Chương 43: Nhập ma
Khi đám Trần Cảnh chạy đến nơi thì đã quá muộn, nhóm người áo đen này cực kỳ mạnh, đã vậy lại chia thành rất nhiều nhóm nhỏ để đ·ốt p·há và g·iết người khắp nơi. Bọn chúng luôn cố tránh giao chiến và c·ướp b·óc, tàn sát, p·há h·oại nhiều nhất có thể. Nhận thấy điều này, Trần Cảnh liền ra lệnh:
- Tập trung cứu người và d·ập l·ửa, lập tức liên hệ với Minh Nguyệt lâu yêu cầu họ chuẩn bị y sư và đan dược trị thương cấp cao nhất, cố gắng cứu sống thật nhiều nhất có thể, giảm tối đa thiệt hại về người còn tài sản thì kệ cho nó cháy, không quan trọng. Trần Thừa, ngươi theo ta!
Trong lúc tất cả còn đang hoảng loạn thì mệnh lệnh của Trần Cảnh như một tia sét đánh ngang trời khiến tâm trí mọi người bình tĩnh trở lại.
- Rõ thưa công tử!
Vậy là mọi người cùng đồng thanh đáp lại và mau chóng bắt tay vào làm việc. Trần Thừa cũng không nói nhiều, mà ngay lập tức bám theo sau Trần Cảnh. Trần Thừa có vẻ đã nhận ra sự khác thường của bạn mình nhưng hắn tuyệt không thắc mắc bởi vì hắn và Trần Cảnh chính là bằng hữu sinh tử.
Mắt của Trần Cảnh lúc này đã hoàn toàn chuyển sang màu hổ phách, bây giờ Trần Cảnh chính là “Ma” tuyệt đối lý trí, tuyệt đối tàn khốc. Trần Cảnh và Trần Thừa dùng toàn lực, men theo lối tắt chạy tới trước một khu vực gần đó chưa bị tàn phá.
- Trần Thừa, chuẩn bị chiến đấu! Nhớ lưu lại người sống.
Trần thừa dặn dò Trần Thừa một câu rồi leo lên một cái nóc nhà cao nhất quan sát.
“Khu vực bọn chúng đ·ốt p·há là trung tâm của khu đào tạo trẻ mồ côi, tuy khu này rất nhiều công trình nhưng lại có rất ít người ở đây. Khi bị phát hiện, chúng không rút lui im lặng mà lại đ·ốt p·há, g·iết chóc loanh quanh khu này có thể là để kéo sự chú ý của tất cả mọi người ra đấy! Như vậy mục đích của chúng chỉ có hai nơi là tổng đàn Thần Nông các hoặc là khu vực này, nơi tập trung nhiều trẻ mồ côi nhất. Hy vọng linh cảm của ta sai!”
Nghĩ vậy, trong lòng Trần Cảnh liền nóng như lửa đốt, nếu như chúng đánh c·ướp tổng đàn vậy thì không sao vì ngoài tiền và mấy thứ linh tinh thì chả có gì ở đó cả. Nhưng nếu mục đích của chúng là nơi này thì rắc rối to, có hơn ba trăm đứa trẻ đang sống ở khu vực này và nơi này cũng không được bố trí nhiều thủ vệ.
Người ta thường nói rằng: “Nếu bạn nghĩ không gì tồi tệ hơn được thì thứ tồi tệ hơn thế sẽ lập tức xuất hiện”. Trần Cảnh đã đúng, từ xa xa anh có thể thấy được một đám người mặc đồ đen đang từ tứ phương tám hướng bắt đầu tập trung lại chỗ này. Đội quân áo đen càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc mà vẫn không ngừng được bổ sung từ mọi phía. Trần Thừa thấy cảnh này thì phải thốt lên
- Tầm năm trăm người, hai chúng ta và mười mấy thủ vệ chỗ này không thể bảo vệ bọn nhỏ được.
- Khốn nạn! Bọn chúng có còn là người không khi định t·ấn c·ông nơi này, bọn này có còn danh dự không khi dám xuống tay với một lũ trẻ con tay không tấc sắt cơ chứ!
Mấy người thủ vệ xung quanh cũng không nhịn được mà nhao nhao chửi đổng. Trần Cảnh vẫn ở trên quan sát, mắt của anh ngày càng đậm màu hơn, hệt như mắt của Cửu Vĩ mà người dân hat treo trước cửa ngày tết vậy. Trần Cảnh ra lệnh:
- Ta và Trần Thừa sẽ dùng mạng mình để cản chúng lại, các ngươi hãy mau chóng s·ơ t·án lũ trẻ đi!
- Rõ! Công tử bảo trọng.
Đám thủ vệ nghe Trần Cảnh nói vậy cũng không dài dòng mà tuân lệnh ngay. Trong tâm trí họ, công tử nhà mình chỉ có đi hố người khác chứ chưa bao giờ bị người khác hố. Vậy nên họ chỉ cần làm tốt mệnh lệnh được trao là ổn.
Sau khi mọi đám thủ vệ bắt đầu công cuộc di tản, Trần Cảnh cũng nhảy xuống dưới đất. Anh sóng vai với Trần Thừa mà bước tới trước. Lúc này Trần Thừa mới để ý đến mắt của Trần Cảnh, hắn nói:
- Trần Cảnh, ngươi nhập ma rồi!
- Ta vốn là ma ngay từ khi được sinh ra, luôn luôn là vậy. Trần Thừa kiếm tiên, bằng hữu của ta! Chúng ta phải ngăn chặn bằng được bọn chúng, mỗi giây thời gian chúng ta tranh thủ được chính là một mần non bé nhỏ được cứu sống. Vậy nên hãy g·iết sạch đám giòi bọ kia, chúng không biết nghe đạo lý vậy thì chúng ta cũng không cần luận đạo làm người với chúng. Trực tiếp g·iết là được.
Trần Thừa nghe vậy thì cũng phấn chấn cả lên, hắn rút kiếm ra và lao như bay về phía trước, cũng không quên ngoái lại nói:
- Trần Cảnh, ngươi thực sự nhập ma rồi! Nhưng ta thích cách ăn nói của ngươi bây giờ hơn. Mặc kệ ngươi là thần hay là ma, chỉ cần đạo của ngươi vẫn còn thì ngươi mãi mãi là Trần Cảnh, bằng hữu của Trần đại kiếm tiên ta…
- Tên to mồm, đừng c·hết quá sớm!
Trần Cảnh nghe vậy thì dù đang trong trạng thái lý trí tuyệt đối cũng không kìm được nhiệt huyết sôi trào mà mở miệng mắng lớn. Một mắt của anh biến lại về màu đen, Trần Cảnh chính thức bước vào trạng thái hoàn hảo nhất, thần ma nhất thể, âm dương giao hòa.
Vậy là cả hai đều lao về phía trước như hai mũi tên bạc. Đám người áo đen thấy cảnh này cũng lập tức xông lên, một nhóm bao vây hay người lại còn một nhóm vòng ra đằng sau định t·ấn c·ông bọn trẻ con đang di tản.
- Đừng mơ! Thiên Ti lên!
Trần Cảnh hét lên một tiếng, hàng vạn sợi Thiên Ti lao lên từ dưới đất, diệt sát ngay nhóm đầu tiên và bọn chúng bắt đầu đan xen vào với nhau, tạo thành một cái lồng khổng lồ bao phủ lấy toàn bộ đám người.
Đám áo đen này rất mạnh nhưng Thiên Ti cực kì biến thái, nó cực kì sắc bén, v·ũ k·hí bình thường chỉ cần chạm nhẹ vào nó liền bị cắt thành hai khúc ngọt sớt như dao lam cứa vào đậu hũ vậy. Tên nào xui xẻo mà bước qua nó liền bị phân thành từng khối vuông vuông, rất đều.
- Nhờ ngươi!
Trần Cảnh nói ra một câu với Trần Thừa rồi ngồi bịch xuống đất. Ngay lập tức cái lồng giam vô hình này bắt đầu co lại, rất chậm, rất chậm. Sở dĩ chậm như vậy là vì điều khiển Thiên Ti biến hình rất tốn sức mạnh thần thức, hình thù càng phức tạp, càng to lớn thì càng hao tổn theo cấp số nhân, hơn nữa lại còn phải liên tục cung cấp nguyên khí cho nó nếu không nó cũng chả khác gì những sợi lông tóc bình thường cả.
Vậy nên bây giờ bọn áo đen chỉ còn hai lựa chọn, dồn toàn lực g·iết Trần Cảnh hoặc đứng yên đó mà đợi bị biến thành thịt nát. Tên đầu lĩnh cũng rất thông minh, mới thoáng cái đã nhìn ra được điểm yếu của thế trận này. Hắn quát lớn:
- Toàn bộ tạo đội hình kim cương, triển khai Thiên Kiếm Tru Tiên trận. Hắn không thể duy trì cái lồng này được lâu, chúng ta chỉ cần mài c·hết hắn là được.
Vậy là cả đám người bày ra kiếm trận, lấy Trần Cảnh và Trần Thừa làm trung tâm, xếp thành từng vòng, từng vòng kiếm khí, t·ấn c·ông không ngừng nghỉ từ bốn phương tám hướng, không có góc c·hết.
- Thiên Kiếm Tru Tiên trận, thật quen thuộc. Các ngươi là người của Thiên Kiếm tông sao?
Trần Cảnh thấy trận pháp này thì nhếch miệng mà hỏi. Tên đầu lĩnh cũng đáp lại ngọn lỏn:
- C·hết đi!
“Theo tin tức nhận được từ Kiến lâu chủ thì Thiên Kiếm tông đã bị xóa xổ bởi một thế lực bí ẩn ngay sau cuộc chiến thánh tử. Giờ lại có người mượn danh kẻ c·hết đến t·ấn c·ông ta. Kẻ này là ai nhỉ, liệu có phải ngay từ đầu đây đã là kế hoạch của hắn không! Nếu phải thì quả là quá đáng sợ”.
Một ý nghĩ thoáng qua như vậy khiến Trần Cảnh nổi gai ốc, Thiên Ti cũng vì sự xao nhãng này mà rung động theo.
- Tấn công!
Bắt được thời cơ khó mà có được, tên thủ lĩnh áo đen phát lệnh tổng t·ấn c·ông. Tầng tầng, lớp lớp phi kiếm đan xen với nhau bắt đầu lao vun v·út về phía Trần Cảnh. Trần Thừa thấy vậy liền đứng chắn trước mặt anh, Trần Cảnh phân ra một luồng Thiên Ti từ cái lồng, hóa thành bạch thiết trường kiếm, cắm ở trước mặt của Trần Thừa.
- Kiếm tốt!
Trần Thừa cầm kiếm lên, nó cực kì nhẹ và sắc bén, hắn không nhịn được mà cảm thán một câu. Trần Thừa bắt đầu vận khí vào kiếm, nguyên khí càng nén lại nhiều thì trọng lượng kiếm lại càng nặng, lưỡi kiếm lại càng dài ra, càng sắc bén đến cực hạn.
Trần Thừa tay trái bắt kiếm quyết, tay phải vung kiếm quét ngang một cái, toàn bộ phi kiếm của bọn người áo đen ngay lập tức bị cắt thành hai đoạn và rơi xuống đất.
Tên đầu lĩnh thấy cảnh tượng này thì liền đứng hình mất vài giây. Phải biết dưới sự vậy công kiểu này, một cường giả Phá Hư cảnh cũng phải chật vật chống đỡ chứ không thể nào không có một chút sứt mẻ như hai tên tiểu quỷ Linh Thai cảnh này được.
Trần Thừa bên này thì mệt muốn hộc máu, hắn đã phải điều động toàn bộ nguyên khí để dùng tới chiêu thức áp đáy hòm của mình (Chiêu cuối của Kiếm Vũ Táng Thần - Khai Kiếp) cộng thêm ưu thế tuyệt đối về v·ũ k·hí mới có thể miễn cưỡng chặn lại một chiêu này của đám người kia, giờ thì hắn cũng trở thành phế vật giống Trần Cảnh rồi.
Dù đã ngộ được kiếm khí và bước vào hàng ngũ kiếm tiên, dù đã bắt đầu xây dựng được một mảnh thiên địa kiếm tâm trong linh thai thì Trần Thừa cũng phải chịu thua giới hạn vốn có của thân thể, thân thể yếu ớt của nhân tộc làm sao có thể điều động sức mạnh của Hoang Thần một cách dễ dàng cho cam. Vậy là hắn cố làm màu, đánh ra một, hai hư chiêu rồi không chịu nổi nữa đành phải chống kiếm xuống đất mà thở hồng hộc.
Đây là điểm yếu mà bọn Trần Cảnh nhận ra khi nghiên cứu về con đường của Hoang Thần. Con đường này cực kỳ mạnh, mạnh đến mức biến thái nhưng lại không phù hợp lắm với Nhân tộc, những đứa trẻ tộc loại mạnh mẽ như Cửu Vĩ, Dạ Thố hay Miêu Nhân sau khi tu luyện đều cho ra ưu thế vượt trội.
Còn những đứa trẻ Nhân tộc thì không may mắn như vậy, chúng có trí tưởng tượng và khả năng xây dựng thế giới tốt hơn, thế giới linh thai của chúng xây dựng nên tuy rất nhỏ nhưng lại cực kỳ chi tiết, rất ít người ở tộc khác có thể làm được. Điều này khiến cho nguyên khí mà chúng có thể tích trữ bao la như biển cả.
Vấn đề duy nhất chính là cơ thể Nhân tộc lại quá yếu đuối, các bài tập tu hành luyện thể, luyện cốt không thể ngày một ngày hai là cho ra kết quả như ngồi tĩnh tâm hấp thu nguyên khí một vài chu thiên được được.
Nên nguyên khí mà chúng có thể vận dụng lại chỉ bằng vài phần trăm nguyên khí tích trữ mà thôi, nếu ngắng ngượng dùng thì kinh mạch sẽ nổ tung mà c·hết.
Trần Cảnh và Trần Thừa bị ông nội biến thái huấn luyện sinh tử từ bé nhưng lại chỉ huấn luyện thần thức, điều đó dẫn đến việc hai người có thể dễ dàng bước trên con đường của Hoang Thần, sở hữu sức mạnh vô biên, xây dựng cả một tòa thiên hạ theo ý mình ở trên nền linh thai.
Nhưng vì cơ thể chả được quan tâm đúng mức nên dù sức mạnh, nguyên khí có dồi dào như biển cả đi nữa thì mỗi lần sử dụng cũng chỉ có thể múc ra một, hai xô nước là cùng. Vậy nên trong mắt người bình thường, bọn Trần Cảnh cực kỳ yếu đuối.