Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 44: Sức mạnh của Tây Sơn quân




Chương 44: Sức mạnh của Tây Sơn quân

- Tiến lên, g·iết c·hết hai tên ngu ngốc kia, bọn chúng kiệt sức rồi!

Tên thủ lĩnh thấy Trần Thừa đã hụt hơi thì lập tức ra lệnh tiến quân, hắn có ý định trực tiếp đánh giáp lá cà, tuyệt không cho hai tên nguy hiểm này có cơ hội hít thở thêm một ngụm khí nào nữa.

Tuy Trần Cảnh và Trần Thừa đã thực sự kiệt sức, nhưng bọn chúng vẫn cực kỳ thận trọng tiến lên. Sở dĩ cẩn thận như vậy là có lý do, đầu tiên là là cái biệt danh thập nhất thánh tử mà người dân đặt cho Trần Cảnh. Thứ hai là bọn chúng vừa mới trải nghiệm việc Trần Cảnh chỉ dùng hai người đã vây khốn mấy trăm người bọn chúng cũng như hủy đi toàn bộ phi kiếm tiên gia chỉ với một chiêu. Ai mà biết hai tên nhóc con biến thái này còn có chiêu trò gì khác không chứ.

“Vút, v·út, v·út” một cơn mưa tên từ đâu ập tới b·ắn c·hết một hàng người vừa mới tiến sát Trần Cảnh chừng chục mét. Cơn mưa tên này thật đáng sợ, mũi nào mũi nấy đều dài một mét, toàn bộ đúc từ Tinh Thiết, chỉ có lông đuôi là không phải.

- Có mai phục! Đội hình phòng thủ số bốn! Rút lui.

Tên thủ lĩnh quả là người từng trải trên chiến trường. Nhìn một cái đã biết thời cơ đã mất, hơn nữa nếu mũi tên bắn được vào tận đây thì chiếc lồng c·hết chóc ngoài kia cũng đã bị thu lại. Vậy nên hắn liền ra lệnh rút lui.

- Giờ mới rút lui sao! Muộn rồi, đầu hàng hoặc là c·hết! Chỉ vậy thôi.

Thấy bọn áo đen này co cụm lại tạo thành thế trận mai rùa thì Trần Cảnh liền đứng dậy mà nói lớn. Anh dìu Trần Thừa về phía sau, cho hắn uống Phục Linh đan cấp cao và bảo hắn điều khí để chuẩn bị chinh chiến.

Trước khi đến đây Trần Cảnh đã bí mật ra lệnh cho Tây Sơn quân cùng tất cả mọi người bỏ nhà chính, đi đến khu này d·ập l·ửa, cứu người. Khi xong việc phải lập tức chạy qua khu trại mồ côi này, nơi đây quan trọng hơn cái kho chứa tiền kia. Và thật may mắn, Trần Cảnh và Trần Thừa vậy mà có thể chặn lại đội quân áo đen này suốt hai tiếng đồng hồ, khiến việc di tản đám trẻ mồ côi diễn ra thuận lợi. Giờ thì bọn trẻ đã an toàn bên đám Miêu Nhị vậy thì Trần Cảnh cũng không cần cố kỵ nữa.

Từ trong bóng tối một đội quân chừng trăm người bước ra, tay cầm trường cung, hông đeo trường đao, thân mang giáp trụ kỳ lạ màu xanh lá với hoa văn rằn ri, y như trang phục Trần Cảnh mặc ở cuộc chiến thánh tử lần trước. Trên mặt ai cũng đeo một cái mặt nạ hồ ly màu đen tuyền, giống hệt đội cấm vệ quân của thành chủ nữ vương. Điều khác biệt là họ chẳng thèm che đi tai, đuôi hay sừng như đội quân kia nên nhìn vào có thể đoán được đó là tộc nào ngay lập tức.

Đây chính là Tây Sơn quân mà Trần Cảnh đã tốn công xây dựng suốt một năm qua. Họ đa phần là trẻ mồ côi và Miêu Nhân đủ mười tuổi có tiềm năng tốt nhất. Sau khi ký kết hiệp ước Thổ Bá và thề rằng sẽ luôn luôn trung thành, Trần Cảnh hầu như đã dồn gần hết tài nguyên mình có, thậm chí bán đi rất nhiều tri thức của mình cho Minh Nguyệt thương hội để lấy tiền nuôi dưỡng những người này.

Nói cách khác đây là một đội quân đi theo con đường của Hoang Thần chính thống nhất, được chọn ra từ nơi thấp kém nhất, quy mô cũng thuộc loại nhỏ nhất và cũng là đội quân hao phí nhiều tiền bạc nhất từ trước tới nay tại cái Trấn Yêu thành này.

- Giết! Lưu lại mấy tên đầu lĩnh là được.

- Rõ!

Trần Cảnh ra lệnh một tiếng, toàn quân đáp lại vang cả góc trời. Vậy là toàn bộ Tây Sơn quân thu hồi trường cung, rút ra trường đao và xông về bọn áo đen như vũ bão.

- Không lượng sức mình! Chúng ta đông hơn, mau g·iết bọn chúng và mở đường máu. Giết!

Tên thủ lĩnh áo đen cũng rút kiếm ra, và xông lên phía trước hòng mở đường máu. Dường như hắn cũng đoán được là Tây Sơn quân sẽ chọn đánh giáp lá cà. Cũng phải, vì đó là lối suy nghĩ thường thấy của q·uân đ·ội tiên gia. Cung tiễn không mạnh bằng phi kiếm, phi kiếm không chắc bằng cận chiến. Vậy nên để đảm bảo đối thủ không thể sống sót, tốt nhất là đánh giáp lá cà, dùng chiến kỹ c·hặt đ·ầu đối phương xuống là đảm bảo nhất.

Nhưng hắn đã tính toán sai lầm đó là Trần Cảnh không phải đám người tiên gia kia và Tây Sơn quân cũng không phải là một đám nít ranh Linh Thai cảnh bình thường.

Khi hai bên cách nhau chừng mười mét, tốp đầu của quân Tây sơn liền ngay lập tức lấy khiên lớn ra và ngồi xụp xuống tạo thành một bức tường chắn vững chãi. Bọn áo đen đang theo đà tiến lên lập tức không thể dừng lại liền đùn đẩy nhau va cả vào bức tường khiên đến vỡ đầu chảy máu.

Các tốp quân phía sau khiên lập tức lấy ra trường cung và bắn xối xả vào đội hình địch đang r·ối l·oạn. Ở cự ly này, với mật độ tập trung đông như thế này, uy lực của cường cung từ Tinh Thiết - da rồng quả thật là nỗi kinh hoàng cho bất kỳ ai đứng phía trước nó.

“Vút, v·út, v·út” Những mũi tên dài cả mét, nặng trình trịch như những mũi thương đen tuyền, xuyên thẳng qua tầng tầng da thịt tạo thành từng cái xiên thịt người khổng lồ. Không kẻ nào b·ị b·ắn trúng mà có thể sống sót cả.

Vì mỗi người thuộc Tây Sơn quân đều được trang bị nhẫn trữ vật nên có thể thay đổi v·ũ k·hí cực kì nhanh, khi thì cung lúc lại đao, khi thì khiên lúc lại giáo. Tất cả phối hợp với nhau thật nhịp nhàng, thật chặt chẽ. Đội hình t·ấn c·ông bên bọn áo đen đã bị lối đánh không theo khuôn mẫu này đập nát, c·hết gần một phần ba quân số. Thấy đồng đội mình trong nháy mắt bị xiên que, c·hặt đ·ầu thì bọn chúng bắt đầu sợ hãi mà bỏ chạy tán loạn.

Trần Cảnh thấy vậy thì quẳng thanh kiếm làm từ Thiên Ti kia cho Trần Thừa và nói:

- Đi đi, lưu lại người sống để hỏi chuyện. Ngoài tên đầu lĩnh có vẻ là Kim Đan cảnh, rất mạnh! Số còn lại thì toàn rác, mới đó mà đã chạy toán loạn như vậy, không phải binh sĩ chuyên nghiệp. Rất có thể còn vài tên Kim Đan cảnh hoặc Phá Hư cảnh tiếp tế ở bên ngoài, thấy không ổn thì lập tức rút lui.

- Được!

Trần Thừa nghe xong thì gật đầu, bắt lấy kiếm và lao vào chiến trường chém g·iết. Tiếng binh khí, la hét, khóc than từ Thần Nông các đã vang vọng khắp cả màn đêm của tòa thành chủ này. Mọi người dân đều nghe thấy rõ, họ cũng không biết làm gì, chỉ có thể đóng cửa, tắt đèn, ôm nhau cầu nguyện cho tai họa qua đi, cầu nguyện cho vị thập nhất thánh tử có thể vượt qua được kiếp nạn khó khăn này.

Đến gần sáng mùng hai thì những tiếng la hét, tiếng binh đao và mùi khói lửa đã hoàn toàn biến mất, báo hiệu cuộc chiến đã kết thúc. Lúc này người dân ở trong thành mới dám mở cửa, họ thấy một cảnh tượng trước nay chưa bao giờ thấy, đó là một đống gần ba trăm cái xác bận đồ đen b·ị c·hặt đ·ầu chất thành đống trước cửa của Thần Nông các. Càng ngạc nhiên hơn là có một vị thái giám dẫn một đoàn thân binh của nữ vương đến nơi này, đến gần trưa thì họ rời đi, mang theo cả núi xác đi theo.

Sau đó thì là người của Minh Nguyệt lâu tới, họ mang theo rất nhiều rương lớn. lúc họ ra về lại manh theo rất nhiều hộp gỗ vuông, cũng gần ba trăm cái. Không ai biết trong đó có cái gì, nhiều người đồn đoán là đó chính là đầu lâu của những cái xác áo đen kia.