnh nhìn tác phẩm của mình một lúc rồi ra lệnh rút quân. Trên đường ra khỏi Hiên Viên khu, không ai dám đứng ra ngăn cản bước chân của Trần Cảnh. Nhiều người giờ đang khóc trong lòng còn nhiều người lại cười thầm trong bụng, xem ra nước cờ này Hiên Viên các đi sai rồi.
Đi được nửa đường, đang băng quá cánh đồng vắng thì đoàn người Trần Cảnh bị một đội quân mặc áo đen chừng trăm người chặn lại. Nhìn cách ăn mặc cũng có thể đoán được đám này hẳn là Hắc Ảnh đến từ Hiên Viên Sơn.
Đội hình lần này chúng huy động đủ lớn, mười tên tu sĩ Kim Đan cảnh, một tên tu sĩ Phá Hư cảnh, còn lại là Tiên Cốt cảnh. Còn bên Trần Cảnh thì chỉ có Trần Thừa là tu vi cao nhất, Hoang Thần cảnh giới thứ tư, tương đương với tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong mà thôi.
Trần Cảnh là yếu nhất, anh chỉ ở mức Hoang Thần cảnh giới thứ nhất. Tuy vậy nếu dựa vào đó mà dám khinh thường Trần Cảnh thì chỉ có chịu thiệt mà thôi. Chỉ có đám Trần Thừa mới rõ được Trần Cảnh mạnh đến thế nào. Trần Cảnh tu vi thì như hạch, nhưng khả năng thôi diễn và điều động nguyên khí thì cực kỳ khủng bố. Vậy nên khi nào Trần Cảnh còn sở hữu v·ũ k·hí biến thái như Thiên Ti thì Phá Hư cảnh cũng không có cửa đấu tay đôi với anh.
Tên thủ lĩnh hắc ảnh bên kia bước lên phía trước một bước, hắn chắp tay bắt ấn hành lễ với Trần Cảnh và nói:
- Trần thánh tử xin dừng bước! Người có thể đi, hàng có thể lấy, nhà có thể đốt nhưng viên ngọc kia phải ở lại!
Trần Cảnh thấy hắn lễ phép lạ thường như vậy thì lấy làm lạ, liền hỏi:
- Nếu không thì sao?
- Nếu thánh tử không đáp ứng thì chúng ta buộc phải ra tay, đó là mệnh lệnh chúng ta được nhận. Xin đừng làm khó chúng ta.
Trần Cảnh thấy tên này không ngu ngốc như những tên kia, hoặc có thể là lên tới phá hư cảnh thì đều là lão cáo già rồi nên mới ăn nói dễ nghe như vậy. Trần Cảnh nhìn lại đám người một lượt rồi nói:
- Ngươi tự tin có thể thắng sao?
- Sẽ không! Thánh tử dám hiên ngang t·ấn c·ông, g·iết người, đốt nhà tại Hiên Viên khu chứng tỏ ngài đã chuẩn bị sẵn, nên chúng ta mới chặn ngài ở đây mà không phải là ở trong đó. Thứ v·ũ k·hí có thể uy h·iếp đến tu sĩ cấp cao ở quy mô lớn thì chỉ có vài loại, khả thi nhất là độc. Thần Nông huyết mạch xưa nay y, độc song toàn. Điều này có thể đoán được! Tuy nhiên nếu đánh nhau, chúng ta c·hết mười thì ngài c·hết tám. Vậy nên xin thánh tử hãy suy xét cho thật kỹ.
Trần Cảnh nghe xong thì ngạc nhiên, quả thật anh còn nước cờ cuối là v·ũ k·hí hơi ngạt vẫn chưa sử dụng, hơn nữa ở nơi đồng không mông quạnh này, uy lực của nó bị giảm đáng kể. Trần Cảnh cảm thấy rất thú vị trước tên này, nếu là hắn tự phán đoán được thì quả là tài giỏi, còn nếu là chỉ thị của người sau màn thì tên đó khá là đáng sợ đấy. Nhưng có một số điều chỉ có thể đoán mà không thể hỏi.
- Cầm lấy đi! Ngươi là một người thông minh, đi theo ta không? Ta sẽ trả gấp ba những gì Hiên Viên sơn trả cho ngươi!
Trần Cảnh quăng cho hắn viên ngọc chứa tàn hồn và thử ngả bài dụ dỗ, tên chỉ huy nghe xong thì liền chắp tay kết ấn mà nói:
- Đa tạ thánh tử đã có lòng chiêu mộ, nhưng một chó không thờ hai chủ. Vậy nên ta xin từ chối. Hy vọng lần sau gặp lại ngài không phải là ở trên sa trường, làm kẻ thù của ngài quả thật khó mà giữ được mạng nhỏ.
Nói xong hắn phất tay, tất cả Hắc Ảnh đều lui ra một bên nhường đường cho đoàn người Trần Cảnh đi qua. Vậy là cuộc t·ấn c·ông trả thù vào Hiên Viên khu cứ thế mà kết thúc, Trần Cảnh lần này đã đi phải một nước cờ nhàn. Mọi dự tính của anh đã bị đối phương bắt thóp và giảm thiểu thiệt hại đáng kể. Tuy vậy Trần Cảnh lại khá vui vẻ, vì hôm nay anh thực sự đã gặp được một kỳ thủ đáng gờm nhất từ trước tới giờ.