Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 39: Mở trường dạy học




Chương 39: Mở trường dạy học

Trấn quyết đấu sinh tử kết thúc, phần thắng thuộc về Trần Cảnh, số t·hương v·ong bằng không. Cả sân rồng im phăng phắc, mười người chém g·iết trăm người mà không hy sinh một ai, cho dù có là vị tướng lão luyện nơi sa trường cũng chưa chắc có thể làm được. Điều này đã vượt quá xa thường thức của mọi người, hơn thế đám người Trần Cảnh còn đang mót xác, ngay cả những v·ũ k·hí gãy hỏng kia cũng lấy bằng sạch chỉ để lại mấy cái xác trống trơn nằm ở đấy.

- Thú vị! Tên này thật thú vị!

Ở một nơi xa, vị thánh tử mập mạp kia đang theo dõi trận chiến oanh liệt nơi Trấn Yêu thành bên này qua một quả cầu nước. Sau khi thấy Trần Cảnh lập bẫy g·iết c·hết trăm người thì cũng chẳng nhíu mày lấy một cái. Chỉ tới khi anh bắt đầu mót xác thì hắn mới đứng bật dậy mà cảm thán.

- Chủ nhân, có cần thuộc hạ…

- Không cần!

Một tên áo đen gần đó lên tiếng nhưng bị thánh tử mập mạp chặn lại ngay, hắn vừa quan sát bóng hình Trần Cảnh trong cầu nước vừa vuốt vuốt mấy cọng râu dê mà nói:

- Để hắn sống, hắn còn có thể mạnh hơn. Giết kẻ yếu không có ý nghĩa gì cả! Nhưng ta cũng không ngờ con chó nhỏ ta nuôi lại thông đồng với em gái ta, chúng quá ỷ lại vào món đồ chơi vô dụng và ồn ào kia đến nỗi đánh mất đi thiên thời địa lợi vốn thuộc về mình. Thiên Kiếm môn này đã vô dụng lại còn phản chủ vậy thì cũng không nên lãng phí tài nguyên thêm nữa. Ngươi hãy dẫn Hắc Ảnh dưới trướng đi diệt toàn bộ môn phái, tông ti, họ hàng, của chúng. Một người cũng không để lại!

- Rõ!

Tên Hắc Ảnh kia hô lớn rồi biến mất, vị thánh tử mập mạp kia lại lần nữa ngồi xuống mà tua lại cảnh chiến đấu của Trần Cảnh. Hắn lẩm bẩm:

- Thứ kia không giống Thiên Ti bình thường, Thiên Ti vốn không thể nào sắc bén và mảnh mai như vậy. Ta muốn có nó! Trần Cảnh, ngươi hãy bảo quản nó cho tốt, trận chiến tam tộc lần này ta sẽ đích thân lấy nó cùng với mạng cẩu của ngươi, mạnh lên nhé! Ta không thích một chiến thắng quá dễ dàng! Ha ha ha…

Ở bên này, Trần Cảnh cũng đã thu thập xong xuôi và cắp đít đi về. Trận chiến này tuy có vài thứ ngoài ý muốn nhưng cũng mót được kha khá đồ tốt khiến anh rất hài lòng.



Về tới ngang Minh Nguyệt lâu thì vị quản sự từ trong hớt hả chạy ra báo cho Trần Cảnh một tin vui:

- Trần trưởng lão, nơi đó đã hoàn thiện!

Nói rồi quản sự đưa cho Trần Cảnh một cái trận đồ rồi lại khoan thai đi vào trong như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trần Cảnh cũng nhận lấy trận đồ và rời đi thật nhanh, một phần vì mừng còn một phần là vì mùi tanh hôi của máu thịt còn vương lại trên quần áo, Trần Cảnh muốn về thật mau để có thể tắm rửa, xua đi cái mùi tanh đến lợm giọng này.

Sau khi mọi người tắm rửa sạch sẽ, Trần Cảnh tập hợp tất cả mọi người, kể cả Lý Linh lại để họp. Anh nói:

- Nơi đó đã hoàn thiện, ban đầu ta tính dùng nó làm nơi đánh nhau với Hiên Viên các nhưng sau trận chiến hôm nay, Hiên Viên các bị các thế lực khác thôn tính chỉ là một sớm một chiều. Nên ta định biến nơi đó thành trường học miễn phí, bất kỳ ai cũng có thể đến học tập và tu hành.

Trần Cảnh nói xong thì trừ Phạm lão, còn lại tất cả đều sốc. Mặt ai cũng ngáo ngơ, mồm mở rộng đến mang tai. Với họ, kiến thức tu hành là thứ cực kỳ đắt đỏ và việc học hành bài bản cũng chỉ có những gia tộc trung đẳng trở nên mới tiếp cận được, vậy mà Trần Cảnh lại sẵn sàng truyền bá miễn phí, hơn nữa còn nói như thể nó là điều tất nhiên vậy.

- Ngươi… Ngươi nói gì vậy?

Lý Linh sợ hãi mà lắp bắp, Trần Cảnh thấy bọn họ y như Phạm lão lúc đầu thì liền phì cười mà lặp lại:

- Ta nói sẽ mở trường dạy học miễn phí cho tất cả mọi người!

- Trời!



Cả đám cùng nhau đồng thanh thốt lên. Việc này của Trần Cảnh quá vĩ đại, quá điên cuồng, không hề giống với bất kì vị thần tiên hay tu sĩ nào. nếu có một từ để mô tả cho hành động này của Trần Cảnh thì đó chỉ có thể là thánh nhân, vì chỉ có thánh nhân mới vì tất cả chúng sinh mà truyền đạo miễn phí thôi!

- Chúng ta… Ngươi… Cảm tạ!

Cả đám lắp ba lắp bắp toan quỳ xuống khấu đầu trước Trần Cảnh thì bị anh đỡ dậy. Trần Cảnh cảm thấy bực mình, anh nghĩ: “Học hành chính là quyền cơ bản của con người, ai cũng nên có một cơ hội được tiếp cận kiến thức, có gì lạ?”

Hình như thế giới này có một vài tà kiến khá cổ hủ so với xã hội mà anh sống trước đây khiến Trần Cảnh không thể thích nghi và hiểu ngay được. Anh nói:

- Ta tính làm một cuộc cải cách, thay đổi kiếp sống thấp hèn của các chủng tộc nhỏ yếu như chúng ta. Chúng ta đời đời kiếp kiếp hướng về phía trên núi mà quỳ lạy cầu xin lòng thương xót nhưng họ nào có nghe thấu. Để thay đổi điều này chỉ có thể là tri thức, nhưng tri thức bị bọn họ bán với giá cắt cổ, dân nghèo nào có ai tiếp cận được! Vậy nên ta quyết định sẽ thu thập tri thức và truyền lại miễn phí cho tất cả mọi người.

- Chúng ta nguyện đi theo Trần Cảnh thánh nhân, đầu rơi máu chảy quyết không từ nan.

Cả đám nghe Trần Cảnh nói xong thì liền quỳ xuống khấu đầu vái lạy cùng thề thốt. Trần Cảnh lại phải đỡ từng người dậy, anh bực mình nói:

- Thánh nhân! Thánh nhân con ngựa què! Đây là một chuyện rất bình thường, ta không làm thì cũng sẽ có người làm thôi, vĩ đại cái rắm ấy!

Trần Cảnh bực mình phát tiết xong thì ngồi xuống, nhìn đám người và nhỏ nhẹ nói:

- Có thể sẽ phải đổ máu, việc chúng ta sắp làm chính là vả vào mặt tất cả lão thần tiên ngồi trên núi. Mọi người cần suy nghĩ thật kỹ!

- Ngươi yên tâm, ta là kiếm tiên! Kiếm tiên chỉ cầu thống khoái không cầu trường sinh, nếu máu của ngươi không đủ thì lấy máu của ta thêm vào!

- Phải đấy, thêm máu của ta nữa! Cùng lắm là c·hết mà thôi, sợ gì chứ!



- Tính thêm máu của toàn tộc chúng em nữa, nguyện mãi trung thành với công tử.

- Tính thêm máu của đệ tử nữa!

Trần Cảnh thấy mọi người kiên quyết như vậy thì cũng bị hào khí cuốn lấy, anh đứng dậy và cười lớn:

- Ha ha ha! Được, Thanh Khâu sơn nằm ở phía tây nên từ giờ chúng ta sẽ gọi là Tây Sơn khởi nghĩa quân, sống và c·hết có nhau!

- Tây Sơn vạn tuế, Tây Sơn trường tồn.

Cái tên Tây Sơn vốn là Trần Cảnh lấy ra từ đội quân thiện chiến nhất lịch sử Việt Nam (Nhà Tây Sơn do vua Quang Trung lãnh đạo). Nhưng mọi người nào biết nên qua lời giải thích qua loa của Trần Cảnh thì ở trong động phủ thi nhau mà hò hét khí thế.

Ở trên Linh Sơn, hai vị lão tổ nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười nham hiểm. Tiểu lão sư nói:

- Con đường thánh nhân của nó đã bắt đầu rồi!

- Phải, thiên kiếp luôn bắt nguồn từ những thứ nhỏ nhặt như thế này đây! Đệ hãy cho một phân thân quan sát cách nó làm rồi về phổ biến ngay ở Đào Đô, như vậy sau này nó có lật tung thiên địa thì chúng ta cũng không bị ảnh hưởng. Còn nếu nó thất bại, chúng ta sẽ huấn luyện cái thai kia trở nên mạnh mẽ để gánh lấy bãi phân mà cha nó vứt lại!

- Ý tưởng này không hay, dù sao nó chỉ là một cái thai còn chưa đủ tháng mà đống phân cha nó vứt lại có vẻ lớn. Nhưng ta thích!

Hai lão giả nhìn nhau mà cười lớn, thật hiếm khi nào hai người như chó với mèo này lại tâm đồng ý hợp như vậy. Tiểu lão sư cười xong liền rút đao chặt xuống một cái đuôi của mình, máu tươi phun ta khắp nơi.

Cái đuôi như một cái bọt biển, hút cạn máu ở dưới đất rồi biến thành một người giống y hệt tiểu lão sư nhưng lại chỉ có một cái đuôi. Ông để nó lại nơi này quan sát cầu nước còn mình thì thu dọn và đi ra khỏi căn phòng, đi về hướng động phủ của Thanh Tuyết.