CHƯƠNG 3: Xa nhà
Thế giới mới này gọi là Chân Linh thế giới, có rất nhiều chủng tộc sinh sống, diện tích cũng gấp hàng trăm lần trái đất nhưng có vẻ trọng lực lại chỉ tương đương, toàn bộ quy tắc vật lý nâng cao ở địa cầu đều vô dụng ở đây. Tuy vậy các định luật cơ bản như định luật Newton vẫn còn tồn tại.
Bộ tộc mà Trần Cảnh sinh sống là Trần thị, trực thuộc Đào Đô, thế lực nhất lưu ở thế giới này. Đào Đô do Cửu Vĩ nhất mạch quản lý, là một trong mười chủng tộc mạnh nhất Chân Linh thế giới, còn Trần thị chỉ là nhân tộc cấp thấp mang dòng máu Thần Nông đời đời làm nông nô, khác với Hiên Viên thị sống ở Hiên Viên Sơn tự xưng là nhân tộc cấp cao, ba ngàn năm trước đã diệt Phục Hy thị, Thần Nông thị thống nhất nhân tộc và trở thành một mười chủng tộc mạnh nhất kia.
- Kiếp trước c·hết bởi Hiên Viên, kiếp này khổ bởi Hiên Viên, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Trần Cảnh gấp sách lại, bước ra khỏi căn nhà lá lụp xụp và bắt đầu công việc thường ngày của mình đó là trồng hoa. Vì ngay từ đầu anh đã cố tỏ ra có vẻ rất giỏi trong việc trồng hoa nên được phân việc chăm sóc vườn hoa quý. Dù sao công việc này vẫn đỡ hơn nhiều so với đào mỏ hay chăn nuôi yêu thú. Cha và mẹ của Trần Cảnh đều c·hết vì sập mỏ khi anh vừa mới cai sữa. Một ông lão già cô độc đã nhận nuôi và đặt tên anh là Trần Cảnh, một sự trùng hợp đến lạ thường. Từ đó trở đi để tỏ lòng biết ơn và tôn kính anh gọi ông ấy là ông nội.
Ông nội vốn là một thầy đồ già, vừa mù vừa câm. nghe đồn là do đã vô tình té ngã, chắn đường của một vị tu sĩ trên núi liền bị người này móc mắt và cắt lưỡi. Đó cũng là lý do ông nội chỉ dạy anh chân linh ngôn, vì đó là loại ngôn ngữ duy nhất “Không cần nói”.
- Trần Cảnh, Trần Cảnh! Ngươi đâu rồi?
Một tên béo hớt ha hớt hả chạy vội đến chỗ của Trần Cảnh cắt đứt dòng hồi tưởng êm đẹp kia, chưa đợi anh nói cái gì đã chộp bình nước bên cạnh mà tu ừng ực. Trần Cảnh chỉ lắc đầu cười khổ.
- Trần Thừa! Hôm nay đâu phải ngày phát chẩn, ngươi làm gì mà chạy như chó đuổi vậy?
Tên mập này tên Trần Thừa, cháu đích tôn của thím Hoa hàng xóm cũng là một tên bạn học của Trần Cảnh. Nghe anh nói vậy, hắn lền khịt mũi một cái, thở hồng hộc, một lúc sau mới nói được.
- Ngày mai chính Ngọ, tập trung tại sân trước Trấn Yêu thành. Sẽ có người từ Đào Đô đến thu nhận một trăm cặp nam nữ làm nô bộc. Những ai đủ mười tuổi thuộc Trần thị, Lý thị, Phạm thị có tên trong danh sách đều phải đến.
Trần Cảnh nhíu nhíu mày lại mà hỏi.
- Cống người? Không phải mỗi ba năm mới cống một lần sao! Năm ngoái mới cống người sao năm nay còn bắt cống nữa?
Trần Thừa lắc đầu nguầy nguậy làm hai cái bọng mỡ dưới cằm hắn rung lên bần bật.
- Ta không biết! Nghe lão tiên gia bảo là đi thăm di tích cổ gì đó, bị một đám xưng Hiên Viên thị chặn đường, bọn họ anh dũng cản đường cho chủ nhân chạy thoát. Cửu Vỹ tiên trưởng lấy làm làm bi thương, đang tận tay phát phiếu chẩn và lương thực cho những gia đình kia.
- Tin được sao! Bọn thần tiên trên núi ấy chính là lấy họ ra làm bao cát, đá dò đường và cuối cùng thì thành khiên thịt! Tốt lành…
Trần Cảnh bực tức mà gầm lên. Trần Thừa nghe vậy liền toát mồ hôi hột vội lấy tay bịt miệng anh lại mà mắng.
- Ngươi muốn c·hết à! Nếu có người nghe được thì hôm nay ngươi và ông ngươi sẽ thành thức ăn cho yêu thú đó hiểu chứ! Số phận của nông nô chúng ta là như vậy, và vẫn luôn như vậy. Sự thật là họ đ·ã c·hết, vậy thì c·hết vì hy sinh giả dối đổi lại ít lương thực cho gia đình còn hơn là c·hết mà bị bêu danh, liên lụy đến cả gia tộc ngươi hiểu chưa! Hơn nữa những người được chọn sẽ có một lần cơ hội để trở thành tu sĩ. Đây là họa nhưng cũng là phúc. Một người thành tiên gà chó thăng thiên! Ta biết ngươi luôn có định kiến về thần tiên trên núi nhưng lần này ngươi nhất định phải đi, vì ngươi và cũng là vì ông của ngươi.
Trần Cảnh giãy giụa muốn phản bác, dù sao anh cũng sống ở thế kỷ XXIII nơi xã hội đã phát triển vượt trội hơn thế giới hồng hoang này rất nhiều. Nhưng tên mập c·hết toi này nào để cho anh bộc phát tiếng lòng, hắn ấn Trần Cảnh muốn ngộp thở, cuối cùng không chịu được đành phải từ bỏ giãy dụa. Anh đặt tay lên vai hắn và siết chặt, miệng gằn từng chữ.
- Hứa với ta, nhất định phải chăm sóc ông nội thật tốt!
- Ta hứa với ngươi, đó không chỉ là ông nội ngươi mà còn là thầy của ta và nhiều đứa trẻ khác trong cái xóm nghèo này. Ta cũng sẽ thay ngươi bắt chúng phải hứa điều này khi đến lúc.
Trần Thừa nói xong, vỗ vỗ vai của anh và quay người đi mất. Nhìn bóng lưng to lớn ấy dần dần khuất xa, Trần Cảnh thở dài, thu dọn hành lý của mình và cất bước hướng về phía ngôi nhà lụp xụp. Sau khi nấu cơm, dọn dẹp lại nhà cửa. Anh dìu ông nội ngồi xuống ghế dựa, dâng trà hành lễ:
- Ông nội, năm nay Đào Đô lại đến tuyển người. Lần này con đi không biết bao lâu mới có thể trở về, người nhất định phải bảo trọng. Con đã đổi toàn bộ phiếu chẩn lấy gạo và thuốc, hằng ngày thím Hoa sẽ qua giúp người nấu nướng, dọn dẹp…
Vị thầy già nua ngồi đó mỉm cười thật tươi, nhưng nước mắt hòa với máu từ hai hốc mắt rỗng tuếch kia đã lăn thành vệt dài trên gò má. Ông đưa tay vẫy Trần Cảnh lại gần, nắm chặt lấy tay anh và đặt vào đó một quyển sách.
Trần Cảnh nhận sách cẩn thận cất vào trong áo sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh xuống nền nhà tạo thành âm thanh bốp bốp. Khi ngẩng đầu lên thì ông nội cũng đã bước vào gian trong. Lúc này anh mới đứng dậy đi lùi ra cửa rồi quay người tiến bước, mục tiêu chính là Trấn Yêu thành.
Cùng lúc đó, ở trung tâm Đào Đô trên đỉnh núi Linh Sơn có một vị lão giả đang ngồi tịnh tâm nghe một đám người báo cáo, nếu Trần Cảnh có mặt ở đây lúc này sẽ kinh ngạc đến phát điên. Vị thần tiên phong vân khí độ kia giống lão đồ câm mù ở xóm nhỏ như khuôn đúc, chỉ khác biệt là ông ta không hề bị mù và cũng chẳng bị câm. Sau khi nghe xong báo cáo, lão giả mở mắt nhìn mặt tất cả mọi người cuối cùng dừng lại ở trên người một vị thiếu niên có mái tóc trắng. Ông mở miệng và phát ra âm thanh như từ nơi xa xăm vọng lại.
- Nhất Tâm, ngươi được đề cử là người kế vị Đào Đô, vua của vạn tộc. Ngươi thấy báo cáo này thế nào?
- Bẩm lão tổ, tổn thất lần này khi gặp phải Hiên Viên thị là quá lớn. Đánh chó cũng nên xem chủ của chúng là ai chứ! Đây là dấu hiệu Hiên Viên Sơn muốn khai chiến. Thỉnh lão tổ ban lệnh xuất binh! Con nguyện ý dẫn đầu quân tiên phong san bằng Hiên Viên Sơn.
- Ha ha ha.
Lão giả cười lớn xong đứng dậy lộ ra chín cái đuôi bông xù, đỏ rực bay múa sau lưng, cả người dường như phát ra uy áp cực mạnh, tầng tầng lớp lớp như sóng thủy triều.
- Quả là người trẻ, ngu ngốc và bồng bột. Hai trăm năm qua các ngươi dạy dỗ ra người kế vị Đào Đô ta là tên đầu đất này sao?
Lão giả cứ thế mà mắng chửi, uy áp vô hình càng ngày càng nặng, trừ các vị trưởng lão còn lại đều quỳ rạp, đầu bị ép xuống sát mặt sàn, không ai dám nói một lời chỉ cắn răng mà chịu đựng. Có vài người không chịu được uy áp liền thổ huyết c·hết ngay tại chỗ. Tuy vậy có một cô gái ngồi hàng cuối không ngừng chống cự cố gắng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào lão tỏ ý không phục.
- Ha ha ha, thú vị! Rất thú vị.
Thấy cô gái nhỏ cố gắng thách thức giới hạn của mình, không giống như đám sâu bọ trước mặt, lão liền thấy thú vị mà cười lên thật lớn, uy áp cường đại kia cũng biến mất không tăm tích.
- Ngươi! Lại đây!
Lão quát một tiếng tay phải phất ra, một cái đuôi chớp mắt liền dài ra quấn chặt lấy cô gái đáng thương kéo đến trước mặt. Tuy bị trói chặt như bánh tét nhưng nàng ta không hề tỏ ra sợ hãi, cứ nhướng mắt mà nhìn chằm chằm lão già trước mặt đầy thách thức.
- Ngươi! Nói ta biết ngươi nghĩ gì về báo cáo này?
Đối diện với câu hỏi của lão tổ tông, cô gái nhỏ đó không một chút do dự nói ra bốn chữ.
- C·hết vì huyết mạch!
Vị lão tổ kia liền tròn xoe mắt, ngay lập tức buông nàng ra và hỏi:
- Lý do gì ngươi nghĩ như vậy?
- Bẩm lão tổ, ngài nguyện ý làm bẩn tay mình vì mấy con kiến sao? Hiên Viên thị chỉ g·iết nô bộc là nhân tộc, nô bộc các tộc khác tuy c·hết nhiều nhưng chỉ có nô bộc nhân tộc là không còn ai sống sót. Nhìn qua như sự việc ngẫu nhiên nhưng nghĩ kỹ thì không phải.
Lão tổ có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của nàng ta, liền ngồi về chỗ cũ và lệnh:
- Tốt lắm, nói tiếp.
- Bẩm, tiểu nữ có đọc qua Đào Đô tạp lục ký sự, trong một trăm năm qua Hiên Viên Sơn t·ấn c·ông chúng ta lần này là lần thứ hai trăm lẻ tám, nhìn như thảo khấu c·ướp b·óc nhưng lần nào nô bộc nhân tộc đi theo cũng c·hết sạch, quy mô lần t·ấn c·ông này là lớn nhất. Ngoài ra bách tộc tạp lục ký sự không hề ghi nhận nô bộc là nhân tộc của các tộc loài khác bị t·ấn c·ông, vậy nên nhân tộc mà chúng ta nuôi dưỡng có vấn đề. Nếu như là truyền thừa, họ là chạy loạn đến đây từ ba ngàn năm trước và giờ vẫn chỉ là nông nô, đời đời không có cường giả vậy sao có thể có truyền thừa gì đáng nói! Loại bỏ vấn đề trên vậy thì chỉ còn huyết mạch của họ có vấn đề mà thôi.