Chương 42: Đốt Thần Nông các.
Sáng hôm sau Trần Cảnh bắt đầu phân chia mọi người ra làm ba nhóm. Nhóm một là người biết chữ, nhóm hai là người không biết chữ và nhóm ba là người đã tu hành.
Sau khi nhận thấy người không biết chữ chiếm quá nửa thì Trần Cảnh quyết định sẽ chia Thần Nông các ra làm hai lớp, một lớp dạy chữ vào buổi sáng sẽ do đám Miêu Nhị quản lý và một lớp dạy cách tu hành vào buổi tối do đích thân ba người bọn anh dạy.
- Trần Cảnh, ngươi định dùng cách dạy của ông ngươi sao! Sẽ phải c·hết rất nhiều người đấy.
Trần Thừa sau khi nghe được kế hoạch của Trần Cảnh thì liền trầm ngâm và đưa ra ý kiến. Trần Cảnh nghe vậy thì liền nói:
- Phải, nhưng ta sẽ phổ cập Chân Linh ngôn từ từ, không dồn dập như ông nội để họ có thể thích nghi. Hơn nữa ta sẽ dạy họ con đường của Hoang Thần, giống chúng ta chứ không phải con đường của Đạo thần như hiện tại mà mọi người vẫn hay đi.
- Sẽ khá là mạo hiểm, ngươi tính dạy dỗ thế nào?
- Ta sẽ chỉ dạy phần xương sống cơ bản và giá trị cốt lõi, còn lại để bọn họ tự sáng tạo và giác ngộ. Có thể điều này sẽ mất rất lâu nhưng con đường này sẽ phong phú và thịnh vượng hơn so với việc dắt đi từng bước như mấy lão sư trên núi kia. Tu luyện thời nay toàn là sao chép thế hệ đi trước, có rất ít người có tính cá thể của riêng mình. Đó là lý do sáu vị Tiên Cốt cảnh thánh tử kia có cùng một điểm yếu chí mạng và bị chúng ta hai tên nít ranh Linh Thai cảnh g·iết c·hết.
- Được, cứ vậy đi.
Trần Thừa và Lý Linh sau khi nghe Trần Cảnh phân tích đều tán đồng. Vậy là từ đó trở đi, cứ sáng mọi người lại học viết chữ, tối đến thì cùng nhau nghe Trần Cảnh, Trần Thừa, Lý Linh giảng thuật tu tiên.
Ban đầu thì chỉ có mấy đứa trẻ Trần Cảnh nhận nuôi, sau rồi thì một số nhà gần đó cũng đưa con họ đến để học chữ và tìm chút cơ duyên miễn phí. Vậy là Trần Cảnh quyết định bỏ tiền mời thêm người từ Minh Nguyệt lâu đến giảng dạy, vậy là Thần Nông các lại có thêm thủ công giảng đường và canh nông giảng đường. Dần dần, sau một năm truyền đạo, dạy chữ, dạy nghề. Trần Cảnh đã thu về dưới trướng hơn một ngàn đồ đệ, thậm chí một vài vị tu sĩ nhỏ trên núi và tán tu cũng đến đây xin học.
Vì cách dạy của Trần Cảnh rất mới lạ, thú vị và hầu như ngày nào cũng mở cửa truyền đạo, bất kể mưa nắng nên tiếng lành đồn xa, nhà ai nghèo khó nhưng có con nhỏ hay trẻ mồ côi từ mọi nơi đều đổ đến đây để tìm kiếm cơ duyên hay chỉ đơn giản là học chút nghề, kiếm tiền mưu sinh.
Điều này tuy chẳng ảnh hưởng gì tới việc truyền đạo của các lão sư trên núi vì những gì mà Thần Nông các dạy dỗ đều được xem là tiểu đạo, còn người học nó chỉ qua là kiến hôi, chó cỏ mà thôi. Một năm rồi mà không có một ai đột phá được Linh Thai cảnh cả.
Nhưng việc Thần Nông các trở nên quá nổi tiếng cũng khiến một vài vị trong đó nóng mắt, đặc biệt là một vài vị có làm ăn với Hiên Viên các. Nhân việc truyền đạo thì Trần Cảnh còn biến Thần Nông các thành nơi chữa bệnh và buôn bán đan dược cùng cơ duyên với giá hạt dẻ nên đã làm tổn thất của Hiên Viên các rất nhiều tiền, uy tín và tên tuổi cũng vì thế mà ảnh hưởng.
Trong một phòng tối, có một đám người đang tụ tập bàn tán. Bọn chúng chính là các trưởng lão của Hiên Viên các chi nhánh Trấn Yêu thành. Một tên Trong đó đứng dậy và nói:
- Mọi người bình tĩnh! Trật tự! Bây giờ không phải lúc cãi nhau, chúng ta cần làm là nghĩ cách c·ướp lại số tiền đã mất suốt một năm qua!
- Hừ! Ngươi không biết Thần Nông các vốn là Minh Nguyệt thương hội chống lưng sao? Lấy lại thế quái nào được!
- Phải đó, tên cẩu nhân kia ngày nào cũng tát bôm bốp vào mặt chúng ta, còn mấy lão ô quy Minh Nguyệt thương hội cứ nhìn chằm vào. Nếu có ai dám đánh chó của chúng chúng sẵn sàng dùng đó làm cớ để hất cẳng chúng ta ra khỏi nơi này. Mất đi bảy vị trí thánh tử Thanh Khâu sơn, chúng ta giờ như là bèo nổi mây trôi vậy.
Trong lúc mọi người tranh cãi thì có một tên mặc áo lụa là, tay phải cầm xích sắt, kéo theo một tên gầy gò, ốm yếu bước ra từ trong bóng tối. Hắn đứng trước mặt mọi người và quát lớn.
- Các ngươi câm miệng, có tin từ Lưu thánh tử.
Nói rồi hắn cắt cổ tay tên gầy gò kia, máu đen cứ thế mà chảy ra và tạo thành một mặt kính. Sau đó mặt kính kia liền xuất hiện hình ảnh của tên thánh tử mập mạp kia. Hắn nói:
- Chúng ta hiện đang thiếu rất nhiều nô lệ có trình độ, vừa hay Thần Nông các lại có rất nhiều. Các ngươi đến đó và bắt hết đi, ta bên này đã gây áp lực với thành chủ Thanh Tuyết và nàng hứa sẽ không nhúng tay vào, bên Minh Nguyệt thương hội cũng vậy.
Nói xong thì hình ảnh liền biến mất, tên gầy hom hem kia liền kêu la thảm thiết, cơ thể hắn bắt thối rữa thật nhanh và biến thành một đống bùn đen, tanh hôi đến lợm giọng.
- Được rồi, tập hợp binh sĩ và làm thôi.
Mọi người trong phòng không ai nói một lời đều đứng dậy và biến mất thật nhanh.
Đêm nay là mùng một, tháng một, năm Tiểu Cửu thứ ba.
Ở Trấn Yêu thành nhà nhà mua vải đỏ, treo ảnh Cửu Vĩ. Thần Nông các cũng không ngoại lệ, từ sáng hôm qua bọn Trần Cảnh đã mua về biết bao quần áo mới, tranh Cửu Vĩ, làm rất nhiều bánh dầy, bánh chưng chay. Ngoài ra còn có chặt Thiết Trúc dựng cây nêu, viết câu đối xuân…
Thần Nông và Phục Hy có phong tục ngày tết khá giống Việt Nam ở thế giới kia, vậy là Trần Cảnh quyết định sẽ biến nơi này thành quê hương thứ hai. Nhìn “Tiểu Việt Nam” nhỏ xinh trước mắt này, nhìn lũ trẻ con có thể tự do nô đùa, nhảy múa. Trần Cảnh bắt đầu rơi lệ!
Anh nhớ tới những ngày tết ấm cúng bên gia đình, nhớ tới những đứa trẻ đói rét bị bỏ rơi ở vùng biên giới (Nguyên nhân chủ yếu là do v·ũ k·hí anh tạo ra). Người ta đặt cho anh biệt danh là Tử Thần Áo Trắng nhưng Trần Cảnh nào có quan tâm. Với anh, không cùng dòng máu, không cùng dân tộc thì không là gì cả. Nhưng giờ Trần Cảnh đã nhận ra được vẻ đẹp của những mầm non nhỏ xíu này, chúng vô tội.
“Đừng vì sự ích kỷ và lợi ích nhóm mà g·iết hại chúng. Những người ngồi trên kia chỉ việc nhấn nút một cái thật nhẹ nhàng. Thật quá nhẹ nhàng! Họ có bao giờ đến và thấy thứ họ đã tạo ra chưa?”
Nghĩ vậy, Trần Cảnh mỉm cười chua chát:
- Đừng bao giờ dạy người lính giá trị của sự hy sinh! Nhưng hy sinh thì luôn luôn không chỉ là người lính!
Thấy Trần Cảnh lẩm bẩm như vậy thì Trần Thừa cũng gật đầu.
- Ông ngươi từng nói: “ Trong c·hiến t·ranh, nếu cần g·iết thì vẫn phải g·iết! Nhưng nếu chọn tha thứ thì sẽ có được hòa bình”. Vậy nên ngươi cứ bước đi trên con đường thánh nhân của ngươi, còn con đường huyết tinh, c·hết chóc này hãy để Kiếm Tiên là ta tiếp bước.
- Ha ha ha! Được! Uống đi, không say không thôi.
Vậy là Trần Cảnh cười lớn, nâng lên vò Ngọc Lộ tửu, hai người vỗ vỗ vai nhau mà uống cạn sáu bảy vò.
Khi mọi người đều say mèm cũng như đám trẻ dễ thương kia đã ngủ. Một toán người áo đen từ trên trời rơi xuống. Bọn chúng rất nhanh đã g·iết hết những tu sĩ phòng vệ và bắt đầu b·ắt c·óc đám trẻ.
“Đoàng” Một pháo hoa màu đỏ rực được phóng thẳng lên trời, hóa ra người tu sĩ kia vẫn còn một hơi thở nên đã nhanh tay bắn pháo hiệu lên trời để cảnh báo rồi hy sinh.
- Chúng ta bị t·ấn c·ông!
Có người hô lớn kiến tất cả đều tỉnh dậy, mọi người lập tức vận khí bài trừ hơi men trong người và rút ra v·ũ k·hí, lao như bay về hướng báo hiệu kia.
- Bị lộ rồi! Bắt được bao nhiêu thì bắt, còn lại đốt sạch, g·iết sạch.
Tên đầu lĩnh áo đen thấy pháo hiệu được bắn lên thì ngay lập tức ra lệnh. Vậy là đám người đó chia ra làm nhiều nhóm nhỏ, vừa đốt nhà, vừa g·iết người. Tiếng khóc của trẻ con, mùi hăng của khói lửa lan ra cả một góc trời.