Chương 41: Tiên duyên
Bây giờ là tháng một, lập xuân, trời vẫn còn vương tuyết trắng. Kỳ hạn ba tháng cuối cùng cũng đến, ở trước tòa Thần Nông các có một nhóm nhỏ chừng trăm người đang tập trung lại ở đó.
Lúc Trần Cảnh mới tới anh cũng khá ngạc nhiên, số lượng hình như hơi ít hơn so với dự đoán. Tộc Miêu Nhân chiếm quá nửa, sau đó đến các tộc khác còn nhân tộc lác đác hai ba người.
- Tại sao nhân tộc lại ít thế này?
Trần Cảnh ngơ ngác hỏi Trần Thừa và Lý Linh, hai người họ nhìn nhau rồi thở dài mà cảm thán:
- Không phải ít, nhưng nghe đến tên của ngươi thì không ai dám đi nữa.
- Tại sao?
- Vì họ không như ngươi và ta! Như ta nói trước đây, có những sợi xích vô hình quấn lấy cổ của tất cả nhân tộc ở tòa thành này, không phải ai cũng sẵn sàng liều mạng để phá bỏ nó cả.
Trần Cảnh nghe thấy như vậy thì thất vọng tràn trề, cũng phải thôi vì Trần Cảnh và Trần Thừa vốn là một trong số rất ít người được ông nội truyền lửa xuống, còn lại mọi người hầu như không thể tiếp cận với ngọn lửa này, vẫn mãi mãi đắm chìm trong cái bóng do hào quang tổ tiên tạo ra. Lý Linh thấy vẻ mặt thất vọng của Trần Cảnh thì liền tiếp lời:
- Ngươi danh tiếng tuy lớn nhưng trong mắt họ ngươi đã không còn là tia sáng mang theo hy vọng như trước đây, ngươi đã phá đi trường sinh kiều thì làm sao có thể trở thành thần tiên để bọn họ gà chó cùng thăng thiên chứ! Nên dù ngươi có quăng vàng trước mặt thì họ cũng chả thèm nhặt lấy, với họ vàng của ngươi chẳng khác phân chó là bao nhiêu. Nhưng những đứa trẻ này là trẻ mồ côi, bọn chúng cần ngươi hơn những kẻ vô vọng kia.
- Toàn bộ đều là trẻ mồ côi?
Trần Cảnh nhìn đám trẻ lít nhít đủ mọi độ tuổi, giới tính, chủng tộc trước mặt mà ngạc nhiên. Trần Thừa gật gật đầu trả lời:
- Phải, trừ tộc Miêu Nhân còn lại đều là trẻ mồ côi quanh đây, chúng ta đã tự tay tuyển chọn rất kỹ, những đứa trẻ này dù đói rét và bị l·ạm d·ụng nhưng trước giờ chưa làm chuyện gì xấu. Ngoài ra chúng ta cũng đã tạo ra một vài tình huống giả định và chúng là những người duy nhất vượt qua được. Tuy ngươi nói hữu giáo vô loại nhưng vẫn cần phải có tiêu chuẩn đạo đức riêng. Đây là cơ duyên tu hành không phải phổ cập giáo dục, Trần Cảnh ngươi nên phân biệt rõ việc này.
- Nên là như vậy!
Trần Cảnh nghe Trần Thừa nói xong thì gật đầu đồng ý, Trần Thừa đã khiến anh nhận ra lỗ hổng c·hết người trong cách giáo dục của mình, xém tí nữa thì Tây Sơn quân trở thành Tiệt Giáo thứ hai rồi! Anh nhìn xuống bọn trẻ trước mặt và nói:
- Tu hành là việc dùng máu để đổi, mười người leo núi tu tiên thì c·hết chín què một, nguy cơ trùng trùng! Nên nếu đám nhóc các ngươi, ai đến chỉ vì thức ăn thì bước ra khỏi hàng, lấy mười đồng tiền rồi ra về đi.
Trần Cảnh nói xong thì vung tay, một đống những đồng Chân Linh xu vàng óng, lấp lánh rơi xuống đất kêu lên leng keng. Chỉ một đồng xu bé bé này thôi cũng đủ để một gia đình bốn người ăn uống thoải mái suốt một tuần rồi.
Tuy thấy rất nhiều tiền, nhưng bọn trẻ này cũng không nhúc nhích một li. Ban đầu thì vậy nhưng trước cả một núi tiền, kiềm nén được lòng tham, sân là rất khó khăn. Vậy là một đứa trẻ đã tiến lên nhặt đúng mười đồng xu, buông xuống cơ duyên trở thành thần tiên, quay lưng bước về cửa lớn.
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, bọn trẻ này đúng là được chọn lựa rất kỹ, tất cả chỉ lấy đúng mười xu mà thôi. Trần Cảnh gật gật đầu hài lòng, ra hiệu với Lý Linh. Cô liền hiểu ý, bước ra ngoài mà tập hợp lũ nhỏ kia lại.
Ở trong sân lúc này chỉ còn lại khoảng sáu mươi người, trong đó hai phần ba là Miêu Nhân. Bỗng có một đứa bé tai thỏ tiến đến trước, nó nhìn Trần Cảnh một lúc lâu rồi lí nhí:
- Cho em vay một đồng Chân Linh xu để mua thuốc cho em em. Em hứa sẽ tìm cách trả lại nó cho ngài sớm nhất có thể!
Trần Cảnh thấy cô bé này có vẻ quen quen thì hơi nhíu mày lại, cô bé thấy Trần Cảnh như vậy thì càng run hơn, sắp khóc tới nơi.
- Đừng sợ, ta không g·iết em đâu!
Trần Cảnh vươn tay ra xoa xoa đầu cô bé nhưng nó đã bị anh dọa sợ, tè cả ra quần luôn rồi. Thì ra cô bé này là cô bé sống ở trong hẻm tối lần đó, cũng là người đã đưa lại anh con dao găm kia.
- Đừng sợ, hãy đưa em của em đến đây đi!
Trần Cảnh nói xong thì ra hiệu cho Miêu Nhất dẫn cô bé về nhà và mang người bệnh lên đây. Ở bên ngoài thì Lý Linh đã tập hợp xong đám trẻ kia, nàng nói:
- Tuy các ngươi vì mưu sinh mà bỏ đi cơ hội trở thành thần tiên, điều này thật là đáng tiếc. Tuy vậy, thập nhất thánh tử đã rung động trước trái tim trong sạch của các ngươi nên quyết định ban cho các ngươi một ân huệ. Từ giờ các ngươi là gia nô quét dọn nơi này, lương tháng sẽ là mười đồng Chân Linh xu. Ngoài ra các ngươi có thể đưa “người thân” đến sống ở vùng đất phía sau Thần Nông các.
Lũ trẻ mồ côi này nghe vậy thì mừng lắm, chúng quỳ xuống mà vái tạ Lý Linh. Cô ấy thấy cảnh này thì trong lòng cũng kiêu ngạo lắm nhưng vẻ mặt vẫn băng lạnh mà nói:
- Tuy nhiên, thập nhất thánh tử nghét nhất là phản bội, cưỡng bức và t·rộm c·ắp. Nếu dám vi phạm, các ngươi sẽ biết thế nào là sống không bằng c·hết!
Lý Linh có vẻ rất có kinh nghiệm trong việc dọa nạt, cô làm màu một hồi rồi ra hiệu bọn trẻ có thể về. Bên này, Trần Cảnh đang quan sát đám người còn đứng ở đây, anh đi qua đi lại vài vòng rồi nói:
- Từ giờ, các ngươi chính là đồ đệ và cũng là binh sĩ dưới trướng ta. Tuổi của ta và các ngươi cũng chỉ chênh nhau một, hai tuổi nên cứ gọi ta là công tử là được.
- Rõ! Thưa công tử!
Cả đám người liền ngay lập tức quỳ gối, cúi đầu hành lễ đệ tử. Một số còn định dâng ra hồn tinh nhưng bị Trần Cảnh ngăn lại, anh nói:
- Các ngươi là đồ đệ của ta chứ không phải nô lệ, không cần làm như vậy. Các ngươi có quyền thoát ly hay làm theo ý mình nhưng phải nhớ một điều: “Tuyệt đối không được phản bội, không được ỷ mạnh h·iếp yếu”. Nếu ai vi phạm, g·iết bất luận tội.
- Rõ! Công tử.
Trần Cảnh lúc này mới thả lỏng cơ mặt và nở một nụ cười mãn nguyện. Việc biến Thần Nông các từ một giảng đường thành một trại mồ côi tuy ngoài ý muốn nhưng xem ra cũng không tệ.
Sau khi sắp sếp mọi thứ xong xuôi thì Trần Cảnh bắt đầu kiểm kê nhân khẩu. Có khoảng năm mươi đứa trẻ độ tuổi từ không đến năm, và khoảng một trăm đứa từ năm đến mười, đủ mọi chủng tộc luôn. Nhưng những đứa quá mười lại không thấy đâu. Anh liền hỏi:
- Tại sao lại không có đứa trẻ nào quá mười tuổi?
Trần Thừa nhìn anh như một tên đần thối, hắn nói:
- Ngươi bị đập đầu vào đá à! Mười tuổi là trưởng thành rồi, những đứa trẻ mồ côi mà sống được quá mười mà còn tự do thì khá hiếm. Thường thì chúng sẽ bị xung vào đội vận lương hay quân nô và c·hết ngoài chiến trường. Tệ hơn thì bị bọn buôn nô lệ từ Hiên Viên bắt về làm nô lệ khai khoáng, nô lệ thử đan hay n·ô l·ệ t·ình d·ục, sống không bằng c·hết. Luật pháp chỉ bảo vệ trẻ em dưới mười thôi hiểu không! Hơn nữa quá mười tuổi, xương cốt đã cứng, rất khó tu hành nên Miêu Tộc cũng chỉ chọn ra những người dưới mười tuổi đến đây đó thôi.
- À! Nhưng chúng ta cũng mười tuổi mới tu hành…
- Ngươi bị hâm à! Từ bé, chúng ta đã bị ông ngươi cho tiếp xúc với Chân Linh ngôn, nhiều đứa trẻ không phát điên thì cũng bị nó công kích cho đần độn. Chúng ta là một số rất ít người có thể sống sót mà trưởng thành. Nói cách khác chúng ta đã là người tu hành, là sinh tử tu hành từ khi mới được sinh ra ngươi đã hiểu chưa!
- À! Ra vậy!
Trần Cảnh nghe Trần Thừa mắng mỏ thì liền ngộ ra nhiều chuyện, đôi lúc anh lại quên mất hoàn cảnh thế giới mình đang sống, anh liền thở dài. Thế giới thần ma này nào có đẹp đẽ như trong mấy cuốn tiểu thuyết tu tiên kia mô tả chứ, nhưng đã sống ở đây rồi thì đành phải tuân theo quy luật của nó thôi.
Trần Thừa thấy bạn mình lúc thì ranh ma như quỷ, lúc thì hào sảng như vương, lúc lại vĩ đại như thánh nhân còn không thì ngơ ngơ như tên đần liền lắc đầu thầm oán:
- Hắn mà lên được vị trí thánh nhân, thiên hạ đại loạn!
Sau khi sắp xếp xong xuôi chỗ ăn, ở, tắm giặt cho đám trẻ này thì trời cũng đã tối, bụng ai cũng đói meo. Cả ngày làm việc quần quật, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nào có thời giờ để ăn chứ. Vậy là Trần Cảnh quyết định thuê người từ Minh Nguyệt lâu tới nấu nướng.
Đêm đó Thần Nông các mở tiệc linh đình, mọi người ăn uống, nhảy múa, cười nói rôm rả, khung cảnh thật là vui vẻ và yên bình. Tuy vậy họ không biết rằng sắp có một cơn giông bão ập tới phá tan khung cảnh hạnh phúc ngắn ngủi này.