Chương 45: Đường tới chiến tranh
Lúc này ở trong nhà chính của Thần Nông các, Trần Cảnh đã giải trừ trạng thái nhập ma và trở lại bình thường, anh đang ngồi đó cùng mọi người để bàn lại một vài việc. Hầu như ai cũng mệt mỏi và đầy rẫy thương tích nhưng khuôn mặt của mọi người đều cực kỳ nghiêm túc, họ biết giờ vẫn chưa phải lúc có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trần Thừa ngồi đó nghe báo cáo thiệt hại đã không thể nhịn được mà quát lên:
- Sáng nay, phủ thành chủ và Minh Nguyệt lâu đều đến đây để hỏi han và tặng quà chia buồn. Lúc đánh nhau tuyệt không thấy mặt, lúc xong rồi mới qua hỏi han! Từ khi chúng ta thành lập Thần Nông các, chúng ta đã đem lại biết bao lợi nhuận cho họ vậy mà họ lại nhắm mắt làm ngơ để Hiên Viên sơn chơi chúng ta một vố thật đau!
Dường như ý kiến của hắn cũng chính là tiếng lòng của mọi người, vậy là tất cả cùng nhau chửi ầm cả lên, loạn không chịu nổi. Trần Cảnh thấy vậy thì thở dài, anh gõ gõ tay xuống bàn ra hiệu mọi người im lặng và nói:
- Chúng ta đã sai! Tuy chúng ta đã dự đoán trước là sẽ phải đánh nhau lúc mà tam tộc đại chiến vào hai năm sau. Nhưng thật không ngờ bọn Hiên Viên sơn lại dám khai chiến sớm như vậy, mà lại còn lén la lén lút nhắm vào lũ trẻ con tay không tấc sắt. Thù này không trả thì thật ô nhục hai chữ Thần Nông.
- Phải đấy! Ta sẽ dẫn quân… Á, á đau đau! Linh cô nương xin nhẹ tay, nhẹ tay!
Trần Thừa nghe Trần Cảnh nói vậy thì hùng hổ đứng dậy nói lớn. Lý Linh đang băng bó cho hắn thấy vậy thì bực mình lắm. Cái tên què quặt c·hết tiệt này, khắp người hắn b·ị t·hương còn khoái sính anh hùng vậy nên Lý Linh đã dùng tay bóp mạnh vào v·ết t·hương của Trần Thừa khiến hắn phải kêu lên oai oái như con lợn bị chọc tiết. Cả phòng thấy cảnh thế này thì bật cười ha ha, bầu không khí u tối lúc trước đã bị điều này làm cho tan bớt.
Trần Cảnh thấy không khí u buồn đã bị xua tan thì liền hít vào một hơi, anh tiếp tục nói:
- Trong trận phục kích đêm qua, khu mở rộng đã bị t·hiêu r·ụi hoàn toàn, số n·gười c·hết và m·ất t·ích cũng gần năm mươi người, chủ yếu là những đứa trẻ mới đến đây từ tháng trước. Còn những đứa trẻ khác đều ở trong khu cũ nên đã rất may mắn thoát được một kiếp nạn. Còn nữa, kho hàng và các khu khác vẫn còn nguyên vẹn, chúng chỉ tập trung quân lực vào khu chứa trẻ mồ côi nên ta giám chắc rằng những đứa trẻ này mới là mục tiêu thực sự của chúng. Thật không hiểu nổi, tên khốn nạn nào lại có thể đưa ra chủ ý với một đám trẻ con cơ chứ! Hắn không phải người mà.
- Cậu chủ quên rồi sao, có một nơi rất cần lũ trẻ này. Hiên Viên sơn bên đó vẫn còn duy trì chế độ nô lệ, ta nhận ra trong những cái xác kia có kí hiệu của những tay buôn người ở Hiên Viên khu.
Trần Cảnh nghe Phạm lão nói vậy thì liền im lặng, mọi người cũng đều im lặng. Một lúc sau anh mới mở miệng hỏi Trần Thừa:
- Không lưu lại người sống sao?
- Không thể lưu! Lúc ta sắp tóm được tên cầm đầu thì bỗng xuất hiện ba tên cường giả Phá Hư cảnh, bọn chúng tóm lấy hắn và chạy mất. Những tên còn lại cũng tự nhiên hộc máu mà c·hết, lúc mở khăn mặt của bọn chúng ra thì ta nhận ra mặt của chúng đã bị sâu bọ không biết từ đâu cắn cho nát bét hết cả.
Trần Cảnh nghe vậy thì thất vọng không thôi, anh đã mất gần một nửa Tây Sơn quân vậy mà một tên quèn cũng không lưu lại được. Trần Cảnh thở dài, anh đứng dậy và nói:
- Bọn chúng đủ cẩn thận để không lưu lại quá nhiều chứng cứ, chúng ta hiện tại không có gì để luận tội được Hiên Viên sơn cả. Tuy vậy, chúng ta cũng có quà xin lỗi từ Minh Nguyệt lâu và nữ vương điện hạ. Đây là máu tươi, sừng và da của Kiến Long, hắn đã tự mình dùng dao cắt ra trước mặt ta để tạ tội. Dù sao việc không thông báo về cuộc t·ấn c·ông này là lệnh của tổng đàn và hắn ra tay với bản thân cũng khá quyết liệt nên ta không làm khó hắn nhiều. Ta quyết định tặng hắn ba trăm cái đầu kia coi như đáp lễ và bình thường hóa quan hệ với Minh Nguyệt thương hội, các ngươi nghĩ sao?
- Chúng thần không có ý kiến thưa công tử!
Cả bọn đồng thanh một lời đáp lại Trần Cảnh. Với họ quyết định của anh chính là tất cả, có hỏi nữa cũng bằng thừa. Trần Cãnh thấy cảnh này thì thở dài, như thế này thật là không thú vị. Anh tiếp tục nói:
- Lý linh, cô hãy mang chỗ máu rồng này đi làm thuốc, nó có sinh cơ rất mạnh, có thể dùng để hỗ trợ nối lại tay, chân đã bị cắt đứt. Mang cả sừng rồng theo nữa, nó cũng có tác dụng trị thương.
- Lý Linh tuân lệnh!
Sau khi giao đồ cho Lý Linh, Trần Cảnh quay về phía Trần Thừa, anh lấy ra một thanh trường kiếm dài mét rưỡi, toàn thân phủ ánh sáng xanh mờ nhạt, thân kiếm có khắc Cửu Vĩ phệ nguyệt đồ đằng. Trần Cảnh đặt nó trước mặt Trần Thừa và nói:
- Đây là quà xin lỗi từ nữ vương, tên nó là Táng Thần kiếm, được luyện ra từ vô vàn các mảnh kiếm gãy tại Táng Thần sơn. Đây là bảo vật trấn thành, ngươi giữ nó cho cẩn thận. Hãy mau chóng làm quen với nó, sau khi Tây Sơn quân được bổ sung, chúng ta sẽ t·ấn c·ông toàn diện vào Hiên Viên khu.
- Được, ta sẽ dẫn quân tiên phong! Thù này nhất định phải trả!
Nói rồi, Trần Thừa cầm kiếm lên, hắn dùng nó cắt vào tay mình cho máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ thanh kiếm. Ánh sáng xanh nhàn nhạt từ lưỡi kiếm phút chốc hóa hành ánh sáng đỏ rực, Táng Thần kiếm đã nhận chủ thành công. Trần Thừa quay lại gật gật đầu với Trần Cảnh rồi đi mất. Trần Cảnh thấy vậy thì thở ra một hơi và dõng dạc nói:
- Phạm Minh, Miêu Nhất! Hãy dùng da và vảy rồng, chế tạo thêm giáp trụ, v·ũ k·hí và huấn luyện thêm lính Tây Sơn, phải mở rộng mô hình này ra gấp đôi, ít nhất cuối năm nay phải có được hai trăm người sẵn sàng chiến đấu. Miêu Nhị, Miêu Tam, Miêu Tứ hãy lo t·ang l·ễ và bồi thường cho những người đã hy sinh, đảm bảo họ sẽ có bia mộ và đền thờ ghi danh đàng hoàng. Họ là những chiến binh dũng cảm! Miêu Ngũ, Miêu Lục cùng mấy đứa còn lại, tăng cường gấp đôi phòng vệ cho khu vực nuôi dưỡng trẻ mồ côi, tiếp tục công việc trấn an và dọn dẹp. Ngài mai, Thần Nông các sẽ hoạt động lại bình thường!
- Tuân lệnh công tử!
Tất cả sau khi nghe mệnh lệnh của Trần Cảnh đều nén lại đau thương mà bắt đầu công việc của mình. Bản thân Trần Cảnh cũng luôn chân luôn tay vì có quá nhiều việc cần phải xử lý sau trận chiến. Tối hôm đó, khi đang nằm trên giường suy nghĩ miên man thì đám Miêu Nhị không biết bằng cách nào lại leo được lên giường của Trần Cảnh.
- Công tử, ngài đừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta là con người, không phải thánh thần vậy nên không thể nào dự tính trước mọi truyện được. Ngài không cần buồn rầu vì những sinh mạng nhỏ bé đã mất đi, bọn chúng đã rất vui khi biết công tử đã cược lấy mạng mình để bảo vệ bọn chúng. Tuy duyên phận ngắn ngủi nhưng em chắc chắn đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trên đời này của những đứa trẻ ấy.
Miêu Nhị nói xong thì ôm lấy Trần Cảnh vào trong lồng ngực của mình, vậy là anh khóc, Trần Cảnh cứ vùi đầu vào giữa hai ngọn núi mềm mại đó mà khóc như một đứa trẻ. Bọn Miêu Nhất, Miêu Lục thấy vậy cũng chạy lại ôm lấy anh mà cọ cọ, an ủi.
Trần Cảnh dưới cơn mưa của sự mềm mại đã không nhịn được mà dựng thương lên, thế là bảy người điên cuồng quần nhau suốt đêm. Quần nhau để quên đi một ngày chém chém g·iết g·iết, quần nhau để quên đi những tiếng than khóc giữa đêm khuya, quần nhau để an ủi lẫn nhau, quần nhau để phát tiết ra nỗi uất ức cùng thù hận. Kết quả là sáng hôm sau Trần Cảnh bị sặc thận, không thể xuống được giường. Việc truyền đạo đành phải giao lại cho Trần Thừa phụ trách khiến hắn cứ làu bàu, cau có nguyên ngày.