Chương 40: Dung hợp
Sau khi sắp xếp mọi thứ, Trần Cảnh bảo mọi người hãy về tộc của mình thông báo tin tức này.
- Nói với bọn họ là sẽ có một trường dạy học miễn phí ở vùng đất hoang phía ngoài phủ thành chủ, cứ loan tin này và tuyệt đối không được ép buộc, dụ dỗ bất kỳ ai. Ba tháng sau, hãy mang những người thực sự muốn học tập đến đây.
- Được! Chúng ta đi.
Vậy là trừ Miêu Nhị, tất cả đều ngay lập tức lên đường. Động phủ lúc này trở nên thật vắng lặng và buồn tẻ. Trần Cảnh thấy vậy thì ngáp dài, anh ôm lấy Miêu Nhi như một cái gối ôm to bự mà hít hà. Được một lúc thì cũng mệt mỏi mà th·iếp đi.
Tuy vậy Trần Cảnh không hề ngủ, anh chỉ là dời ý thức của mình vào trong linh thai. Đứng giữa tâm hồ mờ mịt lôi vân, Trần Cảnh có thể cảm nhận được nơi này đang dần dần thu hẹp lại. Cũng phải, Trần Cảnh đã tự tay đập nát trường sinh kiều của mình thì việc này xảy ra cũng là điều tất yếu.
- Đường vốn là do người mở, ta không tin thế gian này chỉ có một con đường. Tất cả đến đây!
Trần Cảnh hét lên một tiếng rồi bắt đầu điên cuồng hấp thụ lôi vân. Linh thai hấp thụ quá nhiều lôi vân bắt đầu có dấu hiệu quá tải và rạn nứt. Trần Cảnh liều mạnh dùng nguyên thần, xé mảnh nó ra giống như từng sợi Thiên Ti, cắm nó thật sâu vào bên trong linh thai hòng gia cố lại các vết nứt.
Ở bên ngoài, Trần Cảnh dường như thở gấp hơn, hai bàn tay anh xiết lại thật chặt khiến Miêu Nhị đau đớn. Trước giờ, Trần Cảnh có bao giờ như vậy, anh vẫn luôn rất nhẹ nhàng và nghịch ngợm khi ôm chị em bọn họ nên Miêu Nhị lập tức phát hiện vấn đề không đúng.
Nàng quay lại thì thấy mặt Trần Cảnh nhăn lại, trán vã mồ hôi tỏ vẻ cực kì thống khổ thì biết có chuyện chẳng lành. Ngay lập tức Miêu Nhị vùng dậy, toan đi gọi người cứu giúp thì bị Trần Cảnh nắm lại.
- Đừng đi, hộ pháp cho ta!
Miêu Nhị nghe vậy thì liền hiểu chủ tử nhà mình sắp độ kiếp liền lập tức ở lại, nắm thật chặt tay của Trần Cảnh, đây là việc duy nhất mà nàng có thể làm được ngay lúc này dành cho anh.
Trong thế giới nôi tâm, Trần Cảnh thực sự rơi vào trạng thái vong ngã. Anh bỗng nghe thấy từ sâu trong linh hồn mình có một giọng nói mơ hồ và hỗn tạp phát ra:
- Thú vị, ta không ngờ ngươi lại chọn đi con đường của Hoang Thần. Ban đầu ta tính đoạt xá ngươi nhưng giờ thì không cần nữa, ta quyết định sẽ trở thành một phần của ngươi, trở thành một nhân cách khác của ngươi. Nhiệm vụ của ngươi là duy trì nòi giống của chúng ta, xây dựng lại đế chế của Hoang Thần!
- Cái quần què! Ta biết ngươi luôn tồn tại nhưng ta không muốn bị tâm thần hay c·hết vì bể thận. Ta từ chối!
Trần Cảnh cắn chặt răng, cố ngắng rặn ra từng chữ đối đáp lại giọng nói hỗn tạp kia. Giọng nói kia nghe thấy câu trả lời này thì cười phá lên:
- Ha ha ha! Ngươi sẽ không bị tâm thần vì ngay từ đầu ngươi đã chính là một kẻ tâm thần. Ta chính là ngươi và ngươi luôn là ta, trước giờ chưa từng thay đổi vì thế ngươi không thể từ chối được đâu.
Dứt lời, một luồng sức mạnh từ đan điền Trần Cảnh bộc phát dữ dội, bọn chúng nương theo huyết mạch chảy vào bên trong nguyên thai. Lập tức nó liền căng ra, nứt vỡ và hoàn toàn sụp đổ.
Trần Cảnh ở thế giới bên ngoài vì thế mà cũng tắt thở, ngã gục xuống đất. Miêu Nhị thấy cảnh tượng này thì cuống lên, vội ôm lấy xác của anh mà khóc lớn, nàng định bế anh đi tìm người cứu giúp thì bỗng nhiên dừng lại. Trần Cảnh lúc này đang mở mắt trừng trừng, con ngươi từ màu mâu đen đã chuyển hẳn sang màu hổ phách, đồng tử cũng hóa thành một hình elip dài và hẹp giống của nàng:
- Miêu Nhị đáng yêu, đừng sợ! Là ta đây, đến lúc rồi.
Trần Cảnh nói xong thì lập tức đè Miêu Nhị xuống giường, tay anh không ngừng vuốt ve từng góc cạnh trên mặt nàng. Miêu Nhị dường như cũng bị cái gì đó chi phối, dù biết Trần Cảnh hiện tại hình như không phải Trần Cảnh thường ngày nhưng cũng không kháng cự, mà còn có vẻ rất hợp tác.
Vậy là hai người cùng nhau leo núi suốt cả đêm. Sáng hôm sau, Trần Cảnh tỉnh dậy thì cảm thấy thận mình đau nhức kịch liệt. Anh đã thành công dung hợp với viên nội đan đó và có được sức mạnh khổng lồ. Tuy vậy, nó lại giống như nước biển, nhìn thì nhiều nhưng mà không thể uống.
- Tên khốn, ngươi chính là ta đấy, thận này cũng là thận của ngươi đấy! Bớt bớt chút đi!
Trong tâm hồ của Trần Cảnh bây giờ không còn lại gì cả, chỉ có một không gian bao la, mênh mông, trắng xóa, điểm xuyết bằng vô số hạt cát nhỏ màu vàng, lấp lánh, bay lượn trong không khí.
Nghe thấy Trần Cảnh nói như vậy, các hạt cát này bắt đầu tụ tập lại thành một bóng người. Người này ăn mặc giống y đúc Trần Cảnh, có ngương mặt giống y đúc Trần Cảnh. Điểm khác biệt duy nhất để phân biệt hai người chính là đôi mắt màu hổ phách kia và cái đuôi bông xù, mềm mại dính ở sau mông. Hắn nói:
- Do ngươi không thể thỏa mãn được cơ thể này, ta mới được sinh ra ngày hôm qua nên khó có thể kiềm chế được bản năng của nó, ngươi có sức kìm nén và khả năng chịu đựng cũng khá kinh người đấy, mới mất kiểm soát chút thôi mà đã xém tí nữa thì sặc thận c·hết rồi! Ngươi nên chiếu cố bản năng của mình nhiều hơn một chút.
- Ngươi im đi, tên bệnh hoạn!
- Ta chính là ngươi đấy, chửi bản thân bệnh hoạn thì quả thực chúng ta rất là bệnh hoạn đó chứ. Ha ha ha…
Thấy Trần Cảnh mới sáng sớm liền nói lảm nhảm một mình thì Miêu Nhị liền hoảng sợ. Nàng vội vã ôm lấy anh mà khóc tu tu vì tưởng anh tẩu hỏa nhập ma mất rồi!
Trần Cảnh thấy vậy thì liền ôm ấp, an ủi cô mèo hư thân này, bây giờ Trần Cảnh đã thực sự tìm ra được một con đường mới để tu hành, nhưng cái giá phải trả cũng khá đắt. Anh đã bị phân đôi nhân cách, một cái là nhân từ, bao dung, tình cảm còn một cái là khát máu, tàn khốc và lý trí tuyệt đối.
Hai nhân cách này cùng dùng chung một ký ức, một hệ suy nghĩ nhưng lại có ý thức riêng biệt, nếu một bên hành động thì bên kia sẽ không thể can thiệp.
Sau khi an ủi Miêu Nhị, Trần Cảnh vội nốc thuốc chống sặc thận mà tiểu lão sư đưa. Khi thận của Trần Cảnh bắt đầu dịu lại, anh dặn dò Miêu Nhị rồi cất bước vào trong phòng tu tập, quyết định bế quan, củng cố lại căn cơ của mình.
Bước vào thế giới nội tâm, gặp được một “Bản thân khác” ở bên trong đó thì quả là một cảm giác kỳ quái. Nhưng vì có chung một ký ức và một luồng suy nghĩ nên Trần Cảnh rất mau chóng hòa hợp được với bản thể còn lại.
“Hai người” mau chóng bắt tay vào khôi phục lại linh thai, lần này vì nguyên khí quá dư thừa nên Trần Cảnh đã tạo thêm hai bức tượng trấn giữ hai phương trời.
Một cái là hình tượng Thần Nông, vẻ mặt hiền từ, tay phải cầm sách, tay trái bốc thuốc, giáo hóa chúng sinh. Còn một cái là hình tượng Thiên Hồ, vẻ mặt hung dữ, tay phải chống đao, tay trái nắm Thiên Ti, sát phạt chúng sinh.
- Ta là “Thiện” ngươi là “Ác”
- Ta là “Chiến” ngươi là “Bình”
- Ta là “Nhân” ngươi là “Yêu”
- Ta là “Ma” ngươi là “Phật”
“Hai người" cứ thế tiếp lời của nhau, phân chia lại nhiệm vụ của mình. Trần Cảnh “Thiện” đứng trên đầu Thần Nông, hướng mặt về phía đông chém một đao. Thiên địa lập tức mở ra, xuất hiện ảo ảnh cây cối xanh tươi, mặt trời chiếu rọi, sức sống căng tràn.
Trần Cảnh “Ác” cũng đứng trên đầu Thiên Hồ, vung đao chém về hướng tây một nhát. Cảnh tượng lần này là đêm trăng lạnh lẽo, cây cối tiêu điều, máu chảy thành sông, tử khí ngập tràn.
Sau khi cả hai ảo cảnh đều biến mất, hai ngươi lại bước tới bên nhau cùng ngồi xuống bậc thềm của Linh Thai và cười lớn. Trần Cảnh “Ác” mở lời trước:
- Theo như ký ức chúng ta nhận được từ luồng sức mạnh kia, con đường của Hoang Thần chỉ có một cảnh giới, đó là Linh Thai cảnh. Linh Thai khai thiên địa, vạn vật tự diễn sinh.
- Phải, xây dựng cả một thế giới trên nền Linh Thai, nghe thật là phi lý, đó là lý do tại sao con đường tu hành hiện tại lại quá phổ biến, có thể vì nó quá dễ tu hành hoặc là con đường của Hoang Thần vốn đã sai ngay từ lý luận căn bản.
Trần Cảnh “Thiện” mau chóng tiếp lời. sau đó “Hai người" nhìn nhau và cười lớn, cả hai đồng thanh hét lên:
- Phải thử mới biết được!
Ở thế giới thực, Trần Cảnh lập tức bừng tỉnh khỏi sự vong ngã, anh đã ngộ rồi. Trần Cảnh lẩm bẩm nói:
- Đúng vậy, phải thử mới biết được.
Trần Cảnh không nhận ra rằng, trong khoảnh khắc anh nói câu đó, mắt trái của đã chuyển thành màu hổ phách từ lúc nào không hay, sau đó nó cũng rất nhanh liền biến mất. Trần Cảnh đứng dậy, vươn vai một cái rồi bước ra bên ngoài.